Chương 88: Thực hiện cá cược
“Đây là một loại nàng lượng được ngưng tụ từ khí Âm sát, luồng năng lượng này nhập vào trong cơ thế của cô Trương, hình thành nên một loại tà ma tên là Mộng Yếm”.
Giang Vũ nhấc đám sương màu đen xì bên trên tay lên, nói: “Cô Trương là bị thứ này bám vào người, vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ năm mơ các loại ác mộng, khiến cho sức khỏe tinh thần bị tốn hao nghiêm trọng, mới trở nén ngơ ngấn điên dại”.
“Chí khi loại bỏ được hết nó ra khỏi cơ thể của cò Trương thì cò ấy mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, nếu không, bất cứ phương pháp chữa trị nào cũng đều vỏ hiệu, ngược lại còn khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng”.
“Con gái tôi sao lại bị thứ này bám vào người chứ?”, Trương Hiển Minh khó hiếu hỏi.
Giang Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Nếu như tòi đoán không nhâm, nơi mà cô Trương bị tại nạn có lẽ từng có người chết đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Em gái tỏi bị phát hiện xáy ra tai nạn ở gần khu nghĩa trang, ở đó toàn là người chết”.
Trương Hồng Nham gật đầu lia lịa, sự tin tướng đối với Giang Vũ càng lúc càng tăng lên, dù gì chưa từng có ai nói với Giang Vũ về địa điếm nơi xảy ra tai nạn, mà Giang Vũ lại có thế đoán ra được.
“Vậy thì đúng rồi, nghĩa trang là nơi có âm khí tụ hội”.
Giang Vũ gật đầu, phân tích: “Cô Trương lúc đầu có lẽ đang lái xe ngang qua khu nghĩa trang, bị âm khí xâm nhập làm rối loạn thần trí, mới gây ra tai nạn”.
“Nói như vậy, em gái tôi không phải là vì giận dổi với mẹ mà lái xe với tốc độ cao, mà là gặp phải mấy thứ tà ma à”.
Trương Hồng Nham ngỡ ngàng hiểu ra, lầm bầm: “Em gái cũng là người bị hại!”
“Nói năng vớ vấn!”
Đúng vào lúc này, Bruce bỗng nhiên thét lên chói tai: “Chúng tôi đến từ phương tây, không tin vào mấy thứ quỷ thần này, đáy đều là mấy thứ phong kiến mê tín của các quốc gia phương Đòng…”.
“Bruce! Nếu như đáy là phong kiến mê tín, vậy thì cậu làm sao giải thích được đám sương đen kia?”, Trương Hiển Minh hết nhịn nối quát lên.
Bruce bổng cứng họng, đúng là không thể dùng quan điếm khoa học đế giải thích được tất cả những gì xáy ra trước mât.
“Con ve mùa hè không biết được trận tuyết cúa mùa đông, anh ta vĩnh viến cũng không thế hiếu được sức mạnh thần bí của phương Đông”.
Giang Vũ lăc đàu, sau đó nhìn về phía đám
mây màu đen, cân nhâc nên xử lý cái thứ này như thế nào?
“Bất kế người khác có tin hay không, dù gì tòi cũng tin”.
Trương Hiến Minh khiếp sợ nhìn đám sương đen kia, nói bằng giọng đầy câng thẳng: “Nếu như thứ này đã đáng sợ như thế, vậy chúng ta phái xử lý nó như thế nào, có thể ném nó đi được không?”
“Không được!”
Giang Vũ lẳc đầu: “Loại Mộng Yếm này đã hấp thu không ít sức mạnh tinh thần của cô Trương, đã gần kết với cô ấy rồi, nếu như vứt nó đi thì nó vẫn sẽ ngưng tụ lại lần nữa mà trở về tìm cô Trương”.
“Vậy thì phải làm sao đây?”, Trương Hỏng Nham sốt ruột xoa xoa tay.
“Tôi tạm thời vần chưa nghĩ ra cách nào đế tiêu diệt được nó hoàn toàn, nhưng mà có thể bảo đảm nó sẽ không đến làm phiền cô Trương nữa”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, ngay sau đó há miệng hướng về phía đám sương đen kia, hút nó vào trong cơ thế của anh.
“Sao anh lại nuốt đám sương đen kia vậy?”
Mặt Tề Thiên Minh biến sắc, lo lắng nói: “Thứ kia đáng sợ như thế, anh lại hút nó vào người không phải là sẽ rất nguy hiếm hay sao?”
Nhưng người khác cũng ngấn ra, ai nấy
đ’êu không ngờ được Giang Vũ lại mạnh mẽ như thế, nuốt chửng cá Mộng Yếm đáng sợ kia, quá…
“Tòi là người tập võ, cả người toàn là chính khí, Mộng Yếm không thế gây ra bất kỳ tốn thương gì đến cơ thể cúa tôi”.
Giang Vũ nhẹ nhàng lau miệng, mỉm cười nói: “Như vậy thì thứ này sẽ không thế đến gáy phiền phức cho cô Trương nữa rồi”.
“Đúng là cảm động quá!”
Nhìn thấy Giang Vũ vì sự an toàn của xâo Xáo mà cam tâm tình nguyện mạo hiếm, hai ba con nhà họ Trương đều câm thấy vô cùng câm kích.
“Giả thần giả quỷ, tôi thấy đây là mấy cái thuật che mát do chính cậu ta tạo ra thì có”.
Lãng Phi Dương lạnh lùng nhìn Giang Vũ, mặc dù ông ta cũng rất giật mình, nhưng vẫn không tin tưởng Giang Vũ lại có bàn lĩnh lớn đến nhưthế, quan trọng nhất là ông ta không muốn thua cuộc trong lần cá cược này.
“Mộng Yểm trên người cò Trương đã bị tòi loại bỏ rồi, vậy cô ấy sẽ tỉnh lại và hòi phục nhanh thôi”.
Giang Vũ liếc mát nhìn Lăng Phi Dương một cái, giọng nói đầy ý trêu chọc: “Tống giám đốc Lăng vẩn nên chuấn bị trước nam trăm triệu tệ đi!”
“Nếu như thế mà đã có thế giúp cho cô
Trương hồi phục lại bình thường, vậy thì chuyên gia nghiên cứu tâm lý học như chúng tôi phải biết làm sao”.
Bruce khinh bi nói: “Cậu cứ giả thần giá quỷ đi, có đánh chết tỏi cũng không tin cậu có thể chữa khói…”.
“Ba, anh hai, hu hu…”.
Không đợi Bruce nói hết câu, Trương xáo Xáo bồng nhiên ngồi bật dậy, gương mặt dàn dụa nước mầt nhìn về phía hai ba con họ Trương.
“Con gái (em gái), con (em) nhận ra ba (anh) rồi?”
Nhìn thấy Trương xáo xảo gọi mình, hai ba con họ Trương đều giật mình mừng rỡ quay qua nhìn.
“Con đương nhiên là biết hai người!”
Trương xảo xảo mặt đầy nước mát vừa khóc vừa nói: “Hình như con đã mơ một giấc mơ rất dài, con…”.
“Có phái cỏ đỗ mơ thấy mẹ cỏ vân luôn trách cô?”
Giang Vũ đột ngột hỏi, ngât ngang lời của Trương xáo xảo.
“Làm sao anh biết?”
Trương xảo xảo võ cùng ngạc nhiên ngấng đầu nhìn về phía Giang Vũ nói: “Anh là người lúc trước đã cứu tôi đúng không?”
“Là tôi”.
Giang Vũ cười đáp: “Kỳ thực nguyên nhân mà cô mơ giấc mơ như vậy, là do Mộng Yếm tác quái, chứ không phải thực sự do mẹ cô trách cô”.
“Thứ hỏi, trong thiên hạ này có người mẹ nào lại không hy vọng con cái mình được sống tốt chứ?”
“Nhưng mà tôi…”.
“Nghe tôi nói!”
Trong mắt Giang vũ đột nhiên lóe lén luồng ánh sáng thần thánh, anh nhìn chằm châm vào mat cúa Trương xáo xáo, hói: “Cò có thế nhớ lại cụ thế tình hình lúc xảy ra tai nạn hay không?”
“Hu hu, tôi thực sự không phải cố ý hại chết mẹ mình”.
Trương xảo xảo khóc to nói: “Mặc dù tòi thích đua xe, nhưng khi mẹ ngồi ở ghể lái phụ, tòi đã cố ý giảm tốc độ, lái chậm lại rồi”.
“Nhưng lúc đi ngang qua nghĩa trang Long Sơn, mãt cúa tỏi bống nhiên không nhìn thấy gì nữa, tay chân tôi cũng không thể kiếm soát được, sau đó… hu hu, tỏi thực sự không phái là cố ý!”
“Cô lúc đó bị âm khí xám nhập, làm cho thần trí không tỉnh táo, mới xảy ra tai nạn xe”.
Giang Vũ gật đầu, an ủi nói: “Cũng tức là nói, việc tại nạn không phải là lỏi của cô, cô
cũng là người bị hại, đừng buồn và tự trách nữa”.
“Mẹ của cô trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách cò, bà ấy chắc chần hy vọng cô có thể buông bỏ được quá khứ, mà sống thật tốt”.
“Mẹ thực sự sẽ không trách tỏi chứ?”
Trương xảo xáo hai mắt mơ màng lấm bấm.
“Đương nhiên là sẽ không trách, mẹ con yêu thương con nhất mà”.
Trương Hiến Minh không kiềm được an ủi: “Bà ấy nếu như nhìn thấy dáng vé của con bây giờ, nếu bà ấy trên trời có linh chác chân sẽ không thế yên lòng!”
“Chuyện cũ đã qua, người mất cũng đã mất rồi!”
Giang Vũ phất tay, ý bảo Trương Hiến minh đừng nói chuyện, sau đó tiếp tục nói: “Cô Trương, lồi sai không phài ở cô, cô cũng là người bị hại”.
“Cõ bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi sau khi ngú dậy, hãy mang theo tâm nguyện của mẹ cô mà sống cho thật tốt, chí có như thế mới có thế khiến cho mẹ cỏ được yên lòng”.
“Cám ơn anh”.
Trương Xáo xảo gật đầu, nhìn v’ê phía hai ba con nhà họ Trương: “Ba, anh hai, thời gian vừa qua đã làm phiên hai người, con bày giờ đã khỏe lên ròi, sau này sẽ không đế cho hai người
phải lo lăng nữa”.
“Con bây giờ rất buồn ngú, muốn ngú một giấc thật ngon”.
“Được được được! Con cứ ngủ đi, ba đám bào sẽ không làm phiền đến con!”
Hai ba con nhà họ Trương vừa khóc vừa cười bước lên trước, đầp lại chăn cho Trương Xảo Xáo, ngấn ngơ nhìn Trương xáo xảo nhẩm mắt lại ngủ thiếp đi.
“Khò khò khò!”
Giang Vũ thở phào một hơi, mệt mỏi dụi dụi mât, thầm cảm thấy bất lực: “Thi triến Đề hồ quán đỉnh lại hao tốn tinh thần lực thế này, tu vi của mình bây giờ vẫn còn quá thấp!”
Cái gọi là Đề hồ quán đính, vốn là một môn mật pháp cúa Phật giáo được khơi mở và kế thừa bởi một vị cao tâng đầc đạo.
Cao tăng dựa vào tinh thần lực cực mạnh của mình để cho đệ tử câm nhận được Phật pháp và cánh giới lĩnh ngộ của mình, từ đó nâng cao tính giác ngộ cùa đệ tử.
Mặc dù Giang Vũ không có tinh thần lực và tu vi cánh giới mạnh mẽ như của cao tăng đắc đạo, nhưng cũng đú đế khiến cho Trương Xảo Xảo không còn áy náy và tự trách với quá khứ cúa mình nữa, từ đó bước ra khỏi đường cụt.
Kỳ thực, sau khi xua đuổi Mộng Yểm bên trong cơ thế của Trương xảo xảo, cho dù là
Bruce thì cũng có thế khiến Trương xảo xảo hôi phục hoàn toàn.
Càng huống hồ gì, Giang Vũ lại còn thi triển cả mặt pháp Đê hồ quán đính này, đương nhiên mục đích cũng chì là đế đề phòng vạn nhất.
“Cô Trương đã khỏi hoàn toàn, nên đến lượt các người thực hiện cá cược rồi!”
Một hàng người sau khi đi ra phòng khách, Giang Vũ dùng giọng nói đầy ý đùa cợt nhìn về phía Bruce và Lãng Phi Dương: “Anh Bruce, anh phái đưa gốc nhân sâm kia và tràm mươi triệu cho tôi, mà tống giám đốc Lăng cần phải đưa cho tỏi nàm trăm triệu”.
“Tuyệt đối không thế nào!”
Nghe thấy lời này, Bruce kích động nháy dựng lên từ trên sô pha, chì vào Giang Vũ, hai mát như phát ra ánh sáng đỏ gào lẻn: “Không ai có thế chữa trị cho một người bệnh mác di chứng sau tai nạn và trầm cảm nặng nhanh như thế được, chác chân đây là một cú lừa, đồ lừa đảo vò sỉ nàv!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK