Mục lục
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh đừng có đến đây dù tôi có chết thì cũng không để anh thực hiện được âm mưu!”

Kỷ Tuyết Tình thấy Lưu Thư Nhất đã cởi quần áo, cô muốn vùng vẫy. Nhưng bây giờ tay chân của cô ta đều bị trói chặt, không thể nào chống cự được.

“Cô muốn chết cũng không dễ vậy đâu! Hôm nay, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!”

Lưu Thư Nhất cởi chiếc áo mặc trên người, nhìn chăm chú vào Kỷ Tuyết Tinh bằng đôi mắt thèm thuồng: “Tôi biết Giang Vũ là bạn trai của cô. Nhưng trước kia, tồi cũng chơi được vợ nó fôi thì bây giờ tồi cũng sẽ chiếm hữu bạn gái của nó giống như vậy.

Tôi muốn cho cái thằng vồ dụng đó sống cả đời dưới cái bóng do tôi tạo ra”.

Lưu Thư Nhất nghĩ đến việc sau khi mình hiếp được Kỷ Tuyết Tình, tương lai cô sẽ đối xử với Giang Vũ giống như đối với mình thì vui mừng khôn xiết.

Từ đầu đến cuối, Lưu Thư Nhất vần nghĩ rằng Giang Vũ có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hồm nay đều dựa vào Kỷ Tuyết Tinh cho hết.

Vậy nên, khi anh ta bắt được Kỷ Tuyết Tình rồi là có thể danh chính ngôn thuận cướp tất cả những gì Giang Vũ đang có.

Chuyện trả thù này còn khiến anh ta hả giận hơn là giết chết Giang Vũ rất nhiều!

“Đồ súc sinh, dù tôi có chết cũng không cho anh làm thế!”

Kỷ Tuyết Tinh thấy Lưu Thư Nhất đã cởi dây nịt của mình ra thì lập tức gầm lên trong giận dữ, ngay sau đó cô xoay ngoắt người đâm sầm vào vách tường bên cạnh. Cô thà chết, chứ không nhận nhịn nghe theo lời anh ta.

“Con điếm kia, tao khồng cho mày chết dề vậy đâu!”

Lưu Thư Nhất nắm chặt tóc của Kỷ Tuyết Tình, ngăn cô không đâm đầu vào vách tường. Đồng thời lúc đó, anh ta vươn tay ra đặt lên ngực của cô.

Ngay lúc này, có một luồng khói nhẹ nhàng bay vào trong hang động. Nó xẹt qua trước mặt Lưu Thư Nhất một cái, rồi chui vào trong cơ thế của Kỷ Tuyết Tình.

“Cái mẹ gì đấy?”

Lưu Thư Nhất nhìn hình ảnh trước mặt mà giật mình, sợ hãi, ngừng hành động mình lại.

“Cẩn thận đấy, có người đến đây!”

Hắc ô trốn trong bóng tối nhắc nhở.

Lưu Thư Nhất nghi ngờ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy Giang Vũ nhào vào trong động giống như ảo ảnh.

“Tên khốn, mày dám bắt trói Tuyết Tình, tao giết mày!”

Giang Vũ theo làn khói nhẹ nhàng vào hang

động, nhưng khi nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang trần truồng chuẩn bị cưỡng hiếp Kỷ Tuyết Tình thì cơn tức giận của anh tăng lên dồn dập, không cách nào ngăn chặn được, theo đó anh cũng như phát điên mà nhào vào đánh với Lưu Thư Nhất.

“Giang Vũ?”

Lưu Thư Nhất lập tức bỏ Kỷ Tuyết Tinh ra, nhìn Giang Vũ với đồi mắt u ám và ngoan độc. Anh ta nhanh chóng cử động hai tay: “Mày đến đúng lúc lắm, bây giờ tao đánh cho mày tàn phế trước rồi để mày thấy tao hiếp con đàn bà mày yêu thương ra sao. cả đời này, mày chỉ xứng sống dưới cái bóng của ông đây thôi”.

Hai con rắn độc màu đen theo động tác của Lưu Thư Nhất lao ra khỏi đống quần áo nằm trên mặt đất, rồi há miệng thật to nhào đến muốn cắn Giang Vũ.

Đáng tiếc, Giang Vũ không phải người thường như tên mặt sẹo, hai con rắn độc Kiến Huyết Phong Hầu này không hề làm anh cảm thấy nguy hiểm.

Giang Vũ lập tức vươn tay quạt một cái, chân khí mạnh mẽ lập tức đánh bay hai con rắn độc kia lên không trung. Cơ thể của bọn rắn lập tức bị nện vào tường, rồi ngã nhào trên mặt đất tan xương nát thịt.

Lưu Thư Nhất nhìn đòn hiểm của mình bị Giang Vũ hạ dể dàng như thế mà sợ hãi đến gương mặt cũng trắng bệch.

Bởi vì thời gian anh ta tu luyện cổ thuật quá ngắn, cho nên trừ hai con rắn độc kia, anh ta không

có bất cứ chiêu nào khác đế tự bảo vệ bản thân.

“Giang Vũ, bình tĩnh chút! Tôi vẫn chưa gây tổn thương gì cho Kỷ Tuyết Tinh nên anh…”

Lưu Thư Nhất thấy Giang Vũ đã nhào đến trước mặt mình, anh ta hoảng hốt vội vàng xin tha.

“Mày dám động vào Tuyết Tình thì đi chết cho tao!”

Giang Vũ đang bị cơn tức che mờ lý trí, cho nên anh không nghe bất cứ lời giải thích nào của Lưu Thư Nhất. Anh dứt khoát nắm cổ của anh ta lên, rồi siết chặt, chẳng mấy chốc chiếc cố của người đó đã bị bẻ gãy.

“Em không sao chứ Tuyết Tinh?”

Giang Vũ ném xác của Lưu Thư Nhất sang một bên, vội vàng đến cởi dây thường đang trói trên người Tuyết Tình.

“Em không sao, anh đến đúng lúc lắm”.

Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Tuyết Tinh vì sợ hãi mà trắng bệch, cô nhìn thấy Giang Vũ thì nghẹn ngào nhào vào lòng anh.

Cô biết sẽ có người tìm ra mình, nhưng hoàn toàn không ngờ người đến đây đầu tiên lại là Giang Vũ.

“Xin lỗi em! Nếu không phải em điều hết vệ sĩ sang bảo vệ anh, Lưu Thư Nhất cũng không có cơ hội thừa nước đục thả câu như vậy”.

Sau khi Giang Vũ cởi dây thừng giúp cô, vội

vàng siết chặt Kỷ Tuyết Tình vào lòng, áy náy liên tục xin lỗi: “Anh hại em rồi!”

“Anh khoan hãy nói những chuyện đó đã”.

Kỷ Tuyết Tinh cau mày cảnh giác: “Trừ Lưu Thư Nhất ra, còn có những người khác ở đây nữa. Mới nãy, em có nghe được giọng nói của những người khác”.

“Khà khà!”

Đúng lúc này, một tiếng cười u ám đột ngột vang lên: “Thằng nhãi ranh, mày lại có thể sử dụng được thuật Thiên Lý Truy Hồn để tìm người. Có vẻ mày là cao thủ đã giải Phệ Tâm cổ cho Kỷ Tuyết Tinh’”

“Ai đấy?”

Giang Vũ nghe giọng nói thì biến sắc vội vàng kéo Kỷ Tuyết Tình ra sau lưng bảo vệ. Anh lạnh lùng nhìn về hướng giọng nói vọng đến.

Vừa rồi anh quá quan tâm đến Kỷ Tuyết Tinh, nên không chú ý đến Hắc ô đang núp trong tối kia.

“Tao còn tưởng nhà họ Kỷ đã mời một cao thủ rất cao tay tới nên mới phát hiện, giải Phệ Tâm cố, nào ngờ là một thằng nhóc con chưa mọc đủ lông, miệng còn hôi sữa”.

Hắc ô mặc một chiếc áo choàng màu đen, gương mặt đầy hình xăm quỷ dị từ từ rời khỏi chỗ tối. Hắn ta vừa đi vừa nói với chất giọng rất lạnh: “Đúng lúc hôm nay tao có thể xử lý mày trước, đế tránh tương lai mày ảnh hưởng tới kế hoạch của Thánh giáo!”

‘Á!

Kỷ Tuyết Tinh đột ngột hét lên trong khi Giang Vũ vần chưa nói gì: “Rắn và bọ cạp nhiều quá!”

Lúc này trước mặt họ, một đống rắn, bọ cạp, rết, nhện,… Toàn các con vật cực độc bu kín miệng hang, con số cũng có thể tính lên hàng ngàn hàng chục nghìn, đếm khồng xuể.

Đám động vật này bao vây lấy Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình vào chính giữa, thậm chí trên đỉnh hang động còn có rất nhiều côn trùng độc đang lấp ló canh chừng nơi đó.

“Con mẹ nó, nơi này là ố của đám độc này!”

Giang Vũ nhìn hình ảnh trước mắt mà đen mặt, nhìn chăm chú vào Hắc ô kia: “Thứ ông đang tu luyện là thuật Độc CỔ, có nghĩa ông là người đã hạ cổ Tuyết Tình!”

Anh có thể nhìn ra được mồi con côn trùng ở đây đều mang kịch độc tên Kiến Huyết Phong Hầu. Chỉ cần anh và Kỷ Tuyết Tình lơ là một xí thôi thì sẽ có thể nuốt hận về tây. Cũng chỉ những kẻ thiên tài tu luyện thuật Độc cổ mới có thể sử dụng mấy phương pháp này thôi

“Cuối cùng ông là ai? Tại sao lại muốn hại Tuyết Tình?”

Giang Vũ âm thầm vận công, sử dụng chân khí của mình bảo vệ cơ thể bản thân và Kỷ Tuyết Tinh. Trong lúc đó, anh cau mày nhìn chăm chú vào Hắc ô kia hỏi.

“Tao không muốn giải thích với kẻ sắp chết nhưng có thể cho mày biết ông đây là Hắc Ô!”

Hắc ô nở nụ cười rùng rợn, khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Sử dụng nội kình để đề phòng độc vật là cách hay đáng tiếc mày chỉ ở cấp Nội Kình Đại Sư nên khồng thể ngưng tụ được Cương Khí hộ thể. Nhưng tao đây lại muốn nhìn xem, mày phải tiêu tốn bao nhiêu nội kình mới đủ!”

Hắc ô vừa dứt lời đã chỉ tay vào Giang Vũ, ngay tức thì đám côn trùng có độc lập tức nhào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh như thủy triều đổ ập xuống.

“Ả, cứu với!”

Trước đó, Kỷ Tuyết Tình có thế bình tĩnh khi đối đầu với đám cướp hay Lưu Thư Nhất, nhưng bây giờ cô nhìn thấy đám côn trùng độc kia nhằm vào mình. Dù sao cô cũng là con gái nên thấy sợ hãi mà hét lên là chuyện bình thường.

“Em đừng sợ, anh ở đây rồi. Chúng không làm gì được em đâu!”

Giang Vũ vươn một tay ôm Kỷ Tuyết Tinh vào lòng, tay khác đặt sau lưng liên tục vận cồng đế duy trì chân khí bảo vệ cho cả hai.

Thoắt cái, hai người đang quỳ rạp trên mặt đất đã bị rất nhiều còn trùng độc vật phủ kín cả hai tạo thành một cái ngọn núi nhỏ do dong côn trùng lổm ngổm xen lẫn vào nhau.

“Anh đừng lo cho em nữa Giang Vũ, anh đi trước đi!”

Kỷ Tuyết Tình thấy Giang Vũ bảo vệ mình dưới cơ thế, cố gắng chống đỡ mấy thứ đang tấn công kia mà cảm động rồi lại lo lắng nói.

Kỷ Tuyết Tình biết nếu anh có thể sử dụng chân khí cản được đám côn trùng độc thì có nghĩa anh có thể rời khỏi đây một mình. Nhưng anh không làm thế, nên mới phải bị đám côn trùng dọc bao vây.

“Em đừng sợ, chúng ta đã có chân khí bảo vệ nên không con côn trùng độc nào làm chúng ta bị thương được đâu. Bây giờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kiên trì thêm xíu nữa là quân tiếp viện sẽ đến ngay thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ an toàn”.

Giang Vũ áp sát vào cơ thể Kỷ Tuyết Tình để chắn tất cả những cuộc tấn công của côn trùng độc, anh nở nụ cười an ủi cồ. Nhưng thật ra, trong lòng anh hiện tại cũng nóng như lửa đốt.

Chân khí của Giang Vũ đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt dưới vô số đòn tấn công của cồn trùng độc.

Nếu cứ tiếp tục như thế, Giang Vũ sợ khi quân tiếp viện chưa đến thì bản thân đã là người chịu hết nổi đầu tiên rồi.

“Em không hối hận vì đã yêu anh, Giang Vũ! Dù hôm nay chúng ta có chết ở đây, em cũng không còn gì tiếc nuối cả!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ khổ sở chống đỡ đòn tấn công, mà bày tỏ những lời từ trong đáy lòng. Ngay sau đó, cô hôn mạnh lên môi Giang Vũ khi anh

chưa có cơ hội phản ứng. Cô nhắm mắt, vụng về vừa hôn vừa đòi hỏi…

“Trời ơi cô cả của tôi!”

“Ngay lúc này mà em còn làm thế, rất dề làm phiền anh vận khí đấy!”

Giang Vũ bất ngờ mở to mắt khi Kỷ Tuyết Tinh hôn mình trong lúc nguy hiểm như thế, nhưng lúc này anh vừa cố gắng tiếp tục vận công vừa tò mò bình phẩm về vị nụ hôn: “Mềm ghê, còn thơm nữa, cứ trơn trơn… Hình như có cách rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK