Chương 75: Có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi muốn đánh mười cái
“Đương nhiên tôi cũng mong cậu Giang có thể đại diện cho võ quán Đại Địa xuất chiến, nhưng cậu Giang là quý nhân ở Giang Châu, còn được cô Kỷ để ý. Cho nên, chỉ một cây nhân sâm làm sao mời được cậu chứ!”
Quách Chính thẳng thắn trả lời với câu hỏi của Giang Vũ: “Tôi chỉ mong cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên là được rồi, còn chuyện luận võ, tôi tin các đệ tử của tôi sẽ chiến thắng. Dù có thua, tôi cũng không thấy thất vọng”.
“Đó mới là ý chí của người trong giang hồ!”
Giang Vũ khen ngợi Quách Chính: “ông yên tâm, Long Khiếu Thiên thật sự đến tìm và nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng cuộc đàm phán thất bại, tôi cũng không giúp ông ta!”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Quách Chính thở dài nhẹ nhõm: “Thế thì tại hạ xin cáo từ!”
“Đợi đã!”
Giang Vũ gọi Quách Chính lại nói tiếp: “Cho dù ông không đến gặp tôi, tôi cũng sẽ không giúp võ quán Khiếu Thiên. Vậy nên, ông
cầm cây nhân sâm này về đi, chứ đừng đưa cho tôi làm gì”.
“Đã tặng rồi làm gì có chuyện lâỳ lại chứ”.
Quách Chính lắc đầu, chân thành nói: “Nó là món quà gặp mặt tôi tặng cho cậu, nên càng không có lý nào tôi lại lấy lại nữa. Xin tạm biệt”.
Quách Chính vừa dứt lời đã thoải mái xoay người đi thẳng, không ngoảnh lại.
“Phẩm chất của Quách Chính này tốt hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều! Hèn chỉ sức ảnh hưởng của võ quán Đại Địa càng ngày càng lớn trong mấy năm vừa qua. Đến giờ, cái võ quán đó đã có xu hướng vượt qua võ quán Khiếu Thiên rồi”.
Vương Mãn Kim nhìn bóng lưng của Quách Chính cảm thán: “Đáng tiếng, võ quán Khiếu Thiên có một kẻ bên ngoài như Vương Hạo vào giúp đỡ, sợ là trận chiến này, võ quán Đại Địa thua thảm rồi”.
“Thế thì chưa chắc!”
Giang Vũ nhìn gốc nhân sâm mà nheo mắt nói: “Có qua có lại. Quán chủ Quách kia đã trượng nghĩa như vậy, tôi cũng không làm ông ta thất vọng”.
Vương Mãn Kim nghe thế lập tức sáng cả
hai mắt, anh ta nhìn chăm chú vào Giang Vũ hỏi: “Anh muốn giúp võ quán Đại Địa ra trận đối chiến hả?”
Giang Vũ sờ gốc nhân sâm chỉ cười, không nói.
Ba ngày sau đó, sân thể dục của Giang Châu ồn ào và huyên náo. Hàng ngàn người đến đây, để xem trận chiến.
Võ quán Khiếu Thiên với Đại Địa là hai võ quán lớn nhất trong thành phố Giang Châu, có danh tiếng rất vang dội trong giới võ lâm của Giang Châu.
Nhờ đó mà khi nghe tin hai võ quán này quyết đấu một trận sống chết, đã thu hút vô số người chú ý.
Sau hôm nay, chỉ có một võ quán trong hai nhà này có thể tiếp tục ở lại Giang Châu. Còn kẻ thua sẽ phải rời khỏi võ lâm Giang Châu.
Long Khiếu Thiên dẫn đầu mấy chục người của võ quán Khiếu Thiên xuất hiện, tất cả mọi người đều mặc đồ luyện võ màu đen. Còn Quách Chính dẫn đầu vài chục người của võ quán Đạỉ Địa, họ mặc quần áo luyện võ màu trắng.
Mọi người vào xem đã đầy đủ, Long Khiếu
Thiên quyết tâm giành chiến thắng nên mở miệng trước: “Chào quán chủ Quách! Hôm nay, đệ tử võ quán của tôi và ông sẽ so tài phân ra cao thấp. Trận đầu này sẽ quyết định, võ quán của aỉ mới đủ tư cách ở lại và tiếp tục dạy học tại Giang Châu này”.
“Tất cả mọi người ở đây làm nhân chứng, tôi mong sau khi ông thua rồi thì đừng có nói xí xóa. Nó xấu hổ lắm”.
“Hừ! Aỉ thua ai thắng vẫn chưa biết đâu”.
Quách Chính hừ lạnh, khỉnh bỉ nhìn Long Khiếu Thiên: “ông không dám đấu một trận với tôi, nên mới nghĩ ra cách để đệ tử đấu chứ gì”.
“Nhưng tôi tin các đồ đệ của mình mạnh hơn đám nhóc đệ tử của ông”.
“Thếthì bớt xàm, chúng ta bắt đầu luận võ!”
Long Khiếu Thiên cười nham hiểm: “ông đã sắp xếp thứ tự đồ đệ ra trận chưa đấy?”
“Mười người này là đệ tử luyện đến Nội Kình của tôi”.
Quách Chính chỉ đón đệ tử sau lưng mình đã sẵn sàng đón địch, kiêu ngạo nói: “Mười người này sẽ so tài với mười đệ tử của ông, cuối cùng xem ai thắng được”.
“Võ quán Khiếu Thiên của tôi cũng mới nhận một đệ tử tên là Vương Hạo, cậu ta sẽ đấu!”
Long Khiếu Thiên nhìn Quách Chính đầy âm mưu: “Nếu như cậu ta thua, võ quán Khiếu Thiên của tôi cũng sẽ nhận thua”.
“Ông xem thường người khác quá rồi đấy! Ông dám đưa một người ra đánh với mười đệ tử của tôi à”.
Quách Chính tức giận nghiến răng hỏi: “Ông chắc chắn sẽ trả giá đắt cho sự hống hách, ngông nghênh của mình. Trong các con, ai đồng ý ra đấu đầu tiên đây?”
“Mấy người đừng làm lãng phí thời gian!”
Vương Hạo bước lên, nhìn đồ đệ của Quách Chính với ánh mắt đầu khỉnh bỉ: “Tất cả các người lên hết đi, tôi muốn đánh mười người để giải quyết một lần nhanh gọn”.
“Thằng nhãỉ kia con ngòng cuồng hơn cả Long Khiếu Thiên”.
Quách Chính nghe anh ta nói thế lập tức giận dữ gầm lên: “Các con cùng nhau đánh đi, dạy cho thằng nhóc đó một bài học”.
Ngay lập tức, mười đệ tử của võ quán Đại Địa lập tức hợp tác nhào đến chỗ Vương Hạo.
Kết quả…
Chưa đầy ba phút, Vương Hạo đã quật ngã tất cả các đồ đệ của Quách Chính, khiến họ mất năng lực chiến đấu lần nữa.
“Chỉ nhiêu đó thôi à?”
Vương Hạo chỉnh lại quần áo, vừa khinh bỉ: “Một đám rác rưởi không đủ tư cách để tôi khởi động nữa là!”
“Nội Kình Đại Sư!”
Quách Chính nhìn tình hình này mà mặt tái nhợt đi.
Bây giờ ông ta mới biết, vì sao Long Khiếu Thiên lại kiêu căng như thế. Vương Hạo là cường giả cùng cấp vớỉ bọn họ, cho nên đệ tử của Quách Chính hoàn toàn không đối đầu được với Vương Hạo là phải rồi.
“Ha hả! Mười đệ tử của Quách Chính cũng không đánh lại Vương Hạo nhà tôi, ông còn mặt mũi gì ở Giang Châu nữa chứ!”, Long Khiếu Thiên cười ha hả đầy đắc thắng.
Mọi người đang ngồi xem cũng sợ hãi cảm thán, không ai ngờ võ quán Khiếu Thiên lại dạy ra một tên đồ đệ tính xấu như thế. Nhưng anh ta lại mạnh hơn những đệ tử của võ quán Đại Địa rất nhiều.
“Long Khiếu Thiên, ông quá vô liêm sỉ”.
Quách Chính tức giận đến cả gương mặt cũng trắng bệch: “Tên nhóc này chắc chắn không phải đồ đệ của ông, thực lực của cậu ta còn vượt qua cả ông”.
“Đây là trò giỏi hơn thấy đây, mà nói thẳng ra là đâu có ai quy định đồ đệ không được giỏi hơn sư phụ chứ?”
Long Khiếu Thiên nhăn nhúm, ngẩng đầu lên cãi lại: ‘Vương Hạo không chỉ là đệ tử võ quán Khiếu Thiên, mà còn là chồng sắp cưới của con gái tôi nữa”.
“Đương nhiên với thân phận này, thằng bé có thể đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận rồi”.
“Ông…”
“Ông bớt nói xàm đi họ Quách kia”.
Vương Hạo mất kiên nhẫn cắt ngang lời của Quách Chính, còn khiêu khích nói: ‘Võ quán các người còn có ai đấu được nữa không?”
Lúc này, Quách Chính nhìn xung quanh với gương mặt tái nhợt, không biết làm sao.
Đệ tử được ông ấy dạy dỗ chỉ có mười người luyện đến cấp Nội Kình, những người khác chưa chạm đến nên hoàn toàn không ai
đối đầu được với Vương Hạo.
“Xì! Đấu với một đám rác cũng chỉ lãng phí thời gian của tôi”.
Vương Hạo thấy Quách Chính không nói gì lập tức trêu tức: “Hay là ông ra đây đánh với tôi đi”.
“Nếu ngay cả ông cũng không đánh lại tôi thì đã chứng mình võ quán Đại Địa thua xa võ quán Khiếu Thiên rồi. Thế nên, ông không cần tiếp tục ở lại Giang Châu nữa”.
“Một tên đệ tử như cậu dám thách đấu với sư phụ của tôi đúng là mất dạy”.
Đột nhiên có người tức giận quát: “Dù có đánh, sư phụ của tôi cũng sẽ đấu với quán chủ Long, nào đến lượt cậu!”
“Cậu nói sai rồi!”
Long Khiếu Thiên thốt lên đầu tiên, ông ta nghiêm túc nói: “Nếu quán chủ Quách không dám nhận khiêu chiến của đồ đệ tôi, chứng minh không có tư cách đấu với tôi. Trận luận võ này, aỉ thắng aỉ thua, đã rõ ràng rồi đây”.
“Được, tôi sẽ chấp nhận…”
“Sư phụ Quách, để con lên đài cho!”
Khi Quách Chính xắn tay áo muốn chấp
nhận chiến đấu, một giọng nói mệt mỏi lười biếng vang lên.
Mọi người cũng lần theo tiếng phát ra nhìn sang, họ chỉ thấy Giang Vũ với Vương Mãn Kim đang xuống khỏi thính phòng với bộ quần áo thể thao.
“Cậu Giang (Giang Vũ)!”
Long Khiếu Thiên với Quách Chính đồng loạt hô lên khỉ thấy Giang Vũ đứng trước sân đấu.
“Anh đến đây làm gì Giang Vũ?”
Long Hiểu Hà không cho người khác kịp chạy não xong đã nhảy ra trước mặt Giang Vũ, tức giận quát: “Bọn tôi đã nói không cần anh đại diện võ quán Khiếu Thiên đấu rồi, sau bây giờ anh lại chạy ra gọi bố tôi làm sư phụ chứ?”
“Cô bị ngu à? Tôi không đến đây vì võ quán Khiếu Thiên, mà là đại diện cho võ quán Đại Địa”.
Giang Vũ liếc Long Hiểu Hà đầy chán ghét, rồi chắp tay nói với Quách Chính: “Sư phụ Quách! Trận tiếp theo để tôi đại diện võ quán Đại Địa đánh đi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK