Mục lục
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 100: Lưu Thư Nhất đã thay đối
“Nực cười! Các người đã lấy tiền cúa tòi mà lại còn muốn cướp con tin cùa tòi, đúng là nực cười!’
Sau khi hiếu được ý tứ của hai kẽ trước mặt, sãc mặt Lưu Thư Nhất liên trở nên lạnh lão: ‘ Đúng là tự tìm đường chết!”
“Họ Lưu kia, đừng tưởng răng tao không biết mày là ai, muốn giết mày cũng dế dàng như giết một con kiến mà thôi”.
Mặt sẹo c’âm con dao sâc trong tay, khinh thường nói: “Mày chầng qua chì là một con chó bị nhà họ Lưu đuối ra đường, không có tư cách uy hiếp bọn tao!”
“Lẩo đại, đừng nói nhàm với hắn, cứ giết hán đi, sau đó chúng ta có thế hướng thụ mỷ nhân rồi”.
Thanh niên gầy gò lười nói nhàm, liền vung con dao dài lẻn chém thật mạnh xuống đâu Lưu Thư Nhất.
Nếu Lưu Thư Nhất vần là tên còng tứ ăn chơi ngày xưa thì đối mặt với một ké liều mạng như vậy anh ta chăc chăn sẽ không có sức chống cự.
Tiếc thay, Lưu Thư Nhất giờ đây đâ thay đối, không còn là công tứ án chơi ngày xưa nủa!
“Mày vốn đĩ còn có cơ hội sổng, không ngờ lại tự mình tìm chết!”
Đôi mặt với con dao dài đang chém xuống đâu mình, trong mát Lưu Thư Nhất hiện lén một tia sâc lạnh, anh ta nhanh chóng gio cánh tay phải về phía đối phương.
“Vèo!”
Theo chuyến động của Lưu Thư Nhất, một con rân độc màu đen bay ra khỏi tay áo và căn vào cố đối
phương.
Sau đó, thanh niên gây gò thậm chí còn chưa có cơ hội kêu lẻn thi đá ngà xuống đất mà chết, da toàn thân trở nén đen kịt.
Nhìn thấy Lưu Thư Nhất giết chết đàn em cũa mình một cách dẻ dàng, mặt sẹo chết lặng, con dao trong tay không tự chủ mà rơi xuống đất.
Lưu Thư Nhất vốn là một còng tứ ăn chơi bất tài, sau khi bị trục xuất khỏi nhà họ Lưu thì liền trờ thành một con chó hoang đều đường xó chợ, sao bây giờ lại có thế trở nên mạnh mẻ như vậy?
Xử lỳ xong thanh niên gầy gò, Lưu Thư Nhất gio tay, con rần độc màu đen nháy lên quấn quanh cánh tay anh ta, phun ra cái lưỡi đỏ tươi, lạnh lùng nhìn chăm chăm tên mặt sẹo.
“Lưu… cậu LƯU, tôi đùa cậu thôi!”
Bị con răn độc nhìn chàm chăm, mặt sẹo lạnh run cầu xin tha thứ: ‘Tòi đi đáy, xin hày tha thứ cho tôi…”
■’Muộn rồi!”
LƯU Thư Nhất ngát lời mặt sẹo: “Tao thuê mày bât cóc Ký Tuyết Tinh bởi vì khòng muốn lộ thán phận, giết người bịt miệng sẻ tốt hơn là đế mày chạy ra nước ngoài!”
“Không được!”
Mặt sẹo hét lên, quay người bỏ chạy.
Ngay khi Lưu Thư Nhất giơ ngón tay chi’ vào lưng mặt seo, con rắn độc trên cánh tay anh ta lao ra như tia chóp, cắn vào gáy mặt sẹo rồi bò trớ lại vào tay áo cúa Lưu Thư Nhất.
Mặt sẹo thậm chí còn không có co hội phán ứng đằ bị giết ngay tại chó.
Sau khi liên tiếp giết chết hai người, sác mặt Lưu Thư Nhất cùng không có chút nào thay đổi, cõng Ký Tuyết Tình tiếp tục đi lên núi.
Chẳng bao lâu, Lưu Thư Nhất đà đưa Ký Tuyết Tinh vào một hang động ấn.
“Đã xử lý xong đám người bầt cóc Kỷ Tuyết Tinh chưa?”
LƯU Thư Nhất vừa đăt Kỷ Tuyết Tinh xuống thì đă nghe một giọng nói khàn khàn lạnh lùng từ nơi tối tầm truyền đến.
“Đại nhân Hâc ò yên tâm, bọn chúng đ’êu chết rồi!”
LƯU Thư Nhất cung kính nhìn bóng người trong bóng tối: “Ngoại trừ Làng Vân thì trên thế giới không ai biết rang tôi có liẻn quan đến vụ bát cóc Ký Tuyết Tinh’.
“Chết rồi sao? Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu tàn nhắn hon tôi nghĩ đó, sau khi nghi lẻ hoàn thành thì chúng ta sẽ tiêu diẻt toàn bộ nhà ho Làng, đám bảo không có gì bất trầc xây ra”.
Hắc ô tó thái độ tán thưởng, sau đó ra lệnh: “Quỳ xuống đây đi”.
Khi Lưu Thư Nhất bị Lăng Phi Dương và Lưu Kiện đánh đập dã man bén ngoài Túy Tiên Lâu, bản thân bị thương nặng nhưng không ai giúp dơ, chinh Hâc ò đã cứu anh ta và dạy anh ta phương pháp tu luyện cùng như phưong pháp kiếm soát răn độc.
Đối mặt vói sư phụ Hác ò, người đả biến anh ta từ một người phàm thành một cường giã, Lưu Thư Nhất không chút do dự quỳ xuống.
“Phê tâm cố trên người Ký Tuyết Tình đã bị loại bó”.
Hác Ó liếc nhìn Kỷ Tuyết Tinh, lạnh lùng nói: “Tiếp theo cậu sẻ chịu trách nhiệm tiếp tục khống chê’ Kỷ Tuyết Tình’’.
“Đây chính là chung tình cố!’
Khoánh khắc tiếp theo, một con côn trùng nhó màu vàng xuất hiện trong tay Hâc ỏ, hắn ta giải thích: “Sau khi cậu ản chung tình cố, thì trong quá trình quan hệ với Ký Tuyết Tình, chung tình cố sẽ di chuyến vào trong cơ thế Ký Tuyết Tình”.
“Dưới sự điều khiến cũa cổ trùng, Ký Tuyết Tình sẻ chí yêu cậu, ngoan ngoàn nghe lời cậu cho đến chết’.
“Đến lúc đó, Kỷ Tuyết Tình nhất định sè giúp cậu tiên vào nhà họ Ký băng bất cứ giá nào, đến lúc đó cậu chi cân ấn nấp ở nhà họ Ký chờ mệnh lệnh!”
“Cám ơn sự tin tướng cúa ông. Tôi chắc chắn sẽ không phu sự kỳ vọng của ông”.
Lưu Thư Nhất cám ơn rồi không chút do dự nuốt con cố trùng xuống.
“Bây giờ hãy vận công theo các bài công pháp mà tòi đã dạy cho cậu, khoáng hai mươi phút nũ‘a cậu sẻ được chung tình cố thừa nhận. Sau đó cậu có thế quan hệ với Kỷ Tuyết Tinh, chế ngự thế xác và tinh thần của cô ta”.
Ánh mât LƯU Thư Nhất như lửa đốt liếc nhìn Ký Tuyết Tinh, rồi anh ta nhanh chóng ngồi xếp bâng, bât đâu vận cóng.
Anh ta chỉ ước có thế chiếm hữu Kỷ Tuyết Tình ngay bây giờ, nhưng Hâc ô nói sẻ mất hai mươi phút nên anh ta phải tuân theo mệnh lệnh.
“Kỷ Tuyết Tinh chắc đẳ tỉnh rồi!”
Không biết qua bao lâu, Hăc ô đột nhiên lên
tiêng nhắc nhở: “Chung tình cố chỉ có thế tiến vào khi đối phương tỉnh táo, sau đó cỏ ta sẻ quên đi tất cà nhưng chuyện đà xày ra trong khoảng thời gian này, nẻn cậu cứ làm nhưng việc cần làm”.
Lúc này, Kỷ Tuyết Tình bị trói tay chân đả mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Thư Nhất đang ngồi xếp băng liên kinh ngạc nói: “Lưu Thư Nhất? Lá gan cùa anh lón lẳm, còn dám bầt cóc tôi!”
“Cò Ký, đả lâu không gặp!”
Lưu Thư Nhất tiếp tục vận công trong khi nhìn Ký Tuyết Tình băng ánh măt gian ác: “Cò không ngờ răng chúng ta sẻ gặp lại nhau theo cách này phái không?”
“Nếu như anh dám chạm vào tòi thì anh có biết hậu quá sẽ như thế nào không?”
Ký Tuyết Tinh không hét lên hoảng loạn như nhửng người phụ nữ khác, mà chi nhìn Lưu Thư Nhất với vé mặt lạnh lùng, nhưng cò không nhìn thấy người đàn ông bí ấn đang trốn trong bóng tối.
“Hậu quá?”
Lưu Thư Nhất cười nói: “Kết quá là cô sẽ trở thành người phụ nữ cúa tòi, nghe lời tôi, sau đó sẻ chuyển hết những gì còi cho Giang Thịnh sang cho tôi!”
“Đúng là chuyện nực cười!”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tinh chán ghét nói: “Cho dù đàn ông trên thế giới đều chết hết thì tôi cũng không yêu anh”.
“Chứ chăc đâu. Một khi tôi chiếm được cơ thế cúa cô thì mọi thứ sẽ không còn tùy thuộc vào quyết định của cô nữa”.
Lưu Thư Nhất tà ác cười một tiếng, rất tin tưởng
vào chung tình cố mà Hắc ó đưa cho mình, bây giờ củng khòng đế ý tới phán ứng cúa Ký Tuyết Tinh.
Ngược lại, dưới sự phàn kháng cùa Kỷ Tuyết Tinh, LƯU Thư Nhất còn có thè trãi nghiệm niêm vui trà thù, chỉ cần chiếm được co thể của Kỷ Tuyết Tinh thì Ký Tuyết Tinh sẻ hoàn toàn yêu anh ta dưới sự khống chế của chung tình cố, anh ta vùa có thè báo thù vừa có thể kiếm lợi!
“Mặc dù bắt cóc tỏi chính là sai lầm lớn cùa anh, nhưng nếu bây giờ anh thả tòi ra thì tòi có thể lấy danh dự cùa nhà họ Ký thề răng sẽ bỏ qua cho anh chuyện này”.
Nghe Lưu Thư Nhất muốn hâm hại mình, Kỷ Tuyết Tinh lạnh lùng cánh cáo: “Nhưng nếu anh dám động vào tôi thì tôi cam đoan cả anh và tất cá mọi người trong nhà họ Lưu đêu sẻ không có kết cục tốt đẹp”.
Ký Tuyết Tinh không ngờ ở Giang Châu lại có người dám động vào cò, nhưng cỏ tạm thời không hoàng sợ, bởi vì chi căn biết cò là cô chú cúa nhà họ Ký thì người bình thường chãc chán sẽ không dám động vào cò.
“Cò không cần phái uy hiếp tói, hiện tại tòi chẳng còn gì cả, chuyện tệ nhất có thế xây ra cúng chí có chết mà thỏi. Nhà họ Ký dù mạnh đến đáu cùng không thể làm gi được tỏi”.
Lưu Thư Nhất nhếch miệng, trong đầu còn bố sung thêm một câu: “Huống chi tỏi còn có chung tình cố, sau khi Ký Tuyết Tinh cò yèu tòi thì cò sẽ là lá chắn lớn nhất ciia tòi, nhà họ Kỷ không thế nào động được vào tôi!”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tinh khẽ cau mày, điều cô lo lắng nhất chính là roi vào tay loại cặn bã liêu mạng như thế này.
Loại người này vò cùng nguy hiếm, sấn sàng lâm bất cử điêu gì đế đạt được mục đích, thậm chí là những chuyện gây nguy hiếm đến tính mạng của mình.
Các vệ SI xung quanh Kỷ Tuyết Tinh sở dí thực lực cỏ hạn là bởi vì chuyên mòn chính cùa họ chí là bào vệ cho cô khỏi đám người này.
Còn nhũng cường già thực sự, mặc dù có thể dé dàng hạ gục đám vệ sĩ xung quanh Kỷ Tuyết Tinh nhưng không ai dám động vào có vì bọn họ biết sợ nhà họ Kỷ.
‘Gần đến giờ rồi!”
Trong lúc Kỷ Tuyết Tinh đang nghĩ cách trốn thoát, Lưu Thư Nhất đã hoàn toàn nhận được sự chấp thuận cúa chung tình cố, đang từ từ đứng dậy.
‘Tòi rất tò mò, khòng biết cò chù nhà họ Kỷ cao ngạo lạnh lùng so với những người phụ nữ khác thì có điếm gì khác biệt?’
Lưu Thư Nhất vừa cởi quân áo vừa nhìn Ký Tuyết Tinh, miệng nờ nụ cười khả ố: “Bây giờ hay để cho tôi nếm thứ mùi vi cũa cò Kỳ nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK