Chương 40: Cụ Phó Đổng muốn hẹn bốn thanh niên tuổi trẻ tài cao
Giang Vũ với Kỷ Tuyết Tình nằm trên hai chiếc ghế nằm gần nhau trong sân, họ đang im lặng ngắm sao.
“Em xin lỗi vì không nói thật thân phận của mình cho anh biết, còn đẩy anh nhận nguy hiểm khỉ chưa được sự đồng ý của anh”.
Kỷ Tuyết Tình thốt lên câu xỉn lỗi trước: “Chắc anh giận em lắm nhỉ?”
“Không có chuyện đó đâu! Thân phận công chúa nhỏ của nhà họ Kỷ quá cao quý cho nên chắc chắn sẽ có người làm phiền, em đề phòng cũng là đúng lý hợp tình thôi”.
Giang Vũ cười rồi lắc đầu, quay sang nhìn thẳng vào mắt Kỷ Tuyết Tình chân thành nói: “Đến cả chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay thì… Nó chẳng là gì khi anh có thể công khai ở bên cạnh em”.
“Chẳng lẽ, chuyện ở bên cạnh em lại quan trọng với anh thế sao?”
Kỷ Tuyết Tình cười đầy quyến rũ rồi liếc Giang Vũ, oán trách: “Lúc trước em từng hỏi, anh có thể thích em không? Nhưng lúc đó, anh lại giả ngốc, còn em lại tưởng bản thân lại tự đa
tình!
“Hôm đó trong phòng bếp, em thật sự có hỏi anh thích em hay không à?”
Giang Vũ bật người ngồi dậy đau khổ nói: “Lúc đó anh đang xào rau, tưởng mình nghe nhầm nên không dám tin vào những gì mình nghe được. Chứ không, anh đã tỏ tình với em rồi”.
“Ai cần anh tỏ tình chứ!”, Kỷ Tuyết Tình chu môi dỗi hờn.
Cô tức giận hai ngày cũng chỉ vì chuyện hôm đó, nhưng bây giờ cô mới biết té ra mọi chuyện không như mình nghĩ!
“Thì ra em làm lơ anh hai ngày là vì chuyện đó ha!”
Giang Vũ cũng hiểu được nguyên nhân vào hai ngày đó mình bị cho ăn bơ.
“Làm gì có chứ!”
Khuôn mặt của Kỷ Tuyết Tình lập tức đỏ bừng, cô vội vàng lãng sang chuyện khác: “Hôm nay anh lên sân khấu có cảm thấy gì không?”
“Thật ra anh chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả!”
Giang Vũ nhún vai, thành thật khai báo:
“Dù mấy người đó khen anh ra sao cũng chỉ là nể mặt em thôi, mà mấy chuyện đó cũng chẳng liên quan đến anh quá nhiều”.
“Em không ngờ anh nhìn rõ ràng như thế đấy!”
Kỷ Tuyết Tình hơi ngạc nhiên.
“Anh vẫn còn rất hiểu bản thân đấy nha!”
Giang Vũ nhếch môỉ cười, khẳng định chắc nịch: “Nhưng anh sẽ thực hiện những lời mình đã phát biểu trên sân khấu, không cần biết bao lâu đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức để mình nổi danh tại Giang Châu. Thậm chí, toàn bộ Giang Đông sẽ biết đến tên anh và sẽ không khỉêh em thất vọng”.
“Em tin anh sẽ làm được!”
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ đầy phức tạp: “Nhưng chuyện em với anh ở bên nhau bị công khai ra, lúc đó sẽ bị rất nhiều người đến làm phiền”.
‘ý em đang nhắc đến tình địch à?”, Giang Vũ cười xấu xa hỏi lại.
“Tình địch chỉ là một nhóm trong đám đó thôi, mặc khác cũng là em đẩy anh lên vị trí đó nên sẽ có rất nhiều người chướng mắt anh. Tất nhiên, họ sẽ đến phiền phức cho anh rồi”.
Kỷ Tuyết Tình liếc xéo Giang Vũ giải thích: “Còn có vài người quan tâm đến em, họ sẽ rất khó chấp nhận anh, ví dụ như cụ Đổng”.
“Cụ Đổng là ai?”
Giang Vũ ngu ngơ nhìn Kỷ Tuyết Tình.
“Haỉz!”
Kỷ Tuyết Tình thở dài rồi nói chuyện cụ Đổng mời Giang Vũ đến gặp mặt cho anh biết.
“Em đừng lo, anh chẳng thấy cụ Đổng kia là gì cả!”
Giang Vũ đột ngột giữ chặt tay của Kỷ Tuyết Tình, khẳng định: “Dù cụ Đổng triệu tập các thanh niên tài năng trong toàn bộ Giang Châu, hay là ông ấy đến tận nơi để thử thách thì anh cũng sẽ làm ông ấy vừa lòng”.
“Anh nói hay quá…”
“Mục tiêu của anh là trong tương lai có thể quang minh chính đại đến nhà Kim Lăng Kỷ để cầu hôn, hỏi cưới em đấy Tuyết Tình!”
Tiếp theo, Giang Vũ không cho Kỷ Tuyết Tình cơ hội nói, anh dùng giọng điệu kiên quyết nói: “Trước khi cưới được em, những trở ngại anh gặp được chỉ là những thử thách mà anh phải trải qua khi muốn ở bên em thòi”.
“Chỉ cần anh có thể ở bên em, anh sẽ dũng cảm tiến lên dù phía trước là hang rồng hay cọp, núi đao biển lửa gì đó, anh đều không quan tâm. Nếu anh không có được lòng quyết tâm này, thì anh lấy cái gì để xứng đôi đứng bên em đây!”
“Anh nói đúng đấy, vậy tương lai này em ở Kim Lăng đợi anh đến hỏi cưới!”
Kỷ Tuyết Tình ngất ngây nhìn Giang Vũ với ý chí chiến đấu hùng dũng trước mặt, đàn ông cuốn hút nhất chính là khỉ giữ được sự tự tin trên người vĩnh viễn.
Buổi sáng hôm sau, Kỷ Tuyết Tình dẫn Giang Vũ đến biệt thự độc lập của Cụ Đổng.
Giang Vũ với Kỷ Tuyết Tình chỉ vừa mới bước vào cửa lớn của biệt thự, đã bị hai vệ sĩ cản lại nói: “Cụ Đổng đang ở trong phòng làm việc chờ cô Kỷ, ông ấy có chuyện muốn bàn bạc với cô đấy”.
“Cụ Đổng đang lo lắng em tạo áp lực cho những người khác, nên cố ý dụ em tách ra đây mà”.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ hết cách nói: “Những chuyện tiếp theo anh, anh phải tự mình đối mặt rồi. Tạm thời, em hết cách giúp anh rồi!’
“Nếu chuyện gì anh cũng phải nhờ em giúp, chẳng phải anh thành kẻ ăn bám em sao”.
Giang Vũ cười nhẹ, an ủi cô: “Em đừng lo cho anh, em chỉ cần đợi tin tức tốt của anh là được rồi”.
Sau một đêm tu luyện với uống thuốc phục hồi cơ thể, Giang Vũ đã trở lại trạng thái tốt nhất, nên anh nắm chắc phần thắng về mình.
Tuy anh chưa biết cụ Đổng muốn thách thức cái gì, nhưng vẫn tự tin với tu vi luyện khí tầng ba của mình, anh vẫn có thể đấu tay đôi vượt xa với những người bạn cùng lứa tại biên giới Giang Châu.
“Thế anh nhớ cẩn thận đấy!”
Kỷ Tuyết Tình dặn dò anh fôỉ đi theo vệ sĩ rời khỏi Giang Vũ.
Giang Vũ được một vệ sĩ khác dẫn đến trước vườn hoa sau biệt thự, bên đó đã có rất nhiều người đang đợi anh!
Trong vườn hoa sau biệt thự có ba nam và một nữ đang ngồi xung quanh một cái bàn, họ đang vừa uống trà vừa nói chuyện với nhau. Anh nhìn mà đoán được bốn người này chắc chắn là thanh niên tuổi trẻ tài cao ở biên giới Giang Châu.
“Tên nhà giàu mới nổi này!”
Một người phụ nữ mặc đồ thể thao, cắt tóc ngắn kiêu ngạo nói với thanh niên mập mạp: “Cụ Đổng bảo chúng ta đến gặp mặt một trong hai người xuất sắc bằng tuổi với chúng ta, có biết là ai không?”
“Tôi biết gì đâu!”
Người mập mạp kia vội vàng lắc đầu khen ngợi: “Dù sao ba người đã là thanh niên tuổi trẻ tàỉ cao nhất tại biên giới Giang Châu rồi, còn mạnh hơn cả tôi đây. Tôi thấy chắc không còn ai xuất sắc hơn ba người ở Giang Châu này đâu!”
“Có khi nào, đó là cô Kỷ không!”
Một thanh niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính chen vào.
Những người khác nghe anh ta nói đều ỉm lặng, tuy họ tự tin vào sự xuất sắc của bản thân nhưng nếu xách ra so sánh với Kỷ Tuyết Tình, đúng nên nói là khác một trời một vực.
Ngay lúc này, Giang Vũ đi theo vệ sĩ đến.
“Là anh ta à!”
Thanh niên mập mạp thấy Giang Vũ thì lập tức đứng bật dậy.
“Aỉ thế?”
Ba người khác ngơ ngác nhìn người mập mạp.
“Người này tên Giang Vũ, là người được cô Kỷ đề cử làm người phụ trách cho dự án đầu tư vào bữa tiệc hôm qua đây”.
Thanh niên mập mạp vừa chỉnh lại quần áo, vừa nhắc nhở mọi người: “Theo tôi đoán thì người này có quan hệ rất thân thiết với cô Kỷ, có thể là người yêu, cho nên ba người can thận đấy!”
Ba người kia nghe những lời này, lập tức liếc nhau, trong lòng cũng dấy lên hứng thú.
Giang Vũ nhìn bốn người trẻ tuổi trước mắt nhíu mày, anh chả quen aỉ cả.
“Tôi không ngờ người thanh niên xuất sắc mà cụ Đổng nói lại là anh đấy Giang Vũ!”
Người mập mạp kia đứng dậy đầu tiên, nhiệt tình vươn tay về phái Giang Vũ: “Tôi tên là Vương Mãn Kim, bố tôi là Vương Bán Thành, một trong những nhà giàu nhất tại Giang Châu này. Phong độ của anh Giang đây vào bữa tiệc tối qua thật khiến tôi ganh tị!”
“Hân hạnh gặp mặt!”
Giang Vũ vội vàng bắt tay với Vương Mãn
Kim, nhưng âm thầm cảm thán: “ông cụ Đổng này muốn chèn ép mình nên cũng dùng hết vốn lẫn lời nhỉ, cử một cậu ấm con nhà giàu số một lên sân khấu. Nếu nhắc đến về tiền tài, mình tự biết xấu hổ”.
‘Viên Chấn Hoa!”
Thanh niên có cơ thể cường tráng, làn da ngăm đen, mặc một chiếc áo thun ôm có hoa văn rằn ri đứng ở một bên, vươn bàn tay ra trước mặt Giang Vũ giới thiệu: “Tôi là đội trưởng của đội đặc nhiệm Liệp Ưng của Giang Đông. Đồng thời, tôi cũng là sĩ quan cấp tá trẻ nhất tại biên giới Giang Châu này”.
“Hân hạnh được gặp mặt!”
Giang Vũ cười xã giao, lễ phép bắt tay Viên Chấn Hoa.
Sau khỉ hai tay người bắt xong, Viên Chấn Hoa không buông Giang Vũ ra mà nói sâu xa: “Nếu cô Kỷ đã ưu ái anh đến thế, chắc chắn anh Giang có cái gì đó hơn người rồi đúng không?”
Ngay sau đó, Giang Vũ lập tức cảm giác cơn đau từ trên tay truyền đến.
Viên Chấn Hoa này nhân cơ hội bắt tay mà âm thầm siết chặt, để ra oai phủ đầu với Giang Vũ.