Chương 112: Nửa đường nhảy ra kẻ phá bĩnh, hơn trăm triệu
“Những món đồ ờ chỗ này của tòi đều là đồ tốt trên trăm năm”.
Thấy tuổi của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình còn khá trẻ, khí chất lạỉ không tầm thường, người bán hàng trung niên chào hỏi: “Hai người vừa ý món hàng nào, tôi có thể giảm giá cho hai người một chút”.
“Chú à, chú lừa người ít thôi”.
Kỷ Tuyết Tinh tức giận bĩu môi: “Đa số người bán hàng trong khu chợ này đều nói dược liệu của mình là linh dược, nhưng dược liệu có tuổi đời trên trăm năm không phải cỏ dại, nào có dề dàng xuất hiện như vậy được!”
“Cô gái à, đùng nói như vậy”.
Người bán hàng trung niên tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Những nhân vật nhỏ như chúng tôi chí là không biết giám định dược liệu nhưthế nào thôi, cũng không có nghĩa là trong tay chúng tòi khõng có đồ tốt”.
“Rất nhiều người có chức có quyền đều từng mua được đồ tốt từ chổ chúng tòi, ví dụ như tháng trước, có một ông chủ lớn mua
một gốc cây Bách Khô Thảo tuổi đời năm mươi năm từ trong tay người bạn của tôi, vậy là lời to còn gì”.
“Vậy cũng không thể chứng minh, những món đồ này của ông sẽ có đồ tốt, tòi…”
“Là phụ nữ thì đừng nhiều lời như vậy”.
Giang Vũ xụ mặt cắt ngang lời Kỷ Tuyết Tinh: “Anh cảm thấy trên quầy hàng của chú này đều là dược liệu tốt”.
Lần đầu tiên bị Giang Vũ quát lớn như thế, Kỷ Tuyết Tình có hơi sửng sốt.
Nhìn thấy Giang Vũ nháy mắt với mình, Kỷ Tuyết Tình tuy rằng không biết Giang Vũ đang làm cái gì, nhưng cô biết Giang Vũ nhất định có âm mưu.
“Anh yêu, hầu hết mọi người ớ đây đều là những kẻ lừa đảo”.
Kỷ Tuyết Tình lập tức phối hợp lắc lắc cánh tay Giang Vũ, làm nũng nói: “Thay vì mua đồ ở đây thì còn không bằng anh mua cho em mấy cái túi xách”.
“Chuyện mấy cái túi thì đế sau hãy nói, mua thuốc trước, không nên làm chậm trê chuyện lớn của anh”.
Không ngờ Kỷ Tuyết Tình lại thêm tình
huống khác cho mình như vậy, Giang Vu bày ra dáng vẻ trụ cột của gia đinh.
“Vằn là cậu này tinh mắt!”
Vừa nhìn cảnh tượng này, người bán hàng trung niên cho rằng Giang Vũ là người giàu có, mà Kỷ Tuyết Tình chỉ là một đứa ăn bám, ân cần mà nịnh nọt nói: “Tuy rằng dược liệu ờ chỗ tôi không có thứ nào trên trăm năm, nhưng mà tuổi đời mười, hai mươi năm thì chắc chắn là có”.
“Những dược liệu này đều được tôi hái ở bên trong nơi thâm sâu cùng cốc, tuyệt đối là hàng thật”.
“Dược liệu mà người ta mạo hiểm, tự mình hái về sao có thể là đồ giả được”.
Giang Vũ liên tục gật đầu, hào sảng nóì: “Chỗ dược liệu này tôi sẽ mua hết, ông ra một cái giá đi!”
“Mua hết à?”
Lúc này đến phiên người bán hàng trung niên bối rối, quá ngang tàng!
“Làm sao vậy, ông không muốn bán sao?”
Giang Vũ bày ra tư thế của một kẻ nhà giàu mới nổi, kiêu ngạo nói: “ông cứtuỳtiện
đưa ra một cái gi á, chỉ cần không quá đáng thì tôi đảm bảo sẽ không mặc cả”.
“Sau đó chúng tôi sẽ tìm chuyên gia gỉám định những dược liệu này, ông đừng có mà ra giá trên trời”.
Khi người bán hàng đang do dự phải đưa ra cái giá như thế nào thì vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tinh khó chịu cảnh cáo nói: “Số tiền mà tôi mua những thứ nào là số tiền mà tôi muốn mua túi, nếu như ông dám gạt chúng tôi, vậy tôi bảo đảm rằng sẽ truy cứu đến cùng”.
“Không đâu, không đâu, tôi là người rất kỹ tính”.
Người bán hàng liên tục lắc đầu, sau khi nhìn Giang Vũ một cái, cắn răng nói: “Chồ này có tống cộng mười ba gốc dược liệu, tính giá một gốc 100 ngàn, tổng cộng một triệu ba bán cho cậu”.
“Một triệu ba, sao ông không đi cướp đi!”
Nghe nói như thế, Kỷ Tuyết Tình thét chói tai một cách rất khoa trương, làm nũng nói: “Anh yêu, em nghĩ chỗ ỏng ta không có nổi một gốc có tuổi đời trên mười năm nữa, quá đắt, anh tuyệt đối không thể để đối phương khích mình”.
Nếu giá cả không phù hợp, chúng ta có
thể.:;
“Một triệu ba thì một triệu ba, nếu tòi đã nói sẽ không trả gìá, vậy nhất định phải gìữ lời”.
Giang Vũ phất tay cắt đứt những lời nói chột dạ mà người bán hàng đang định nói, hào sảng nói: “ỏng chủ, đưa tôi số tài khoản, tôi chuyến tiền cho ông”.
“Đúng là hào phóng!”
Ông chủ nhìn Giang Vũ đầy sửng sốt, trong lòng vui như nở hoa.
Ông ta chí là một nhân vật nhỏ bé, vất vả hái thuốc cá đời vẵn là lần đầu tiên gặp phải loại người coi tiền như rác này, lời quá!
“Đợi một chút!”
Khi ông chủ đang kích động chuấn bị đọc số tài khoản cho Giang Vũ thì có một giọng nói không hài lòng đột nhiên vang lên: “Tôi ra giá hai triệu, số dược liệu này tôỉ sẽ mua hết!”
Chỉ thấy, một người thanh niên đẹp trai mặc âu phục đi giày da, đeo kính mắt đi tới, phía sau có một người õng lão tóc bạc phơ mặc đường trang.
Mắt thấy chuyện tốt sắp thành, đột nhiên có người nhảy ra phá rối, sắc mặt Giang Vũ có chút khó coi.
Khi ánh mắt Giang Vũ rơi vào trên người ồng lão, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác áp bức cực kì mạnh mẽ.
Giang Vũ phóng thích khí tức muốn thăm dò tu vỉ õng lão, kết quả khí tức của anh bị đối phương trực tiếp phản lại, căn bản không biết được tu vi của đối phương.
Ông lão tựa hồ cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Giang Vũ, đôi mắt hung dữ sáng lấp lánh.
“Đúng là cao thủ!”
Sắc mặt của Giang Vũ thay đổi, ý thức được cho dù tu vi của ông lão kia không bằng Thanh Long Bạch Hổ, nhưng chắc chắn cũng là một vị cường giả tỏng sư.
“Hai, haì triệu!”
Nghe được lời mà người thanh niên nói, người bán hàng trợn tròn mắt, khó có thể tin cúi đầu xem lại đồ trên quầy hàng: “Chẳng lẽ chỗ này của tôi thật sự có bảo bối gì đó sao, nếu không tại sao lại có một người giàu nữa đến?”
Người thanh niên đeo kính đi tới trước quầy hàng, cũng bị vé đẹp và khí chất của Kỷ Tuyết Tinh làm cho kinh ngạc.
Nhưng trong mắt người này, Kỷ Tuyết Tinh chính là một bình hoa được bao dưỡng, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
“Chúng tôi đã hoàn thành giao dịch với ồng chủ, anh lại nhảy ra chen vào một bước, quá đáng!”
Kỷ Tuyết Tình bất mãn hỏi người thanh niên kia, tuy rằng không biết Giang Vũ coi trọng thứ gì, nhưng cô rất khó chịu khi có người phá hỏng chuyện tốt của Giang Vũ.
Người thanh niên liếc nhìn Kỷ Tuyết Tinh một cái, quay sang người bán hàng thương trung niên: “Các ông đã hoàn thành giao dịch rồi sao?”
“vẫn chưa, vần chưa đâu!”
Người bán hàng quyết đoán lắc đầu, nghiêm trang nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình: “Cô gái, có cái gọi là một tay giao tiền một tay giao hàng, trước mắt tôi vẫn còn chưa nhận được tiền của các cô, cho nên giao dịch vần chưa được tính là đã hoàn thành”.
Đùa à!
Một người một triệu ba, một người hai triệu, chênh lệch bảy trăm nghìn, số tiền này đối với người bán hàng mà nói thì là một khoản tiền lớn, cho dù bị nói là không giữ lời cũng phải đối ý!
“Cái gọi là người ra giá cao thì sẽ mua được, nếu các cô vần chưa hoàn thành giao dịch, vậy tôi ra giá cao hơn, có vấn đề gì?”
Nhận được câu trả lời của ông chủ, người thanh niên khiêu khích nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.
“Anh…”
“Anh nói không sai, người ra giá cao sẽ mua được, nhưng mà anh ra cái giá này rõ ràng không có thành ý”.
Giang Vũ ngăn Kỷ Tuyết Tình mờ miệng, quay đầu nhìn về phía người bán hàng: “Tôi ra hai triệu sáu, tính giá mua mỗi gốc dược liệu hai trăm nghìn, thế nào?”
“Hai triệu sáu…”
Người bán hàng nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác mình giổng như là đang nằm mơ, lại nhiều hơn sáu trăm ngàn!
“Anh muốn đấu với tôi đúng không?”
Người thanh niên lạnh lùng nhìn Giang
Vũ: “Tôi ra năm triệu”.
“Sáu triệu rưỡi!”, Giang Vũ bình thản đáp lại.
Chuyện bên này đã thu hút vô số người đến vây xem, ai cũng không ngờ rằng sẽ có người điên cuồng đấu giá vì để mua được dược liệu cúa người bán hàng này.
Người bán hàng trung niên kia đã ngã ngồi dưới đất, bị sốc vì cuộc đấu gìá giữa Giang Vũ và người thanh niên kia, chỉ chờ kết quả cuối cùng.
“Thật thú vị!”
Người thanh niên nở nụ cười, đánh giá Giang Vũ: “Chỉ là một tên giàu xổi như anh mà dám giành mua đồ với tôi, có tin trong phút mốt thòi là tỏì khiến anh phá sản?”
“Bớt nói nhảm đi, người nào trả giá cao thì được”. Đối mặt với sự uy hiếp, Giang Vũ trực tiếp không coi ra gì.
“Được! Tôi sẽ cho một kẻ nhà giàu mới nổi như anh biết thế nào mới gọi là có tiềm lực tài chính thật sự’.
Người thanh niên lạnh lùng cười, hào khí nóỉ: “Tôi ra mười triệu!”
“Cáì này cũng xứng xưng là có tiềm lực
tài chính?’
Giang Vũ khỉnh thường bĩu môi, nhìn lướt qua mọi người ớ đây: “65 triệu!”
Tiếng nóì vừa dứt, tất cả mọi người ở hiện trường đều xôn xao.
“Đây rốt cuộc là phát hiện ra đồ gì tốt?
Tãng một lần hơn năm mươi triệu, giàu quái”
“Người anh em đang bán dược liệu kia hôm nay phát tài rồi!”
“Tôi càng tò mò hai người này là ai, tại sao lại ngang tàng như thế?”
“Ranh con, cũng điên cuồng quá nhỉ!”
Người thanh niên cũng bị cái gỉá mà Giang Vũ đưa ra khiến cho biểu cảm có chút âm trầm, vốn là muốn kiếm được món hời, lại không ngờ rằng đụng phải một tên ngốc như vậy.
“Người mua với giá cao sẽ được, đây là câu anh nói!”, Giang Vũ nhún vai.
“Tôi trả bảy mươi triệu”.
Trước mặt nhiều người như vậy, người thanh niên cũng tiện phát tiết, chỉ có thể tiếp tục tăng giá.
“Một trám triệu!”
Giang Vũ hời hợt đáp lại.
Hiện tại tiền mặt trong thẻ của anh có năm trăm năm mươi triệu, cái này còn chưa tính đến tiền lời mà vừa rồi công ty y dược kiếm được, hoàn toàn có khả năng tiếp tục đấu giá với đối phương.
Mắt thấy giá cả đã trên trăm triệu, quần chúnq vâv xem hoàn toàn bùnq nổ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK