Chương 48: Lăng Vân đã tới
“CÓ chuyện gì vậy?”
Sau khỉ nghe vệ sĩ nói, ông Đổng liền nghỉ ngờ hỏi.
Người vệ sĩ cau mày đưa tờ giấy cho ông Đổng.
Cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, sắc mặt ông Đổng lập tức tái xanh, ông ta nghi hoặc nhìn Giang Vũ hỏi: “Cậu chắc chắn đây là thuốc giải có thể cứu được tính mạng tôi sao?”
Giang Vũ kéo Kỷ Tuyết Tình về phía sau, gật đầu chắc chắn.
Ông Đổng mấp máy môi, lại hoang mang cúi đầu nhìn dòng chữ nhỏ trên tờ giấy: “Lần kỉnh nguyệt đầu tiên của phụ nữ sau sẩy thai!”
“Ông chủ!”
Người vệ sĩ nghiêng người nói nhỏ vào tai ông Đổng: “Chẳng lẽ là thằng nhóc này vẫn còn tức giận cho nên mới cố ý chế ra loại thuốc giải ghê tởm như vậy?”
“Đi lấy thuốc giải đi!”
Ông Đổng trừng mắt liếc nhìn vệ sĩ rồi đưa tờ giấy ra.
Trong tình huống này, cho dù Giang Vũ cố
ý chọc tức ông ấy thì ông ấy cũng sẽ không làm gì cả!
Vệ sĩ liếc nhìn Giang Vũ rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh.
“Thuốc giải độc rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Kỷ Tuyết Tình không khỏi tò mò hỏi.
“Ngoài xã hội có những chuyện nên ít hỏi thăm một chút”.
Giang Vũ nháy mắt với ông Đống rồi thản nhiên đáp lại.
Ông Đổng hiểu Giang Vũ đang bảo vệ Kỷ Tuyết Tình cho nên cũng không nói đến vấn đề thuốc giải nữa.
Người vệ sĩ nhanh chóng quay lại với một chai chất lỏng màu đỏ.
Để bảo vệ Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng đã cầm lấy cái chai, thản nhiên uống một hơi cạn sạch, sau đó…
“Oe…”
Uống thuốc giải không lâu, ông Đổng liền ôm thùng rác nôn mửa dữ dội.
Trong đó có thành phần giúp thuốc giải độc phát huy tác dụng, nhưng cũng thực sự rất kỉnh tởm!
Cuối cùng, ông Đổng phun ra một ngụm máu đen lớn, bên trong còn có một con sâu trong suốt to bằng ngón cái với những xúc tu khắp cơ thể.
Ngay khỉ nhìn thấy con sâu, ông Đổng và những người khác đêu tái mặt sợ hãi.
“ôi trời ơi!”
Kỷ Tuyết Tình không thể tin được kêu lên: “Con này so với cổ trùng bên trong cơ thể em còn lớn hơn gấp mấy lần”.
“Cổ trùng trong cơ thể em còn đang ở giai đoạn ấu trùng, mà cổ trùng này thì đã trưởng thành, tất nhiên không thể so sánh được”.
Giang Vũ dùng nhíp gắp con sâu đem ra phơi nắng rồi giải thích: “Phệ tâm cổ trưởng thành chỉ có thề bị tiêu diệt hoàn toàn khi đặt dưới ánh nắng mặt trời. Bằng không, cho dù nó có tách ra khỏi vật chủ thì nó cũng sẽ đẻ trứng khắp nơi trước khi nó chết, gây ra vô số rắc rối”.
Nhìn thấy con bọ bốc ra khói đen dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến thành tro bụi, tất cả những người có mặt dều bị sốc.
“Xong!”
Giang Vũ ném chiếc nhíp vào thùng rác rồi liếc nhìn ông Đổng: “Tôi giúp ông vì Tuyết Tình,
nếu không thì cho dù ông có quyền thế ngập trời cũng không liên quan gì với tôi1′.
“Cám ơn, cám…”
Ông Đổng còn chưa kịp nói lời cảm kích thì Giang Vũ đã quay người đi về phía phòng ngủ, thực sự không để tâm đến ông Đổng.
“Ông Đổng, bây giờ ông đã hiểu tại sao con thích anh ấy rồi phải không?”
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình sáng ngời nhìn theo bóng lưng Giang Vũ: “Không khuất phục quyền thế, không ham mê phú quý, đây chính là phẩm chất quý giá nhất của Giang Vũ”.
Ông Đổng mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Trên đường trở về nơi ở, ông Đổng ngồi ở ghế sau cau mày.
“Thưa ông! Giang Vũ này mặc dù có chút tài năng nhưng thật sự quá kiêu ngạo”.
Vệ sĩ lái xe tức giận nóỉ: “Chúng ta có nên âm thầm trợ giúp Lăng Vân dạy cho thằng nhóc đó một bài học không?”
“Thôi đỉ! Từ giờ trở đi tòi sẽ không tham gia vào bất cứ chuyện gì giữa Lăng Vân và Giang Vũ nữa”.
Ông Đổng nhìn vào lồng ngực đã trở lại
bình thường của mình, nói với vẻ mặt phức tạp: “Thật ra, tôi đã hối hận khi báo cho Lăng Vân biết những chuyện ở đây”.
“Có lẽ mắt nhìn người của Tuyết Tình không sai, Giang Vũ thật sự là một người tài”.
“Chỉ là hiện tại thực lực của nó vẫn còn chênh lệch so với Lăng Vân, không biết có thể chịu đựng được thủ đoạn của Lăng Vân hay không?”
“Ngoài ra, tôi còn có một điều quan trọng hơn cần phải tìm hiểu ngay bây giờ”.
“Có chuyện gì vậy?”, vệ sĩ tò mò hỏi.
Ông Đổng nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại nhưng tâm trạng lại vô cùng nặng nề.
Nếu chỉ có ông ấy bị trúng cổ độc thì cũng không có vấn đê gì lớn.
Nhưng Kỷ Tuyết Tình thân là công chúa nhỏ của nhà họ Kỷ cũng bị trúng cố độc giống như ông ấy, xem ra âm mưu sau lưng thật sự đáng sợ!
Rất có thề đây là một âm mưu lớn nhắm vào toàn bộ nhà họ Kỷ!
Sau khi tiễn ông Đổng đi, Kỷ Tuyết Tình nhờ người dọn dẹp đại sảnh qua mấy Lân, sau
đó hào hứng gọi Giang Vũ ra ngoài.
“Thật xin lỗi, anh có chút quá đáng rồi”.
Giang Vũ áy náy nhìn Kỷ Tuyết Tình nói: “Đáng ra anh nên vì em mà tôn trông ông Đổng hơn, nhưng lời nói và hành động của ông Đổng thật sự rất tồi tệ, anh không nhịn được”.
“Anh hoàn toàn không cần phải xin lỗi em, bởi vì anh đã làm rất tốt!”
Kỷ Tuyết Tình chủ động ngồi bên cạnh Giang Vũ, nói: “Trước đó em còn lo lắng anh không đủ tàn nhẫn khi thấy anh nhân từ với hai mẹ con nhà họ Triệu như vậy, bây giờ xem ra em đã lo lắng quá nhiều rồi”.
Vê nhà họ Triệu… anh phải để ý đến tâm trạng của ông cụ”.
Giang Vũ nghiêm túc giải thích: “Nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho những kẻ khác, đặc biệt là những kẻ muốn ngăn cản chúng ta ở bên nhau”.
“Chuyện này thì đúng rồi!”
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhắc nhở nói: “Sau này anh sẽ còn phải gặp rất nhiều sài lang hổ báo ăn thịt không nhả xương…”
“Nếu anh tử tế với họ thì tức là đang tàn nhẫn với chính mình và vô trách nhiệm với em”.
“Yên tâm đi! Anh thật sự không quan tâm đến đám người tự cho mình là nhân vật lớn đó. Aỉ dám ngăn cản chúng ta ở bên nhau thì anh liền không cho kẻ đó được sống tốt1′.
Giang Vũ tỏ ra kiên định với lập trường của mình, nhìn Kỷ Tuyết Tình đang ngồi bên cạnh, anh nhịn không được liền hỏi: “Tuyết Tình, anh có thể ôm em được không?”
Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tinh tức giận trợn mắt nhìn Giang Vũ, sao anh có thể hỏi thẳng một cô gái như vậy chứ?
Thấy Kỷ Tuyết Tình không có phản ứng, Giang Vũ vội vàng lặng lẽ hạ tay đang giơ lên xuống, không dám làm gì thô lỗ.
Kỷ Tuyết Tình đợi rất lâu mà còn chưa đợi được Giang Vũ ra tay, cô liền tức giận, anh nhất định phải để một cô gái tự chủ động sao?
“Đúng là tên cứng nhắc ngốc nghếch!”
Kỷ Tuyết Tình đứng dậy trừng mắt nhìn Giang Vũ, sau đó xoay người đi lên lầu.
“Làm sao vậy?”
Giang Vũ buồn bực nhìn theo bóng lưng Kỷ Tuyết Tình: “Anh cũng không làm gì cả, sao em lại tức giận?”
Giang Vũ không biết, bởi vì bầu không khí
đã rất hợp lý mà anh vẫn không làm gì cho nên Kỷ Tuyết Tình mới tức giận.
Không biết mình đã đắc tội Kỷ Tuyết Tình ở chỗ nào, Giang Vũ bất an đi vào phòng ngủ, chuẩn bị luyện chế đan Ngưng Chỉ càng nhanh càng tốt để khiến Kỷ Tuyết Tình vui vẻ hơn.
Sáng sớm hôm sau.
Ngay khỉ Giang Vũ vừa luyện chế ra đan Ngưng Chi thì chuông cửa biệt thự vang lên.
Khi Giang Vũ đi tới phòng khách, tình cờ gặp Kỷ Tuyết Tình từ trên lầu đỉ xuống.
“Hừ!”
Không đợi Giang Vũ tiến lên chào hỏi, Kỷ Tuyết Tình hừ một tiếng, đi ra mở cửa, xem ra cô vẫn còn tức giận về chuyện tối qua.
“Ôi, lòng dạ phụ nữ sâu như biển!”
Giang Vũ vò đầu bứt tóc, nhanh chóng đuổi theo Kỷ Tuyết Tình.
Lúc này, một thanh niên tuấn tú mặc vest, đì giày da đang đứng ở cửa bấm chuông.
“Tại sao anh ta lại đến đây?”
Kỷ Tuyết Tình nhìn thấy người tới thì có chút cau mày.
“Đó là ai vậy?1′, Giang Vũ tò mò hỏi.
“Lăng Vân đến từ nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ!”
Kỷ Tuyết Tình không chút biểu cảm đáp lại, nhắc nhở: “Anh ta cũng là kẻ địch tiếp theo mà anh phải đối mặt”.
Lúc này Kỷ Tuyết Tình có chút lo lắng, Lăng Vân là người theo đuổi cô cho nên nhất định sẽ ra tay với Giang Vũ.
Mặc dù ông Đổng cũng nhắm vào Giang Vũ, nhưng dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng sẽ nể mặt Kỷ Tuyết Tình, sẽ không thực sự giết Giang Vũ, nhưng một người như Lăng Vân sẽ không nương tay với Giang Vũ.
Mối nguy hiểm thật sự đốỉ với Giang Vũ đã đến!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK