Đối mặt với một quyền ngưng tụ toàn bộ nội kình của Kim Chiêm Long, khóe miệng Thanh Long hơi nhếch lên, đứng bất động tại chỗ.
Một tiếng "Phanh" trầm đục vang lên.
Nắm đấm cứng rắn của Kim Chiêm Long đánh trúng ngực Thanh Long, nhưng cơ thể của Thanh Long lại không hề nhúc nhích.
Khi nắm đấm chạm vào cơ thể của Thanh Long, Kim Chiêm Long mới ý thức được tình hình không được ổn.
Tiếp theo, ông ta cũng cảm giác được nắm đấm giống như đang nện vào tấm sắt, bị phản đòn cực kì đau đớn.
“Khó trách được ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn dừng lại tại Tông Sư sơ kỳ, hoá ra là cũng chỉ có chút bản lĩnh này”.
Sắc mặt của Thanh Long không cảm xúc nhìn Kim Chiêm Long đang có vẻ mặt thống khổ, chậm rãi đưa tay chộp lấy cổ đối phương.
“Đại nhân tha mạng, tôi biết sai rồi...”
Thấy đến cả cương khí mà Thanh Long cũng không ngưng tụ, chỉ dựa vào cơ thể mà đã có thể làm bị thương được nắm đấm của mình, Kim Chiêm Long hoảng sợ mở miệng cầu xin tha thứ.
Tuy rằng động tác của Thanh Long thoạt nhìn cực kì chậm rãi, nhưng Kim Chiêm Long đã dùng toàn bộ sức bình sinh của bản thân rồi mà vẫn không cách nào ngăn cản hoặc tránh né được.
Một giây sau, bàn tay to lớn của Thanh Long bóp lấy cổ Kim Chiêm Long một cách cực kì chặt, không chút do dự dùng sức bẻ gãy cổ ông ta.
Cao thủ đứng đầu của nhà họ Kim tại Ngô Thành, cảnh giới Tông Sư Kim Chiêm Long cứ như vậy ngã xuống.
“Bây giờ đến lượt cậu rồi!”
Thanh Long tiện tay ném thi thể của Kim Chiêm Long sang một bên, lạnh lùng nhìn về phía Kim Tái An.
“Tôi, tôi…”
Trơ mắt nhìn Kim Chiêm Long bị người ta tiện tay đánh chết, Kim Tái An cực kì hoảng sợ, trực tiếp quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Đại nhân tha mạng, tôi không biết cậu ấm kia có cường giả bảo vệ, kính xin đại nhân nể mặt nhà họ Kim mà tha mạng cho tôi”.
“Cậu ấm?”
Thanh Long khẽ nhíu mày, khinh thường bĩu môi: "Giang Vũ còn không có tư cách khiến cho tôi ra tay, tôi hoàn toàn là đang chấp hành mệnh lệnh của cô chủ nhà tôi!"
"Cô chủ... là người đẹp bình hoa kia?"
Kim Tái An vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ trợn tròn mắt, khó có thể tin được nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.
Lúc trước ở trong chợ dược liệu, nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình làm nũng với Giang Vũ, yêu cầu mua túi xách, ấn tượng ban đầu của Kim Tái An là cho rằng Kỷ Tuyết Tình chính là một bình hoa, lại không ngờ rằng người ta mới là cô chiêu.
“Hỗn xược!”
Nghe Kim Tái An nói Kỷ Tuyết Tình là bình hoa, Thanh Long mạnh mẽ giơ tay lên, vung tay tát lên mặt Kim Tái An một cái.
“A!”
Kim Tái An hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị Thanh Long tát một cái bay ra xa hơn mười mét.
Kim Tái An nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, nửa bên mặt trái lập tức sưng vù lên, nửa hàm răng đều bị đập nát.
“Cô chủ, cô muốn xử trí tên to gan điên cuồng này như thế nào?”
Thanh Long không xuống tay giết chết Kim Tái An, xoay người cung kính hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Anh ta đã nhận được một bài học, trước hết tha cho anh ta một mạng đi!”
Kỷ Tuyết Tình cũng không nhìn Kim Tái An, lạnh lùng nói: "Nếu mà làm chuyện bé xé ra to, vậy thì chuyện hẹn hò của tôi và Giang Vũ sẽ đổ bể hết!"
“Ông xử lý gọn ghẽ hậu quả của chuyện này đi, chúng tôi đi trước đây!”
Sau khi dặn dò một tiếng, Kỷ Tuyết Tình bèn kéo Giang Vũ lên xe rời đi.
Sắc mặt của Giang Vũ căng thẳng ngồi ở ghế lái phụ, hai tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy tên Kim Chiêm Long mà mình có liều mạng cũng không thể nào đánh bại được lại bị Thanh Long tiện tay đánh chết, Giang Vũ trong lúc đang chấn động, cũng tràn đầy khát vọng mong muốn có được thực lực.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Cảm nhận được tâm tình của Giang Vũ đang xao động, Kỷ Tuyết Tình cầm lấy nắm đấm của Giang Vũ: "Với tu vi của đại sư nội kình mà anh có thể đem đánh được cường giả Tông Sư thành ra như vậy là đã cực kì xuất sắc rồi, hơn nữa anh còn biết về pháp thuật và trận pháp, bây giờ anh chỉ đang cần thời gian để mài giũa phát triển hơn mà thôi!"