Chương 85: Đòi lại sĩ diện, thật sự tin tên lừa đảo này sao
Tại sàn nhà họ Trương.
Giang Vũ vừa bế Trương xáo xào vừa vươn tay ra muốn đỡ Tê Thiên Minh lên. Trương Hồng Nham đã vội vàng ló ra hỏi: “Em gái của tôi sao rồi?”
“Cậu Trương cứ yên tám, em gái của anh không sao hết”.
Giang Vũ nhìn Trương Hồng Nham vừa vọt đến đối diện mình với ánh mắt sáu xa: “Nhưng bây giờ, anh không còn muốn chặt chân của tôi nữa đúng không!”
“Ai muốn đánh anh?”
Trương xảo xảo nghe thế lập tức ôm chặt cố Giang Vũ hơn, rồi lại nhìn Trương Hồng Nham yếu ớt nói: “Anh trai không được bãt nạt người cứu mạng cúa em!”
“Anh không có… Em vừa kêu anh là gì?”
Trương Hồng Nham muốn giải thích lại bất ngờ, đến mức trợn tròn mat, nước mắt cứ thế tuôn lã chã ra ngoài: “Đã lâu lắm rồi, em không gọi anh là anh trai nữa đấy! ông trời có mat mà, em gái tôi thật sự khỏe lại rồi!”
“Em…”
Trương xảo xảo định nói gì đó lại vừa mớ miệng, đã ngất đi.
“Cậu Trương đừng mừng quá sớm!”
Giang Vũ bình tĩnh nhìn Trương Hồng Nham, suốt quá trình cám xúc trẽn gương mặt anh chẳng chút thay đổi nào: “Tòi chí tạm thời sử dụng chân khí đế kiềm chế thứ kia trong cơ thế cỏ Trương, sau khí mặt trời xuống núi, thứ đó lại sẽ ra ngoài tác quái nữa”.
“Thứ này bị chuyên gia mà bố con anh mời chọc tức, nó nổi điên lên rồi sẽ giống như hành động. Lúc đó, cô Trương bị ảnh hưởng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết!”
“Thế thì mạng sống của em gái tôi đang gặp nguy hiếm rồi!”
Trương Hồng Nham vừa nghe những lời Giang Vũ nói, vẻ mặt lập tức lo láng mà trâng bệch. Anh ta vội vàng cầu xỉn Giang Vũ: “Cảm ơn anh đã cứu mạng cúa em gái tôi, nhưng dù sao có câu cứu người phải cứu cho chót. Anh hãy giúp em gái tôi chữa khỏi căn bệnh này đi!”
“Giang Vũ tôi đây không phài kẻ dề dãi, gọi là đến, đuổi là đi như thế!”
Giang Vũ lãc đâu, chắng nế nang ai. Anh giao Trương xảo xảo đang ngất trong vòng tay cho Trương Hồng Nham rồi lạnh lùng nói: “Tòi với nhà họ Trương chẳng có tình câm hay quen biết gì cá, nhưng tôi nế mặt anh Tê mới đến đây một chuyến”.
“Tòi chấp nhận các người không tin tôi, nhưng các người lại chửi mắng, bêu xấu tôi và anh Tê. Vặy thì các người cứ đi tìm chuyên gia kia cứu cô Trương đi, tạm biệt!”
Tê Thiên Minh thấy Giang Vũ muốn rời đi, anh ta vội vàng kêu cứu theo bản năng: “Tôi ở đây này anh Giang…”
“Anh câm miệng đi!”
Giang Vũ không cho Tê Thiên Minh nói, mà ôm vững eo cùa anh ta rồi xách đi ra ngoài.
Trương Hồng Nham đứng trơ măt nhìn Giang Vũ rời khỏi biệt thự mà lòng âm thầm lo láng mién man, anh ta đang nghĩ làm sao đuối kịp Giang Vũ khi mình đang bế Trương xâo xảo chứ? Thôi thì, anh ta về biệt thự trước đã.
Trương Hiến Minh thấy Trương xáo xáo vần bình an không chút vết thương, hay trầy xước nào, vội vàng mừng rỡ hõ lên: “Con gái số khó của bố, nếu con xày ra chuyện gì thì bõ cũng chết theo con!”
“Bố đừng khóc nữa, trước tiên bố cứ đưa Xáo Xáo lẻn phòng, còn con sẽ đi tìm Giang Vũ. Bây giờ, chỉ có mói mình anh ta mới chữa được bệnh cho xảo xâo!”
Trương Hồng Nham giao Trương xảo xảo cho Trương Hiển Minh, căn dặn: “Phái rồi, bố này! Bô’ gọi điện thoại lại cho chú Tê và xin lồi đi, sau đó nói chú ấy liên lạc với Thiên Minh giúp chúng ta”.
“Bố con mình đã gây tội tày trời với Giang Vũ rồi, trước mẩt chí còn chú Tê với Thiên Minh mới giúp được chúng ta thôi!”
“Được rồi! Bố lập tức gọi điện thoại cho chú Tề của con ngay đây!”
Trương Hiến Minh gọi người hầu đến chãm sóc Trương xâo xào, còn mình lấy điện thoại ra gọi cho Tê Báo Quốc.
Trương Hồng Nham lại vội vàng lao ra khỏi biệt thự, đuối theo Giang Vũ và Tê Thiên Minh.
“Tòi biết anh giận bố con họ, nhưng anh Giang à, tỏi đã xem Xáo xáo như em gái ruột của mình. Anh có thể nể mặt tôi mà cứu cò bé không?”
Tại trước cửa chính của biệt thự, Tê Thiên Minh nóng ruột nhìn Giang Vũ.
“Anh với Tê Bảo Quốc bị bố con nhà họ Trương chửi bới chỉ vì tôi, cho nên tôi phải thay hai người đòi lại thế diện rồi”.
Giang Vũ bình tĩnh cười trừ, nói: “Nếu như bố con nhà họ Trương không tin tôi thì tói có quay lại đó cũng tự rước lấy nhục”.
“Nếu bọn họ tin tôi và mời tôi cứu người, thì trước tiên nên làm rõ chuyện vừa rồi mới lịch sự mời lại Tân nữa”.
“Anh đang muốn đòi lại thể diện cho bố con tỏi à!”
Tê Thiên Minh bất ngờ thốt lẻn, anh ta hoàn toàn không ngờ suy nghĩ cúa Giang Vũ lại thẳng thắng đến như vậy.
“Vừa rồi tôi đã nói, tôi với nhà họ Trương chà có tình cảm hay quan hệ gì. Tôi chỉ nế mặt của anh mới đến đây thôi”.
Giang Vũ gặt gù giải thích tiếp: “Thật ra tôi
không quan tâm họ đối xử với tôi ra sao, cũng chả thèm đế ý nhà họ Lăng có vay được khoản tiền đó không. Nhưng tỏi đã liên lụy đến anh và Tê Báo Quốc bị người ta nhục mạ, nên tỏi phái đòi lại thế diện cho hai người!”
“Tòi thật quá vinh dự khi có thế làm bạn của anh Giang đây!”, Tê Thiên Minh câm động nhìn Giang Vũ cảm thán.
Nếu những người khác nghe Giang Vũ nói thế này, họ chì nghĩ anh đang giả vờ giả vịt cho có oai thôi.
Nhưng những lời đó lọt vào tai của Tê Thiên Minh, anh ta lại tin Giang Vũ hoàn toàn không thèm để ý chuyện nhà họ Lăng vay được khoản tiền kia hay không, cũng không đế ý thái độ của nhà họ Trương với mình.
Bây giờ, những gì Giang Vũ đang làm chí là đòi lại cõng bang từ những tốn thương và bất công họ phải chịu.
“Xin anh Giang hây dừng bước! Tòi đại diện cho tôi với bố mình chân thành xin lỏi anh!”
Lúc này Trương Hồng Nham đã đuổi kịp hai người, anh ta vừa thở hồng hộc vừa nói: “Trước là do chúng tôi có mat mà không thấy thái sơn, chọc giận anh. Mong anh đừng chấp nhặt bố con tôi”.
“Cậu Trương nói quá rồi!”
Giang Vũ rất thoải mái như chuyện chầng liên quan đến mình xua tay, lạnh nhạt đáp: “Tôi không có bất kỳ tình càm hay quan hệ gì với
nhà họ Trương, nhưng khi vào cửa đã vò lè bước vào rồi. Các người đổi xứ với tòi như vậy cũng rất hợp lý hợp tình!”
Trương Hồng Nham hiểu ý trong lời nói của đối phương, khóe miệng run rấy, những lời này chứng minh Giang Vũ đang tức giận!
“Trước đó, tõi với bò’ đã quá lo láng cho Xáo Xáo nên mới làm ra hành động vỏ lê như thế”.
Trương Hồng Nham thấy Giang Vũ vẫn còn tức giận, đành nhìn sang Tê Thiên Minh: “Hai nhà tôi với anh đã có tình cảm thân thiết từ láu, anh cũng đối xứ với xảo xáo như em gái. Vậy nên, tói xin anh năn nỉ anh Giang để cứu xâo Xảo!”
“Hai nhà chúng ta đã có tình cảm sâu nặng từ lâu mà Hồng Nham! Anh cũng biết rõ, ấy vậy mà sao anh nghĩ tòi đến đây hại xảo xảo được vậy?”
Lúc này, Tê Thiên Minh cũng oán hận, mâng lại: “Ấy vậy mà, chú Trương với anh lại tình nguyện tin người ngoài mà không hề tin tòi và bố. Thậm chí, hai người còn muốn cât đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đúng là làm lòng người lạnh lẽo”.
”Tôi sai rồi! Tôi đã biết sai thật rồi!”
Trương Hòng Nham cúi đầu xấu hố, cáu xin: “Sau này tòi với bố sẽ đến nhà thàm và xin lỏi, nhưng tình hình gấp rút bây giờ là cứu xảo Xào thoát khỏi nguy hiếm. Vậy nên, tôi cầu xin
anh…”
Trương Hồng Nham chưa nói hết, điện thoại của Tê Thiên Minh đã reo lên.
“Bố của tỏi muõn nói chuyện với anh Giang này”.
Tê Thiên Minh bằt điện thoại lên, rồi đưa cho Giang Vũ.
Giang Vũ gật đầu, nhận điện thoại. Sau đó, anh bát đâu nói chuyện với Tề Báo Quốc.
Trước đó, Tê Báo Quốc đã gọi cho Trương Hiến Minh. Cuối cùng bị ông ta chứi xối xá không kịp ngáp, vậy nên Tê Báo Quốc bây giờ cũng đang nối điên lên.
Nhưng mới vừa rồi Trương Hiển Minh đã gọi cho Tê Bảo Quốc xin lỗi, còn khóc nức nở kế tất cả mọi chuyện cho ông ta nghe và xin tha thứ. Nhờ đó mà thế diện của Tê Bảo Quốc vừa mất đi vài phút trước cũng đã lấy lại.
Tê Bào Quốc cũng rất lo cho Trương xảo Xảo, thế nên ông ta tha thứ cho Trương Hiển Minh. Sau đó, mới gọi cho Giang Vũ cầu tình giúp bố con họ.
“Nếu Tê Báo Quốc đã mớ miệng, thì tôi sè nế mặt ỏng ta và anh Thiên Minh”.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, thái độ của Giang Vũ thoái mái hơn nhiều.
Anh cũng không muốn thấy một cò gái yếu ớt chết trẻ như thế, cho nên mấy chuyện giận dồi vừa rồi chì là đế lấy lại thế diện cho bố
con nhà họ Tê thôi.
“Bố con tôi đã biết sai thật rồi, sau này sẽ đền bù cho mọi người một cách tốt nhất”.
Trương Hồng Nham lập tức vui mừng, nhiệt tình nói: “Mời anh Giang đi vào trong, xin anh hãy chữa bệnh cho em gái cúa tôi*.
“Tòi rất xin lối cậu Giang, trước đó tôi quá quan tâm đến bệnh tình con gái mình nên bó mất hết lý trí, vò lế với cậu như thế. Mong cậu bó qua cho”.
Trương Hiến Minh thấy Giang Vũ được con trai mình dần về, xấu hố quỳ trên mặt đất mà xin lỗi ròi lại càu xin: “Xin cậu nế mặt anh Bảo Quốc mà hãy cứu con gái tôi!”
“Tôi đã quay về đây thì đã chứng minh tôi không đứng nhìn mà không cứu khi người ta sáp chết”.
Giang Vũ gật đầu nhìn thoáng qua Trương Xáo Xáo nằm trên giường, nói: “Những cách chữa trị bình thường không thế trị hết cho cỏ Trương được, nhưng tôi có một cách chữa khói hắn”.
“Vậy làm phiền cậu Giang rói! Cậu chì c‘án chữa khỏe cho con gái tôi, nhà họ Trương sẽ càm tạ cậu một món quà hậu hĩnh”.
Trương Hiến Minh nghe Giang Vũ nói hết đã gật đầu, rồi nhìn anh với ánh màt đầy chờ mong: “Cậu có thế chữa sớm cho con gái tôi được không!”
“Chang lẽ, ông lại tin vào tên lừa đảo kia sao giám đốc Trương?”
Lãng Phi Dương vừa thấy hình ảnh này vội vàng bước đến ngăn: “Nó chỉ là một tên lừa đảo, sao õng có thế đế nó chừa bệnh cho cỏ Trươno đươc!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK