“Anh vẫn còn nhớ là tôi với anh không thù không oán à, vậy vì sao lúc nãy anh còn mở miệng là nói muốn đánh tôi tàn phế?”
Đối diện với Vương Hạo đang bắt đầu rén ngang, Giang Vũ lạnh lùng cười: “Nắm đấm này của anh là nhằm để lấy mạng của tôi, tôi há có thể dễ dàng tha cho anh như thế?”
“Anh, anh muốn thế nào?”
Sắc mặt Vương Hạo đỏ lựng, nghiến răng nói: “Tôi là đệ tử chính thức của Tông môn võ đạo, nếu dồn ép tôi quá, anh cũng không có quả ngọt để ăn đâu”.
Lúc này, Vương Hạo cảm thấy mình có khả năng không phải là đối thủ của Giang Vũ, cũng không còn ngông cuồng như lúc nãy nữa!
“Ai da! Anh Hạo, anh đừng đùa nữa, mau đánh chết tên khốn nạn kia đì!”
Nhìn hai người trên sân đấu đứng ỉm không nhúc nhích, Long Hiểu Hà mất hết kiên nhẫn mà thúc giục.
“Tôi đánh ông nội cô á!”
Vương Hạo lúc này cảm giác khóc không ra nước mắt, hận không thể xé nát mồm của Long Hiểu Hà
Anh ta đang cố gắng hạ thấp mình xuống để giảng hòa với Giang Vũ, mà con đàn bà ngu sỉ kia lại cứ như đổ thêm dầu vào lửa, đào hố lấp mình.
“Tôi không biết phái Tuyên Đức gì cả, chỉ biết anh bây giờ đang là đệ tử của Long Khiếu Thiên”.
Giang Vũ liếc mắt nhìn Long Hiểu Hà, đầy ý đùa cợt nhìn vào Vương Hạo nói: ‘Vậy cho dù tôi đánh anh tàn phế, thì cũng chẳng liên quan đến phái Tuyên Đức”.
“Đáng ghét, hiếp người quá đáng!”
Trong mắt Vương Hạo lóe lên ánh sáng lạnh băng, thình lình vung nắm đấm bàn tay trái lên nện thẳng về phía trước ngực của Giang Vũ, kết quả…
“Rầm!”, âm thanh trầm đục vang lên.
Khi nắm đấm của Vương Hạo nện lên trước ngực Giang Vũ, không những không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho Giang Vũ mà ngược lại còn cảm thấy nắm đấm của mình phát đau…
Lúc này, Vương Hạo đã triệt để hiểu được rằng cách biệt giữa anh ta và Giang Vũ là khoảng cách khổng lồ cỡ nào, anh ta căn bản không phải là đối thủ của Giang Vũ.
“Đây là do anh ra tay trước đấy nhé, đừng trách tôi không khách sáo”.
Sau khỉ vận công chịu một đấm của Vương Hạo, Giang Vũ bật cười nói.
“Không, đừng, tôi nhận…”.
Ý thức được tình hình không ổn, Vương Hạo ngay lập tức chuẩn bị nhận thua, nhưng Giang Vũ không cho anh ta cơ hội.
Chưa đợi Vương Hạo nói hết câu, Giang Vũ dùng tay tóm lấy nắm đấm của Vương Hạo kéo mạnh cơ thể của anh ta về phía mình, đồng thời khom người bước lên một bước, bờ vai anh thuận thế đập mạnh lên ngực Vương Hạo.
“A!”
Vương Hạo hét lên thảm thiết, cơ thể như bị đoàn tàu đâm mạnh hất văng ra ngoài, ngã đập xuống đất, miệng nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, đã không thể bò dậy được nữa.
Tất cả mọi người vây xem xung quanh đều bị cảnh tượng này làm cho mắt tròn mắt dẹt.
Ai cũng không ngờ được rằng, Vương Hạo lúc trước oai phong lẫm liệt, khí thế lấy một địch mười bây giờ lại bị Giang Vũ nhẹ nhàng huých cho một cái đã ói máu rồi.
“Anh, anh Hạo… anh làm sao rồi? Sao lại
thế này?1
Long Hiểu Hà phản ứng lại đầu tiên, kinh hãi hét lên xông đến bên người Vương Hạo, chỉ thấy trước ngực anh ta đã bị lõm xuống một mảng lớn, có lẽ đã gãy nguyên cả một hàng xương sườn rồi.
“Giang Vũ lại mạnh vậy sao!”
Long Khiếu Thiên khó tin dụi mắt, nhưng ông ta sau đó đã bình tĩnh lại rất nhanh, thầm suy tính: “Không ngờ được Vương Hạo lại không phải là đối thủ của Giang Vũ, mình buộc phải nghĩ ra cách gì để đảo ngược tình thế, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”.
“Anh Giang thật là uy vũ!”
Một bên khác, nhóm người bên phía Quách Chính đã phấn khích đến mức mặt đỏ tưng bừng, nhao nhao hò hét.
“Giang Vũ, đồ khốn nạn!”
Sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vương Hạo, Long Hiểu Hà phẫn nộ gào lên về phía Giang Vũ: “Đấu võ mà thôi, anh lại dám ra tay độc ác như thế, đúng là không có võ đức!”
“Trước đó lúc mấy người nói muốn đánh gãy tứ chi của tôi, muốn đánh tôi tàn phế, sao không nói võ đức đi?”
Gương mặt Giang Vũ vô cảm nhìn Long Hiểu Hà: “Nhất là cò, tôi đã bảo Hàn Linh tha cho cô một lần, nhưng cô còn không nhớ lây, vẫn kiêu căng ngạo mạn, còn bảo Vương Hạo đánh chết tôi, vậy thì tôi hà tất phải lưu tình?”
“Anh bớt nói mấy lời vô nghĩa như vậy đi, tóm lại anh ra tay độc ác như thế chính là không có võ đức”.
Long Hiểu Hà phẫn hận trợn mắt nhìn Giang Vũ: “Chúng tôi chỉ là nói chơi vậy thôi, mà anh thì lại thực sự đánh anh Hạo thành thế này, tôi muốn báo cảnh sát đến bắt anh”.
“Chỉ nói chơi cái con khỉ!”
Giang Vũ lạnh lùng hừ một tỉêhg, căm ghét nói: “Nắm đấm trước đó của Vương Hạo là nhằm để lấy mạng của tôi, nếu không phải vì thực lực của tôi quá mạnh, lúc này người nằm trên đất là tôi rồi”.
“Anh bây giờ chẳng mất một sợi tóc, anh Hạo của tôi lại bị anh đánh cho bị thương nặng thế này, sự thực bày ra trước mắt đây”.
Long Hiểu Hà lẽ thẳng khí hùng mà gào lên: “Anh chính là không có võ đức”.
“Tôi thèm vào nói lý lẽ với loại phụ nữ haỉ mặt như cô!”
Giang Vũ không thèm để ý đến Long Hiểu Hà nữa, quay đầu nhìn về phía Long Khiếu Thiên: “Võ quán Khiếu Thiên của mấy người còn ai muốn đứng ra thỉ đấu?”
Mặt Long Khiếu Thiên sa sầm siết chặt hai nắm tay, nhưng không tiếp lời.
Những đệ tử khác của võ quán Khiếu Thiên lại càng cúi gằm đầu xuống đất, không dám hó hé.
Đến cả Vương Hạo còn bị Giang Vũ đánh cho thể thảm như vậy, những người khác lại càng không phải là đối thủ của Giang Vũ.
“Ha ha ha! Quán chủ Long, nếu như các ông không có người ứng chiến nữa, vậy thì lần thi đấu này võ quán Thiên Địa đã dành chiến thắng”.
Quách Chính cười lớn nhắc nhở, giọng nói sảng khoái: “Đừng quên là, người bị thua trong cuộc thi đấu phải rút lui khỏi Giang Châu, ông đừng có chơi xấu đấy, nếu không…”.
“Gian lận, cuộc thi đấu này có gian lận lớn”.
Không đợi Quách Chính nói hết câu, Long Khiếu Thiên bỗng nhiên quát lên: “Giang Vũ và Vương Hạo lúc vừa rồi lên sân thi đấu, Giang Vũ
đã dùng tên của cô Kỷ để uy hiếp Vương Hạo không được đánh thắng, Vương Hạo vì ngại năng lực của nhà họ Kỷ nên mới cố ý để thua!”
Lời vừa dứt, Long Khiếu Thiên lập tức ra hiệu bằng mắt cho Vương Hạo: “Vương Hạo, cháu nói xem có đúng vậy không?”
“Hả?”
Vương Hạo ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu, nói bằng giọng uất ức: “Giang Vũ uy hiếp tôi, nói nếu như tôi không nhận thua trong trận đấu này, vậy anh ta sẽ dùng đến mối quan hệ của cô Kỷ để hại chết tất cả mọi người của võ quán Khiếu Thiên, cho nên tôi mới không còn cách nào mà cố ý nhận thua”.
“Hóa ra là như vậy, tôi nói vừa rồi thỉ đấu quá là kỳ quặc, đánh nửa ngày trời hóa ra là Giang Vũ lôi nhà họ Kỷ ra uy hiếp, vô sỉ quá”.
‘Vương Hạo trước đó dũng mãnh như thế, lấy một địch mười, kết quả lúc đối diện nhau trên sân đấu với Giang Vũ lại đứng yên bất động, sau đó bỗng nhiên bị huých ngã, thua giả quá”.
“Giang Vũ này thật là chẳng biết xấu hổ, dựa hơi cô Kỷ mà dám nhúng tay vào chuyện của giới võ lâm”.
‘Vậy Quách Chính cũng chẳng phải là loại người tử tế gì, có lẽ cũng vì nhìn trúng mối quan hệ của Giang Vũ với cô Kỷ nên mới tìm anh ta ra mặt ứng chiến, loại người này căn bản không xứng để mở võ quán truyền dạy võ đạo”.
Võ quán Thiên Địa cút ra khỏi Giang Châu, cút đi”.
Dưới sự bôi nhọ của Long Khiếu Thiên và Vương Hạo cùng với những người cố tình xúi giục, khán giả có mặt tại đó đều nhao nhao lên tiếng khinh bỉ và mắng nhiếc hành vi của Giang Vũ và võ quán Thiên Địa.
“Long Khiếu Thiên, ông, ông thật là quá vô sỉ!”
Đối diện với cục diện này, Quách Chính tức giận vô cùng.
Ông ta từng nghĩ đến việc Long Khiếu Thiên sẽ giở trò ăn gian, nhưng lại không ngờ được đối phương đê tiện đến mức này, đổi trắng thay đen bôi nhọ một cuộc thi đấu công bằng thành ra như vậy.
Nếu như thế, võ quán Thiên Địa dù thắng được cuộc thi này nhưng không những chẳng có được lợi ích gì mà ngược lại còn phải mang
tiếng xấu.
“Muốn đấu với tôi, mấy người còn non lắm!”
Nhìn đám khán giả đang nhao nhao bất bình, Long Khiếu Thiên đắc ý nhìn Giang Vũ và Quách Chính: “Cho dù mấy người thắng trong cuộc thi này thì đã làm sao, chỉ mấy câu của ông đây đã có thể xoay chuyển được thế cờ, đây mới là trí tuệ chân chính”.
“Anh Hạo, anh tốt quá, vì bảo vệ cho võ quán Khiếu Thiên mà cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi, em yêu anh chết mất!”
Vốn dĩ Long Hiểu Hà đang dìu đỡ Vương Hạo, giờ lại cảm động đến mức nhào vào trong ngực anh ta, nói bằng giọng kiên định: “Cho dù anh thua rồi, đêm nay em cũng để mặc anh muốn làm gì thì làm, anh muốn chơi thế nào thì chơi”.
“Hít hít hít… ông đây bây giờ đang bị thương nặng, chơi bà nội cô ấy à!”
Lại bị Long Hiểu Hà đập vào ngực thêm một lần nữa, Vương Hạo đau đến mức nhe răng trợn mắt, trong lòng điên cuồng chửi bới: “Con đàn bà này đúng là loại ngu sỉ thiếu não, còn thực sự tin là mình cố ý đánh thua, đau chết mình mất thôi!”
“Vò sỉ, vô sỉ, quá là vô sỉ!”
Đối mặt với những tiếng mắng nhiếc của tất cả mọi người, Quách Chính tức đến nỗi cả người run lên, nhưng lại chẳng có cách nào để đáp trả.
“Yên lặng đi!”
Đúng vào lúc này, Giang Vũ vận công quát to một tiếng, tất cả mọi người đêu cảm thấy màng nhĩ mình nhói đau, sau đó lập tức im miệng.