Editor: Panancea
Chương 88.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã gần đến cửa hàng tiện lợi, Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, "Muốn mua gì?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói: "Em chỉ muốn lấy cớ kéo anh ra ngoài bàn chuyện chút thôi, không muốn mua gì hết."
Mặc dù hai người đến cửa hàng tiện lợi không phải để mua đồ, nhưng đã lỡ đến rồi thì phải ra vẻ một chút. Bọn họ bước vào cửa hàng, mua vài chai nước điện giải mang về.
Cả hai về đến nơi ngay khi Triệu Tử Huy vừa ra ngoài nghỉ mệt, y thấy bọn họ đang cầm nước trong tay thì sáp lại đòi uống, Thẩm Trình Miên ném cho y một chai.
"Vẫn còn chơi à?" Thẩm Trình Miên hỏi.
Triệu Tử Huy uống một hơi hết nửa chai, "Chơi chứ, còn lâu mới tan học mà."
Y nói xong liền gọi Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu ra sân, "Thiếu hai người các cậu thì mất vui hẳn."
Đám người chơi mãi đến khi chuông tan học vang lên mới tiếc nuối đi cất bóng. Lúc ra khỏi sân vận động, Triệu Tử Huy nhìn thấy Lư Khâm chủ động mang nước tới cho Lưu Tề Huy thì tặc lưỡi một tiếng, giở giọng trêu chọc: "Anh Tề thay đổi rồi."
Những người khác cũng không sợ trời không sợ đất thò đầu sang hóng hớt, ồn ào náo nhiệt.
Lưu Tề Huy cười cười, hắn không nói gì, chỉ nhận lấy chai nước rồi cảm ơn Lư Khâm.
Thẩm Trình Miên không quan tâm nhiều đến chuyện bên này, cậu đi cùng Hoắc Dục Tiêu đến chỗ hai người để áo khoác, không ngờ vừa tới nơi đã nhìn thấy có người đang đi về phía bọn họ.
"Bạn học Thẩm," Điền Hân Hinh tươi cười chào hỏi với Thẩm Trình Miên, giơ hai chai nước trên tay lên, nhìn hai người, "Các cậu muốn uống nước không?"
Nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Trình Miên quay đầu lại. Nhận ra người kia là Điền Hân Hinh, ánh mắt cậu đông cứng trong giây lát.
Chắc là vì lúc nãy hai người vừa nói chuyện với nhau nên Điền Hân Hinh chào hỏi cậu trước, nhưng Thẩm Trình Miên có thể nhận ra ánh mắt của cô đang nửa kín nửa hở liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, tâm trạng đột nhiên hơi khó tả.
"Cảm ơn," Thẩm Trình Miên lịch sự lắc đầu, giơ chai nước cậu đang uống dở lên, "Nhưng không cần đâu."
"Bạn học Hoắc thì sao?" Điền Hân Hinh lập tức nhìn sang Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt hơi căng thẳng.
Lúc này Hoắc Dục Tiêu mới liếc nhìn cô một cái, hờ hững nói: "Không cần, người yêu tôi sẽ hiểu lầm."
Bàn tay đang vặn nắp chai của Thẩm Trình Miên lập tức khựng lại, vốn dĩ cậu vừa chơi bóng xong đã cảm thấy khá nóng nực, bây giờ nghe câu này của Hoắc Dục Tiêu, cậu lại cảm thấy nhiệt độ trong người mình đột nhiên tăng vọt.
Điền Hân Hinh ngẩn người, cô hết sức kinh hãi trước thông tin Hoắc Dục Tiêu đã có người yêu. Mãi đến khi cảm giác được Hoắc Dục Tiêu lại liếc nhìn mình lần nữa, cô mới vội vàng phản ứng: "Không sao, thật ngại quá..."
Nói xong liền vội vàng chạy đi.
Thẩm Trình Miên vẫn nhìn chằm chằm hắn, cậu vặn nắp chai nước đang cầm trên tay ra. Khi chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, cậu đưa chai nước cho hắn, nhỏ giọng nói: "Cho phép anh uống nước của người yêu đó, cứ cầm thoải mái đi."
Hoắc Dục Tiêu nhận lấy chai nước, khóe miệng cong lên.
Ở bên kia, Lư Khâm nhìn thấy Điền Hân Hinh mang vẻ mặt bơ phờ hoảng hốt quay về, khó hiểu hỏi: "Hân Hinh, cậu sao thế?"
Điền Hân Hinh hoàn hồn, cô liếc nhìn Lưu Tề Huy đang nói chuyện cùng bọn Triệu Tử Huy bên cạnh rồi nhỏ giọng thì thầm vào tai Lư Khâm vài câu.
"Hả?" Lư Khâm kinh ngạc hỏi, "Thật thế à?"
Điền Hân Hinh gật đầu, "Chính miệng cậu ấy nói vậy."
"Sao chẳng thấy dấu hiệu gì hết vậy, hơn nữa cũng không thấy cậu ấy đi cùng ai mà." Lư Khâm nói.
Điền Hân Hinh thở dài, vẻ mặt dần trở nên uể oải buồn rầu.
Thấy bạn tốt sầu não như vậy, Lư Khâm hơi không đành lòng, bèn an ủi: "Chắc là cậu ấy chỉ cố tình nói thế thôi chứ không có bạn gái thật đâu, hồi trước cậu ấy còn từ chối người ta mà chẳng thèm liếc nhìn một cái kia kìa, hôm nay cuối cùng cũng biết tìm lý do rồi ha?"
Điền Hân Hinh không hề nhẹ nhõm hơn chút nào, "Không phải thật thì sao chứ, cậu ấy nói thế tức là không cho tôi chút cơ hội nào còn gì."
"Phải khác chứ, nếu là thật thì đương nhiên chúng ta không thể làm người thứ ba, nhưng nếu là giả thì vẫn có thể tranh thủ cơ hội một chút," Lư Khâm nghĩ nghĩ, "Thế này đi, tôi đi hỏi Tề Huy xem sao, chắc chắn cậu ấy sẽ biết."
Điền Hân Hinh vẫn còn một tia hi vọng le lói trong lòng, cô gật đầu.
Trên đường về phòng học, Lư Khâm mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Lưu Tề Huy. Nghe thấy Lư Khâm đột nhiên hỏi Hoắc Dục Tiêu có bạn gái chưa, Lưu Tề Huy nhướng mày.
"Em muốn hỏi giúp bạn em," Lư Khâm dừng lại, nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Lưu Tề Huy, cô vẫn quyết định ăn ngay nói thật, "Lúc nãy Hân Hinh đưa nước cho bạn học Hoắc, bạn học Hoắc nói cậu ấy sợ người yêu hiểu lầm nên từ chối."
Nghe vậy, lông mày Lưu Tề Huy khẽ động đậy, hắn nhìn Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang sóng vai nhau bước đi phía trước, nhàn nhạt nở nụ cười.
"Tôi quen biết Dục Tiêu nhiều năm rồi, cậu ấy chưa từng lừa gạt ai bao giờ," Lưu Tề Huy nói, "Dục Tiêu đã nói vậy thì chắc chắn đó là sự thật."
Nghe thấy câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Lư Khâm sửng sốt, sau đó không khỏi tò mò: "Bạn gái cậu ấy là ai thế? Anh gặp bao giờ chưa?"
Lưu Tề Huy không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ mỉm cười, "Để xem khi nào cậu ấy chịu nói cho chúng ta biết đã."
Lư Khâm cho rằng Lưu Tề Huy cũng không biết bạn gái của Hoắc Dục Tiêu là ai, có hơi nuối tiếc.
Lưu Tề Huy nhìn cô, "Sau này có bạn bè nào đến tìm Hoắc Dục Tiêu thì đừng dẫn họ tới nữa."
Lư Khâm hơi ngạc nhiên, cô rũ mắt gật đầu, "Em biết rồi."
Lưu Tề Huy nắm tay cô, dịu dàng giải thích: "Người ta nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Nếu chúng ta không làm vậy, lần sau bạn bè của anh dẫn những người có ý với anh đến đây thì sao? Em cũng không vui vẻ gì đúng không? Hửm?"
Đột nhiên bị nắm tay, Lư Khâm có hơi ngượng ngùng, cảm giác không vui khi nghe thấy câu nói có ý ra lệnh của Lưu Tề Huy đã biến mất trong nháy mắt. Sau khi nghe Lưu Tề Huy giải thích, tim cô đập nhanh hơn, "Em biết mà, với lại bạn em cũng không phải loại chen chân vào tình cảm của người khác."
Lưu Tề Huy cười nói: "Ừ."
Sau đó hắn lại nói thêm: "Trình Miên cũng thế."
Lư Khâm kinh ngạc hỏi: "Bạn học Thẩm cũng có người yêu à?"
Lưu Tề Huy không giải thích nhiều, chỉ gật đầu.
Cho dù nhìn từ góc độ tình bạn nhiều năm giữa hắn với hai người bọn họ hay chỉ đơn giản là từ góc độ lợi ích, Lưu Tề Huy cho rằng lý do cá nhân của mình không đáng để hắn nhúng tay phá rối mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu.
Vẫn may lần này người kia đến vì Hoắc Dục Tiêu. Nếu lần sau lại có một người đến vì Thẩm Trình Miên, dựa vào ham muốn chiếm hữu của Hoắc Dục Tiêu, không biết chừng hắn còn giận chó đánh mèo sang tận bên này.
May mà Lư Khâm hiểu chuyện, Lưu Tề Huy không chọn nhầm người.
Triệu Tử Huy đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười hì hì đụng vai Lý Thiên Diệu đang đi bên cạnh, "Chậc, thế mà còn bảo tôi đừng nói bậy, anh Tề còn nắm tay người ta luôn rồi kìa."
Lý Thiên Diệu vô cảm nhìn y, "Nếu cậu rảnh quá thì đi kiếm người yêu đi."
"Bộ tôi tò mò không được hả," Triệu Tử Huy cười cười, "Hồi trước tôi chẳng thấy anh Tề đi với ai cơ mà, sao tự nhiên hôm nay lại dẫn người đến đây nhỉ? Mấy ngày nay cậu ấy cứ bận bịu suốt, chắc không phải lúc đó cậu ấy đang vội vàng theo đuổi người ta đâu ha?"
Lý Thiên Diệu liếc nhìn Triệu Tử Huy, lắc đầu, "Làm sao tôi biết được, cậu còn chưa tra ra chuyện này mà."
"Tôi làm gì ghê gớm như cậu nói chứ?" Triệu Tử Huy cười vô tư, đột nhiên nói: "Nghe ba tôi nói mấy năm gần đây nhà họ Lư làm ăn khấm khá, tôi từng gặp Lư Khâm kia ở sinh nhật của anh Tề rồi, chắc cô ấy là người nhà họ Lư đó."
Lý Thiên Diệu dửng dưng nói: "Nhà họ Lưu gặp chuyện."
"Sao cậu chắc chắn vậy?" Triệu Tử Huy nhướng mày, "Lỡ Tề Huy thích người ta thật thì sao?"
Lý Thiên Diệu cười cười, "Cậu tin à?"
Triệu Tử Huy cười nói: "Ai biết được, tôi không có nhiều kinh nghiệm yêu đương như cậu, thích một người là cảm giác thế nào tôi còn không biết."
"Cậu nghĩ tôi biết à?" Lý Thiên Diệu nói.
Triệu Tử Huy tặc lưỡi, khinh thường liếc nhìn Lý Thiên Diệu, "Đừng có thể hiện ra mình là trai đểu nữa, cậu có biết bao nhiêu cô bạn gái rồi mà còn nói thế hả?"
Lý Thiên Diệu không nói gì, anh nhìn Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang đi phía trước, ẩn ý nói: "Nếu cậu muốn biết thì có thể đi hỏi Trình Miên xem sao."
Có một số việc chỉ cần nghĩ đúng hướng thì sẽ trở nên rất rõ ràng. Hôm nay anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang ngày càng thân mật hơn.
Triệu Tử Huy hiểu nhầm ý của Lý Thiên Diệu, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói đúng, Trình Miên là người có khả năng sẽ thích một ai đó cao nhất trong số chúng ta."
Lý Thiên Diệu liếc nhìn y, khóe miệng cong lên, "Có chuyện này, nếu tôi nói thì chắc chắn cậu sẽ không tin."
"Chuyện gì?" Triệu Tử Huy tò mò hỏi.
Lý Thiên Diệu nhướng mày, "Đoán xem."
Sau đó Triệu Tử Huy có gặng hỏi thế nào anh cũng không nói.
Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu vừa về đến phòng học chưa được bao lâu đã nhìn thấy Triệu Tử Huy buồn bực bước vào, sự phiền muộn trên mặt y quá rõ ràng, Thẩm Trình Miên không khỏi hỏi: "Cậu sao thế?"
Triệu Tử Huy giận dỗi nói: "Thiên Diệu nói với tôi có một chuyện cậu ấy chắc chắn tôi sẽ không tin, tôi hỏi cậu ấy là chuyện gì thì cậu ấy sống chết không hé răng nửa lời. Cậu nói xem có phải Thiên Diệu cố ý úp úp mở mở rồi thôi không? Bộ cậu ta bị khùng hả!"
Thẩm Trình Miên nhìn dáng vẻ này của y, không khỏi cười nói: "Vậy cậu cứ coi như không biết đi."
Triệu Tử Huy lắc đầu, "Tôi bức bối lắm."
Y nói xong liền tự suy diễn, "Cậu nghĩ tôi chắc chắn sẽ không tin chuyện gì? Tận thế? Mặt trời mọc đằng tây? Ngày mai nghỉ? Tóc ông thầy Vương dài ra? Sau này ba mặc kệ chuyện học của tôi? Anh Dục cong?"
Triệu Tử Huy vừa nói xong câu cuối thì lập tức tự giác câm miệng. Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu đang nhàn nhạt liếc sang, y cười tự giễu, "Tôi nói linh tinh thôi."
Y đưa tay kéo khóa miệng mình lại rồi vội vàng quay đầu lên.
Thẩm Trình Miên không nhịn cười nổi, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhỏ giọng nói: "Trước đây em cũng không dám tin đâu."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, bàn tay đang đặt dưới bàn lập tức nắm lấy tay cậu.
Chuông tan học vang lên, hôm nay Thẩm Trình Miên muốn đi dạo nên đã dặn chú Triệu không cần đến đón. Đường về nhà lần này không náo nhiệt như lần trước, hai người vừa đi ngang qua hiệu sách ở góc đường thì bắt gặp ông chủ đang ngồi trước cửa. Thấy Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đi ngang qua, ông đột nhiên gọi hai người lại.
"Bạn học nhỏ, cậu đọc xong cuốn sách hôm trước chưa?" Ông chủ tươi cười hòa nhã.
Thẩm Trình Miên cũng nở nụ cười, gật đầu, "Đọc xong rồi ạ."
Những hôm Hoắc Dục Tiêu phải đi tập huấn, cậu rảnh rỗi không có gì làm nên đã mở cuốn sách kia ra đọc.
Ông chủ lập tức vui vẻ khen ngợi cậu vài câu, niềm nở nói bọn họ khi nào có thời gian thì nhớ đến tiệm đọc sách.
Ra khỏi hiệu sách, Thẩm Trình Miên cười cười, nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, ông chủ kia nhiệt tình thật đấy."
"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu, nắm lấy tay cậu.
Thẩm Trình Miên đột nhiên căng thẳng. Nhận ra lúc này không có ai trên đường, cậu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm rồi nắm lấy tay Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng cong lên.
Gió đêm thổi hiu hiu trên những nẻo đường cậu và Hoắc Dục Tiêu cùng nhau bước đi, mang lại cảm giác rất thoải mái.
Khi về đến dưới tiểu khu, Thẩm Trình Miên đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, bước chân cậu cũng dừng lại. Nghĩ mình nghe nhầm, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, hình như có tiếng mèo kêu."
Hoắc Dục Tiêu cũng nghe thấy, hắn nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lại có thêm vài tiếng meo meo vang lên. Hai người nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh thì phát hiện một con mèo nhỏ đang núp phía sau gốc cây trong bồn hoa, khi bắt gặp ánh mắt của cậu và Hoắc Dục Tiêu, nó rụt người lại nhưng không bỏ chạy, đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn chằm chằm vào hai người.
Ngay khi nhìn thấy bé mèo nhỏ, đôi mắt Thẩm Trình Miên lập tức bừng sáng. Khu vực dưới bồn hoa có vẻ hơi tối, cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của bé mèo kia, cậu vô thức nín thở, sợ mình dọa nó chạy mất.
Nhưng cậu không ngờ, bé mèo nhỏ chỉ kêu meo meo hai tiếng rồi chậm rãi đi về phía bọn họ, Thẩm Trình Miên lập tức căng thẳng nắm chặt tay Hoắc Dục Tiêu, đứng yên một chỗ không dám cử động.
Biết Thẩm Trình Miên thích mèo, Hoắc Dục Tiêu cũng phối hợp đứng yên tại chỗ với cậu.
Mèo nhỏ bước đến đi vài vòng quanh chân Thẩm Trình Miên, như thể đang đánh giá cậu. Thẩm Trình Miên cũng đã thấy rõ dáng vẻ của mèo con, nó thuộc giống mèo vàng, khoảng chừng bốn tháng tuổi nhưng trông rất gầy.
Thẩm Trình Miên quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: "Anh, hình như nó là mèo hoang."
Trông nó không giống mèo nhà chút nào, Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Ừ."
Thẩm Trình Miên ngồi xổm xuống, thử đưa tay về phía mèo nhỏ. Bé mèo không trốn tránh, để yên cho Thẩm Trình Miên vuốt ve, nhìn cực kì ngoan ngoãn.
Hoắc Dục Tiêu nhíu mày, thấy con mèo kia không có dấu hiệu cắn người, hắn mới yên tâm hơn một chút.
Thẩm Trình Miên vuốt ve mèo con thỏa thích. Cậu nhìn nó thì chợt cảm thấy hơi tiếc nuối, bèn quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu với vẻ mặt mong đợi, "Anh ơi, chúng ta mang nó về nhà được không?"
Hoắc Dục Tiêu không thể cưỡng lại ánh mắt này của cậu, đành gật đầu, "Được."
Thẩm Trình Miên lập tức vui vẻ, đang định ôm mèo đi, Hoắc Dục Tiêu chợt ngăn cậu lại, "Để tôi."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng bế mèo lên trước mặt Thẩm Trình Miên, dù sao nó cũng là mèo hoang, hắn sợ con mèo này làm cậu bị thương. Thẩm Trình Miên hoàn toàn không thể tưởng tượng được, thấy Hoắc Dục Tiêu bế mèo con đi, cậu cũng đi theo sau Hoắc Dục Tiêu vào nhà rồi lảng vảng xung quanh hắn, ánh mắt vẫn không ngừng dán chặt vào bé mèo nhỏ trên tay Hoắc Dục Tiêu.
Về đến nhà, Hoắc Dục Tiêu đặt mèo vào một căn phòng trống, "Bây giờ muộn rồi, ngày mai tôi gọi người đưa nó tới bệnh viện."
Thẩm Trình Miên chưa nuôi mèo bao giờ nên chuyện gì cũng nghe Hoắc Dục Tiêu. Cậu gật đầu, ngồi canh mèo nhỏ một lát, đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Anh này, nhà chúng ta không có thức ăn cho mèo, gần đây có chỗ nào bán không nhỉ?"
Cậu nói xong thì lập tức lấy điện thoại ra, tra xem gần đây có siêu thị nào lớn một chút hay không.
Hoắc Dục Tiêu nói: "Tôi gọi chú Triệu mang đến."
Nửa đêm nửa hôm không biết có chỗ nào còn bán thức ăn cho mèo hay không, Hoắc Dục Tiêu nhắn tin cho chú Triệu, bảo chú mang ít đồ ăn của Nguyên Nguyên sang. Không ngờ một lúc sau, chú Triệu còn cầm thêm tất cả những thứ mà mèo có thể sử dụng, bao gồm thức ăn, chậu cát vệ sinh và một túi đồ chơi cho mèo.
"Phu nhân nghe nói thiếu gia nhặt được một con mèo nên dặn tôi cầm mấy thứ này sang đây." Chú Triệu cười nói.
Hoắc Dục Tiêu nhìn những món đồ kia, phát hiện trong đó có rất nhiều thứ Nguyên Nguyên không thèm xài nên đành vứt xó. Nguyên Nguyên chưa từng ngủ trong chiếc giường hình bánh mì mới toanh kia bao giờ, nó được Hồ Vân nuôi nấng chiều chuộng từ nhỏ, thành ra cực kì kén chọn.
Sau khi mang mọi thứ vào nhà, chú Triệu vừa mới rời đi thì Hoắc Dục Tiêu bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Trình Miên gọi hắn, âm thanh vọng ra từ trong phòng.
Cho rằng đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Dục Tiêu vội vàng chạy vào phòng, vừa đi đến cửa đã đụng phải Thẩm Trình Miên đang lao ra ngoài.
"Anh ơi!" Thẩm Trình Miên giơ một ngón tay về phía Hoắc Dục Tiêu, phấn khích nói: "Nó mới liếm tay em này!"
Hoắc Dục Tiêu cau mày bắt lấy tay Thẩm Trình Miên, đang định nói gì đó thì Thẩm Trình Miên đột nhiên vui vẻ ôm lấy hắn, hôn chụt lên mặt hắn một cái rồi hào hứng chạy về tiếp tục ngắm mèo.
[Tác giả có lời muốn nói]
Hoắc Dục Tiêu:?
Chương 88.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã gần đến cửa hàng tiện lợi, Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, "Muốn mua gì?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói: "Em chỉ muốn lấy cớ kéo anh ra ngoài bàn chuyện chút thôi, không muốn mua gì hết."
Mặc dù hai người đến cửa hàng tiện lợi không phải để mua đồ, nhưng đã lỡ đến rồi thì phải ra vẻ một chút. Bọn họ bước vào cửa hàng, mua vài chai nước điện giải mang về.
Cả hai về đến nơi ngay khi Triệu Tử Huy vừa ra ngoài nghỉ mệt, y thấy bọn họ đang cầm nước trong tay thì sáp lại đòi uống, Thẩm Trình Miên ném cho y một chai.
"Vẫn còn chơi à?" Thẩm Trình Miên hỏi.
Triệu Tử Huy uống một hơi hết nửa chai, "Chơi chứ, còn lâu mới tan học mà."
Y nói xong liền gọi Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu ra sân, "Thiếu hai người các cậu thì mất vui hẳn."
Đám người chơi mãi đến khi chuông tan học vang lên mới tiếc nuối đi cất bóng. Lúc ra khỏi sân vận động, Triệu Tử Huy nhìn thấy Lư Khâm chủ động mang nước tới cho Lưu Tề Huy thì tặc lưỡi một tiếng, giở giọng trêu chọc: "Anh Tề thay đổi rồi."
Những người khác cũng không sợ trời không sợ đất thò đầu sang hóng hớt, ồn ào náo nhiệt.
Lưu Tề Huy cười cười, hắn không nói gì, chỉ nhận lấy chai nước rồi cảm ơn Lư Khâm.
Thẩm Trình Miên không quan tâm nhiều đến chuyện bên này, cậu đi cùng Hoắc Dục Tiêu đến chỗ hai người để áo khoác, không ngờ vừa tới nơi đã nhìn thấy có người đang đi về phía bọn họ.
"Bạn học Thẩm," Điền Hân Hinh tươi cười chào hỏi với Thẩm Trình Miên, giơ hai chai nước trên tay lên, nhìn hai người, "Các cậu muốn uống nước không?"
Nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Trình Miên quay đầu lại. Nhận ra người kia là Điền Hân Hinh, ánh mắt cậu đông cứng trong giây lát.
Chắc là vì lúc nãy hai người vừa nói chuyện với nhau nên Điền Hân Hinh chào hỏi cậu trước, nhưng Thẩm Trình Miên có thể nhận ra ánh mắt của cô đang nửa kín nửa hở liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, tâm trạng đột nhiên hơi khó tả.
"Cảm ơn," Thẩm Trình Miên lịch sự lắc đầu, giơ chai nước cậu đang uống dở lên, "Nhưng không cần đâu."
"Bạn học Hoắc thì sao?" Điền Hân Hinh lập tức nhìn sang Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt hơi căng thẳng.
Lúc này Hoắc Dục Tiêu mới liếc nhìn cô một cái, hờ hững nói: "Không cần, người yêu tôi sẽ hiểu lầm."
Bàn tay đang vặn nắp chai của Thẩm Trình Miên lập tức khựng lại, vốn dĩ cậu vừa chơi bóng xong đã cảm thấy khá nóng nực, bây giờ nghe câu này của Hoắc Dục Tiêu, cậu lại cảm thấy nhiệt độ trong người mình đột nhiên tăng vọt.
Điền Hân Hinh ngẩn người, cô hết sức kinh hãi trước thông tin Hoắc Dục Tiêu đã có người yêu. Mãi đến khi cảm giác được Hoắc Dục Tiêu lại liếc nhìn mình lần nữa, cô mới vội vàng phản ứng: "Không sao, thật ngại quá..."
Nói xong liền vội vàng chạy đi.
Thẩm Trình Miên vẫn nhìn chằm chằm hắn, cậu vặn nắp chai nước đang cầm trên tay ra. Khi chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, cậu đưa chai nước cho hắn, nhỏ giọng nói: "Cho phép anh uống nước của người yêu đó, cứ cầm thoải mái đi."
Hoắc Dục Tiêu nhận lấy chai nước, khóe miệng cong lên.
Ở bên kia, Lư Khâm nhìn thấy Điền Hân Hinh mang vẻ mặt bơ phờ hoảng hốt quay về, khó hiểu hỏi: "Hân Hinh, cậu sao thế?"
Điền Hân Hinh hoàn hồn, cô liếc nhìn Lưu Tề Huy đang nói chuyện cùng bọn Triệu Tử Huy bên cạnh rồi nhỏ giọng thì thầm vào tai Lư Khâm vài câu.
"Hả?" Lư Khâm kinh ngạc hỏi, "Thật thế à?"
Điền Hân Hinh gật đầu, "Chính miệng cậu ấy nói vậy."
"Sao chẳng thấy dấu hiệu gì hết vậy, hơn nữa cũng không thấy cậu ấy đi cùng ai mà." Lư Khâm nói.
Điền Hân Hinh thở dài, vẻ mặt dần trở nên uể oải buồn rầu.
Thấy bạn tốt sầu não như vậy, Lư Khâm hơi không đành lòng, bèn an ủi: "Chắc là cậu ấy chỉ cố tình nói thế thôi chứ không có bạn gái thật đâu, hồi trước cậu ấy còn từ chối người ta mà chẳng thèm liếc nhìn một cái kia kìa, hôm nay cuối cùng cũng biết tìm lý do rồi ha?"
Điền Hân Hinh không hề nhẹ nhõm hơn chút nào, "Không phải thật thì sao chứ, cậu ấy nói thế tức là không cho tôi chút cơ hội nào còn gì."
"Phải khác chứ, nếu là thật thì đương nhiên chúng ta không thể làm người thứ ba, nhưng nếu là giả thì vẫn có thể tranh thủ cơ hội một chút," Lư Khâm nghĩ nghĩ, "Thế này đi, tôi đi hỏi Tề Huy xem sao, chắc chắn cậu ấy sẽ biết."
Điền Hân Hinh vẫn còn một tia hi vọng le lói trong lòng, cô gật đầu.
Trên đường về phòng học, Lư Khâm mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Lưu Tề Huy. Nghe thấy Lư Khâm đột nhiên hỏi Hoắc Dục Tiêu có bạn gái chưa, Lưu Tề Huy nhướng mày.
"Em muốn hỏi giúp bạn em," Lư Khâm dừng lại, nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Lưu Tề Huy, cô vẫn quyết định ăn ngay nói thật, "Lúc nãy Hân Hinh đưa nước cho bạn học Hoắc, bạn học Hoắc nói cậu ấy sợ người yêu hiểu lầm nên từ chối."
Nghe vậy, lông mày Lưu Tề Huy khẽ động đậy, hắn nhìn Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang sóng vai nhau bước đi phía trước, nhàn nhạt nở nụ cười.
"Tôi quen biết Dục Tiêu nhiều năm rồi, cậu ấy chưa từng lừa gạt ai bao giờ," Lưu Tề Huy nói, "Dục Tiêu đã nói vậy thì chắc chắn đó là sự thật."
Nghe thấy câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Lư Khâm sửng sốt, sau đó không khỏi tò mò: "Bạn gái cậu ấy là ai thế? Anh gặp bao giờ chưa?"
Lưu Tề Huy không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ mỉm cười, "Để xem khi nào cậu ấy chịu nói cho chúng ta biết đã."
Lư Khâm cho rằng Lưu Tề Huy cũng không biết bạn gái của Hoắc Dục Tiêu là ai, có hơi nuối tiếc.
Lưu Tề Huy nhìn cô, "Sau này có bạn bè nào đến tìm Hoắc Dục Tiêu thì đừng dẫn họ tới nữa."
Lư Khâm hơi ngạc nhiên, cô rũ mắt gật đầu, "Em biết rồi."
Lưu Tề Huy nắm tay cô, dịu dàng giải thích: "Người ta nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Nếu chúng ta không làm vậy, lần sau bạn bè của anh dẫn những người có ý với anh đến đây thì sao? Em cũng không vui vẻ gì đúng không? Hửm?"
Đột nhiên bị nắm tay, Lư Khâm có hơi ngượng ngùng, cảm giác không vui khi nghe thấy câu nói có ý ra lệnh của Lưu Tề Huy đã biến mất trong nháy mắt. Sau khi nghe Lưu Tề Huy giải thích, tim cô đập nhanh hơn, "Em biết mà, với lại bạn em cũng không phải loại chen chân vào tình cảm của người khác."
Lưu Tề Huy cười nói: "Ừ."
Sau đó hắn lại nói thêm: "Trình Miên cũng thế."
Lư Khâm kinh ngạc hỏi: "Bạn học Thẩm cũng có người yêu à?"
Lưu Tề Huy không giải thích nhiều, chỉ gật đầu.
Cho dù nhìn từ góc độ tình bạn nhiều năm giữa hắn với hai người bọn họ hay chỉ đơn giản là từ góc độ lợi ích, Lưu Tề Huy cho rằng lý do cá nhân của mình không đáng để hắn nhúng tay phá rối mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu.
Vẫn may lần này người kia đến vì Hoắc Dục Tiêu. Nếu lần sau lại có một người đến vì Thẩm Trình Miên, dựa vào ham muốn chiếm hữu của Hoắc Dục Tiêu, không biết chừng hắn còn giận chó đánh mèo sang tận bên này.
May mà Lư Khâm hiểu chuyện, Lưu Tề Huy không chọn nhầm người.
Triệu Tử Huy đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười hì hì đụng vai Lý Thiên Diệu đang đi bên cạnh, "Chậc, thế mà còn bảo tôi đừng nói bậy, anh Tề còn nắm tay người ta luôn rồi kìa."
Lý Thiên Diệu vô cảm nhìn y, "Nếu cậu rảnh quá thì đi kiếm người yêu đi."
"Bộ tôi tò mò không được hả," Triệu Tử Huy cười cười, "Hồi trước tôi chẳng thấy anh Tề đi với ai cơ mà, sao tự nhiên hôm nay lại dẫn người đến đây nhỉ? Mấy ngày nay cậu ấy cứ bận bịu suốt, chắc không phải lúc đó cậu ấy đang vội vàng theo đuổi người ta đâu ha?"
Lý Thiên Diệu liếc nhìn Triệu Tử Huy, lắc đầu, "Làm sao tôi biết được, cậu còn chưa tra ra chuyện này mà."
"Tôi làm gì ghê gớm như cậu nói chứ?" Triệu Tử Huy cười vô tư, đột nhiên nói: "Nghe ba tôi nói mấy năm gần đây nhà họ Lư làm ăn khấm khá, tôi từng gặp Lư Khâm kia ở sinh nhật của anh Tề rồi, chắc cô ấy là người nhà họ Lư đó."
Lý Thiên Diệu dửng dưng nói: "Nhà họ Lưu gặp chuyện."
"Sao cậu chắc chắn vậy?" Triệu Tử Huy nhướng mày, "Lỡ Tề Huy thích người ta thật thì sao?"
Lý Thiên Diệu cười cười, "Cậu tin à?"
Triệu Tử Huy cười nói: "Ai biết được, tôi không có nhiều kinh nghiệm yêu đương như cậu, thích một người là cảm giác thế nào tôi còn không biết."
"Cậu nghĩ tôi biết à?" Lý Thiên Diệu nói.
Triệu Tử Huy tặc lưỡi, khinh thường liếc nhìn Lý Thiên Diệu, "Đừng có thể hiện ra mình là trai đểu nữa, cậu có biết bao nhiêu cô bạn gái rồi mà còn nói thế hả?"
Lý Thiên Diệu không nói gì, anh nhìn Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang đi phía trước, ẩn ý nói: "Nếu cậu muốn biết thì có thể đi hỏi Trình Miên xem sao."
Có một số việc chỉ cần nghĩ đúng hướng thì sẽ trở nên rất rõ ràng. Hôm nay anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang ngày càng thân mật hơn.
Triệu Tử Huy hiểu nhầm ý của Lý Thiên Diệu, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói đúng, Trình Miên là người có khả năng sẽ thích một ai đó cao nhất trong số chúng ta."
Lý Thiên Diệu liếc nhìn y, khóe miệng cong lên, "Có chuyện này, nếu tôi nói thì chắc chắn cậu sẽ không tin."
"Chuyện gì?" Triệu Tử Huy tò mò hỏi.
Lý Thiên Diệu nhướng mày, "Đoán xem."
Sau đó Triệu Tử Huy có gặng hỏi thế nào anh cũng không nói.
Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu vừa về đến phòng học chưa được bao lâu đã nhìn thấy Triệu Tử Huy buồn bực bước vào, sự phiền muộn trên mặt y quá rõ ràng, Thẩm Trình Miên không khỏi hỏi: "Cậu sao thế?"
Triệu Tử Huy giận dỗi nói: "Thiên Diệu nói với tôi có một chuyện cậu ấy chắc chắn tôi sẽ không tin, tôi hỏi cậu ấy là chuyện gì thì cậu ấy sống chết không hé răng nửa lời. Cậu nói xem có phải Thiên Diệu cố ý úp úp mở mở rồi thôi không? Bộ cậu ta bị khùng hả!"
Thẩm Trình Miên nhìn dáng vẻ này của y, không khỏi cười nói: "Vậy cậu cứ coi như không biết đi."
Triệu Tử Huy lắc đầu, "Tôi bức bối lắm."
Y nói xong liền tự suy diễn, "Cậu nghĩ tôi chắc chắn sẽ không tin chuyện gì? Tận thế? Mặt trời mọc đằng tây? Ngày mai nghỉ? Tóc ông thầy Vương dài ra? Sau này ba mặc kệ chuyện học của tôi? Anh Dục cong?"
Triệu Tử Huy vừa nói xong câu cuối thì lập tức tự giác câm miệng. Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu đang nhàn nhạt liếc sang, y cười tự giễu, "Tôi nói linh tinh thôi."
Y đưa tay kéo khóa miệng mình lại rồi vội vàng quay đầu lên.
Thẩm Trình Miên không nhịn cười nổi, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, nhỏ giọng nói: "Trước đây em cũng không dám tin đâu."
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, bàn tay đang đặt dưới bàn lập tức nắm lấy tay cậu.
Chuông tan học vang lên, hôm nay Thẩm Trình Miên muốn đi dạo nên đã dặn chú Triệu không cần đến đón. Đường về nhà lần này không náo nhiệt như lần trước, hai người vừa đi ngang qua hiệu sách ở góc đường thì bắt gặp ông chủ đang ngồi trước cửa. Thấy Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đi ngang qua, ông đột nhiên gọi hai người lại.
"Bạn học nhỏ, cậu đọc xong cuốn sách hôm trước chưa?" Ông chủ tươi cười hòa nhã.
Thẩm Trình Miên cũng nở nụ cười, gật đầu, "Đọc xong rồi ạ."
Những hôm Hoắc Dục Tiêu phải đi tập huấn, cậu rảnh rỗi không có gì làm nên đã mở cuốn sách kia ra đọc.
Ông chủ lập tức vui vẻ khen ngợi cậu vài câu, niềm nở nói bọn họ khi nào có thời gian thì nhớ đến tiệm đọc sách.
Ra khỏi hiệu sách, Thẩm Trình Miên cười cười, nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, ông chủ kia nhiệt tình thật đấy."
"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu, nắm lấy tay cậu.
Thẩm Trình Miên đột nhiên căng thẳng. Nhận ra lúc này không có ai trên đường, cậu mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm rồi nắm lấy tay Hoắc Dục Tiêu, khóe miệng cong lên.
Gió đêm thổi hiu hiu trên những nẻo đường cậu và Hoắc Dục Tiêu cùng nhau bước đi, mang lại cảm giác rất thoải mái.
Khi về đến dưới tiểu khu, Thẩm Trình Miên đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, bước chân cậu cũng dừng lại. Nghĩ mình nghe nhầm, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, hình như có tiếng mèo kêu."
Hoắc Dục Tiêu cũng nghe thấy, hắn nhìn sang bên cạnh, đột nhiên lại có thêm vài tiếng meo meo vang lên. Hai người nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh thì phát hiện một con mèo nhỏ đang núp phía sau gốc cây trong bồn hoa, khi bắt gặp ánh mắt của cậu và Hoắc Dục Tiêu, nó rụt người lại nhưng không bỏ chạy, đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn chằm chằm vào hai người.
Ngay khi nhìn thấy bé mèo nhỏ, đôi mắt Thẩm Trình Miên lập tức bừng sáng. Khu vực dưới bồn hoa có vẻ hơi tối, cậu chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của bé mèo kia, cậu vô thức nín thở, sợ mình dọa nó chạy mất.
Nhưng cậu không ngờ, bé mèo nhỏ chỉ kêu meo meo hai tiếng rồi chậm rãi đi về phía bọn họ, Thẩm Trình Miên lập tức căng thẳng nắm chặt tay Hoắc Dục Tiêu, đứng yên một chỗ không dám cử động.
Biết Thẩm Trình Miên thích mèo, Hoắc Dục Tiêu cũng phối hợp đứng yên tại chỗ với cậu.
Mèo nhỏ bước đến đi vài vòng quanh chân Thẩm Trình Miên, như thể đang đánh giá cậu. Thẩm Trình Miên cũng đã thấy rõ dáng vẻ của mèo con, nó thuộc giống mèo vàng, khoảng chừng bốn tháng tuổi nhưng trông rất gầy.
Thẩm Trình Miên quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: "Anh, hình như nó là mèo hoang."
Trông nó không giống mèo nhà chút nào, Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Ừ."
Thẩm Trình Miên ngồi xổm xuống, thử đưa tay về phía mèo nhỏ. Bé mèo không trốn tránh, để yên cho Thẩm Trình Miên vuốt ve, nhìn cực kì ngoan ngoãn.
Hoắc Dục Tiêu nhíu mày, thấy con mèo kia không có dấu hiệu cắn người, hắn mới yên tâm hơn một chút.
Thẩm Trình Miên vuốt ve mèo con thỏa thích. Cậu nhìn nó thì chợt cảm thấy hơi tiếc nuối, bèn quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu với vẻ mặt mong đợi, "Anh ơi, chúng ta mang nó về nhà được không?"
Hoắc Dục Tiêu không thể cưỡng lại ánh mắt này của cậu, đành gật đầu, "Được."
Thẩm Trình Miên lập tức vui vẻ, đang định ôm mèo đi, Hoắc Dục Tiêu chợt ngăn cậu lại, "Để tôi."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng bế mèo lên trước mặt Thẩm Trình Miên, dù sao nó cũng là mèo hoang, hắn sợ con mèo này làm cậu bị thương. Thẩm Trình Miên hoàn toàn không thể tưởng tượng được, thấy Hoắc Dục Tiêu bế mèo con đi, cậu cũng đi theo sau Hoắc Dục Tiêu vào nhà rồi lảng vảng xung quanh hắn, ánh mắt vẫn không ngừng dán chặt vào bé mèo nhỏ trên tay Hoắc Dục Tiêu.
Về đến nhà, Hoắc Dục Tiêu đặt mèo vào một căn phòng trống, "Bây giờ muộn rồi, ngày mai tôi gọi người đưa nó tới bệnh viện."
Thẩm Trình Miên chưa nuôi mèo bao giờ nên chuyện gì cũng nghe Hoắc Dục Tiêu. Cậu gật đầu, ngồi canh mèo nhỏ một lát, đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Anh này, nhà chúng ta không có thức ăn cho mèo, gần đây có chỗ nào bán không nhỉ?"
Cậu nói xong thì lập tức lấy điện thoại ra, tra xem gần đây có siêu thị nào lớn một chút hay không.
Hoắc Dục Tiêu nói: "Tôi gọi chú Triệu mang đến."
Nửa đêm nửa hôm không biết có chỗ nào còn bán thức ăn cho mèo hay không, Hoắc Dục Tiêu nhắn tin cho chú Triệu, bảo chú mang ít đồ ăn của Nguyên Nguyên sang. Không ngờ một lúc sau, chú Triệu còn cầm thêm tất cả những thứ mà mèo có thể sử dụng, bao gồm thức ăn, chậu cát vệ sinh và một túi đồ chơi cho mèo.
"Phu nhân nghe nói thiếu gia nhặt được một con mèo nên dặn tôi cầm mấy thứ này sang đây." Chú Triệu cười nói.
Hoắc Dục Tiêu nhìn những món đồ kia, phát hiện trong đó có rất nhiều thứ Nguyên Nguyên không thèm xài nên đành vứt xó. Nguyên Nguyên chưa từng ngủ trong chiếc giường hình bánh mì mới toanh kia bao giờ, nó được Hồ Vân nuôi nấng chiều chuộng từ nhỏ, thành ra cực kì kén chọn.
Sau khi mang mọi thứ vào nhà, chú Triệu vừa mới rời đi thì Hoắc Dục Tiêu bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Trình Miên gọi hắn, âm thanh vọng ra từ trong phòng.
Cho rằng đã xảy ra chuyện gì, Hoắc Dục Tiêu vội vàng chạy vào phòng, vừa đi đến cửa đã đụng phải Thẩm Trình Miên đang lao ra ngoài.
"Anh ơi!" Thẩm Trình Miên giơ một ngón tay về phía Hoắc Dục Tiêu, phấn khích nói: "Nó mới liếm tay em này!"
Hoắc Dục Tiêu cau mày bắt lấy tay Thẩm Trình Miên, đang định nói gì đó thì Thẩm Trình Miên đột nhiên vui vẻ ôm lấy hắn, hôn chụt lên mặt hắn một cái rồi hào hứng chạy về tiếp tục ngắm mèo.
[Tác giả có lời muốn nói]
Hoắc Dục Tiêu:?