*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Panacea
Chương 5.
Lúc bừng tỉnh từ giấc mơ, trời bên ngoài đã hửng sáng, hô hấp Thẩm Trình Miên dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu nhắm mắt lại.
Những cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện lên lần nữa, ngoài trời mưa ào ạt, tiếng gió gầm thét, đột ngột bao trùm cả căn phòng. Cậu chỉ nhớ lại trong một chốc đã bị cảm giác áp lực che trời lấp đất choáng đầy tâm trí, hơn nữa mỗi lần như vậy đều xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.
Bóng dáng kia rất quen thuộc, nhưng trong mơ cậu lại không thể nhớ nổi thiếu niên này là ai, cậu gấp gáp muốn nhìn thấy rõ hình dáng của thiếu niên, nhưng bất kể cậu làm thế nào cũng không thể lại gần, chỉ có thể nhìn bóng dáng của thiếu niên từ kiêu ngạo đến suy sụp tinh thần, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng cùng chết lặng không thể vùng vẫy.
Vừa tỉnh lại, cậu đã nhớ được thân phận của thiếu niên.
Là Hoắc Dục Tiêu.
Cậu lại mơ thấy những chuyện mà Hoắc Dục Tiêu trong nguyên tác phải trải qua một lần nữa.
Không biết có phải vì mấy ngày nay cậu gấp gáp muốn nhớ kĩ cốt truyện nguyên tác hay không, dường như mỗi lần đi ngủ, cậu đều sẽ mơ thấy tình tiết trong nguyên tác, lần này lại mơ cả một đêm.
Thẩm Trình Miên thở dài, những hình ảnh trong mơ chân thực quá mức, khiến cậu hơi khó thở.
Hơn nữa tưởng tượng đến việc thiếu niên kia chính là Hoắc Dục Tiêu mà cậu đã gặp mặt, ác mộng chân thực kia càng khiến cậu khó chịu thêm.
Thở phào một hơi, Thẩm Trình Miên xuống giường rửa mặt, bọt nước lạnh lẽo chạm vào làn da, sự ủ dột trong lòng cũng giảm bớt.
Nằm lên giường lần nữa, cậu không khỏi bắt đầu suy tư lại về cốt truyện trong nguyên tác.
Trong sách, nguyên nhân quan trọng nhất giúp An Tử Mục có thể giam cầm Hoắc Dục Tiêu thành công, là do khi đó Hoắc Dục Tiêu bị bạn bè xa lánh, nên khi biến mất cũng không có ai để ý.
Nhưng hiện tại chuyện này sẽ không xảy ra, Thẩm Trình Miên thầm nhủ trong lòng, cậu không dám đảm bảo những người khác cũng như thế, nhưng cậu nhất định sẽ để ý đến Hoắc Dục Tiêu, nếu một ngày nào đó Hoắc Dục Tiêu mất tích, ít nhất cậu có thể báo cảnh sát.
Đương nhiên, đây chỉ là kế hoạch dự phòng, tốt hơn hết vẫn là nên ngăn cản An Tử Mục nổi điên.
Vẫn còn kịp.
Nghĩ như vậy, cuối cùng cậu cũng thấy hơi hơi dễ chịu hơn.
Hôm nay là thứ bảy, sáng nay mẹ Thẩm có tới thăm Thẩm Trình Miên, bị sắc mặt mất ngủ rõ ràng của cậu hù cho hết hồn.
"Miên Miên, có phải giường ngủ không thoải mái không?" mẹ Thẩm sờ sờ nệm, đau lòng hỏi.
"Không ạ, sáng hôm qua con ngủ nhiều quá, buổi tối có hơi mất ngủ." Thẩm Trình Miên cười nhẹ, giường bệnh phòng VIP, không thoải mái kiểu gì đây.
Mẹ Thẩm vẫn không yên tâm, lấy canh mang từ nhà đến ra, giục Thẩm Trình Miên ăn hết.
"Chuyện hỏa hoạn lần trước, cảnh sát có thể sẽ qua đây hỏi vài chuyện, con cứ nói đúng sự thật, không cần lo lắng, có ba mẹ ở đây, sẽ không để cho người khác hại con." mẹ Thẩm dặn dò.
"Vâng." Thẩm Trình Miên gật đầu, đôi mắt rũ xuống, trong lòng hơi xúc động.
Ba mẹ cậu qua đời sớm nên từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện đều có thói quen tự mình giải quyết, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có ba mẹ chống lưng.
Trầm mặc ăn xong một bát canh, mẹ Thẩm thấy cậu ăn xong, vui vẻ dọn dẹp bát đũa.
"Hôm nay mẹ bận vài chuyện, không thể ở bệnh viện với con, có muốn mẹ gọi người qua đây chơi với con giết thời gian không?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói: "Không cần ạ, con đọc sách."
Tuy rằng vui mừng vì con trai học hành nghiêm túc, nhưng mẹ Thẩm vẫn dặn dò, "Phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, thấy mệt thì nghỉ một lát, biết chưa?"
Thẩm Trình Miên gật đầu nghe lời.
Mẹ Thẩm đi rồi, Thẩm Trình Miên vốn định đánh một giấc, nhưng mỗi lần cậu nhắm mắt lại đều không khỏi nghĩ đến Hoắc Dục Tiêu trong mơ, ngủ không nổi.
Thử đi thử lại rất nhiều lần vẫn không thành công, cậu quyết định từ bỏ.
Cầm điện thoại chơi Anipop (*) giết thời gian, chơi được mấy ván thì cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Nghĩ đến lời mẹ Thẩm nói, Thẩm Trình Miên bỏ điện thoại xuống, nói: "Mời vào."
Y tá cùng hai vị cảnh sát đẩy cửa bước vào, hai vị cảnh sát tự giới thiệu bản thân trước, sau đó bắt đầu hỏi Thẩm Trình Miên vài vấn đề, chủ yếu tập trung vào mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Dương Thiên.
Thẩm Trình Miên chỉ trả lời đúng sự thật, sau vài câu hỏi thì hai vị cảnh sát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thẩm Trình Miên chớp lấy thời cơ, hỏi: "Cảnh sát Vương, Dương Thiên có nói tại sao cậu ta lại hại cháu không ạ?"
Vị cảnh sát họ Vương vóc dáng cao lớn kia trả lời: "Nghi phạm nói là do tự nhiên thích vậy."
Lông mày Thẩm Trình Miên giật giật, giống với trong nguyên tác, Dương Thiên gánh hết tất cả trách nhiệm, không đề cập tới An Tử Mục một câu nào.
Sau khi tiễn hai vị cảnh sát đi, Thẩm Trình Miên vẫn suy nghĩ chuyện này.
Trong sách, trận hỏa hoạn cướp đi mạng sống của Thẩm Trình Miên này cũng không được miêu tả quá nhiều, thậm chí tại sao Dương Thiên lại giúp An Tử Mục nhận tội cũng không nói, nên ngay cả Thẩm Trình Miên cũng không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Nếu có thể bắt được thóp của An Tử Mục thông qua tên Dương Thiên này, dù không thể đưa An Tử Mục vào đồn cảnh sát, ít nhất cũng có thể giúp lột lớp mặt nạ của gã ra.
Nghĩ vậy, tinh thần của Thẩm Trình Miên đột nhiên tỉnh như sáo, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ba Thẩm.
"Ba, con muốn điều tra một người, có cách gì không ạ?"
Một gia tộc có quyền có thế như nhà họ Thẩm sẽ luôn có lúc cần phải điều tra một vài thông tin, nói cách khác, mỗi gia tộc đều sẽ có con đường tin tức riêng biệt, nhưng trước kia nguyên chủ hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện trong nhà, nên Thẩm Trình Miên cũng không biết nhà họ Thẩm điều tra tin tức kiểu gì.
Ba Thẩm trả lời rất nhanh, đầu tiên ông hỏi Thẩm Trình Miên muốn điều tra ai, thấy Thẩm Trình Miên chỉ đích danh Dương Thiên, ông chỉ nghĩ rằng cậu bất mãn việc Dương Thiên phóng hỏa, tuy rằng bản thân mình cũng sẽ điều tra, nhưng nếu Thẩm Trình Miên muốn tự mình điều tra, ông cũng không cần phải ngăn cản, vì thế không hỏi nhiều, lập tức gửi cho Thẩm Trình Miên một dãy thông tin liên lạc.
Con đường tin tức mà ba Thẩm chọn chắc chắn là có phạm vi rất rộng, sau khi có được thông tin liên lạc, Thẩm Trình Miên liên hệ với đối phương ngay lập tức, nhờ đối phương hỗ trợ điều tra mối quan hệ giữa Dương Thiên và An Tử Mục.
Mười phút sau, đối phương gửi cho cậu một tin nhắn "OK."
Thẩm Trình Miên bỏ điện thoại xuống, hi vọng đối phương có thể điều tra được chuyện gì đã xảy ra.
Trong sách, trước mắt, những chuyện ác mà An Tử Mục đã làm trong thời gian này cũng chỉ có chuyện sai Dương Thiên phóng hỏa thiêu chết Thẩm Trình Miên, nếu cậu muốn vạch trần gương mặt thật của An Tử Mục, chỉ có thể bắt tay từ chuyện này.
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên không khỏi nhớ đến tờ giấy kia, tờ giấy kia là do An Tử Mục bắt chước chữ của Hoắc Dục Tiêu mà viết, ngoại trừ việc của Dương Thiên, có lẽ còn có thể bắt tay vào vụ chữ viết này nữa.
Nói là làm, Thẩm Trình Miên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu ngay lập tức.
Miên: "Anh Dục, hôm nay cậu có thời gian không?"
Tờ giấy kia mô phỏng chữ viết của Hoắc Dục Tiêu, ít nhiều gì cũng hơi nhạy cảm, Thẩm Trình Miên định gặp mặt trực tiếp với Hoắc Dục Tiêu để nói chuyện.
Trong lúc chờ Hoắc Dục Tiêu trả lời, Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm giao diện chat của hai người một cách nhàm chán.
Mấy ngày nay, Hoắc Dục Tiêu đều cho người đem vở ghi chép hằng ngày sang đây, nhưng lịch sử trò chuyện của bọn họ vẫn còn dừng lại ở cuộc gọi video lần trước.
Không một lời hỏi han ấm áp nào, điều này rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của thiếu niên xinh đẹp nào đó ở giai đoạn trước của nguyên tác.
Thẩm Trình Miên không khỏi cười cười, lúc cậu đọc sách đã cảm thấy rất có thiện cảm với nhân vật Hoắc Dục Tiêu này.
Nghĩ đến điều này, cậu lại càng quyết tâm hơn, không thể để người như vậy bị tên An Tử Mục khốn nạn, điên khùng, suy nghĩ vặn vẹo kia chà đạp.
Điện thoại khẽ rung, một tin nhắn mới gửi đến.
Hoắc Dục Tiêu gửi cho cậu một dấu chấm hỏi lạnh lẽo.
Thẩm Trình Miên sửng sốt, chợt nhận ra cậu không có lý do gì để hẹn Hoắc Dục Tiêu qua đây.
Ánh mắt đảo qua quyển vở của Hoắc Dục Tiêu trên bàn, ánh mắt cậu sáng lên, gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu.
Miên: "Tôi có hơi không hiểu vài chỗ trong vở ghi chép, muốn hỏi cậu một chút."
Tin nhắn được gửi trong nháy mắt, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhận ra không hiểu bài hoàn toàn có thể hỏi qua tin nhắn, không thể nào một hai đòi Hoắc Dục Tiêu phải qua đây.
Cậu vội vàng thu hồi tin nhắn.
Thầm cầu nguyện cho Hoắc Dục Tiêu không thấy được cái tin nhắn này, Thẩm Trình Miên vắt hết cả chất xám trong não, gõ gõ rồi xóa xóa trong khung chat hồi lâu, vẫn không thể bịa ra được cái lý do nào đáng tin cậy.
Trong lúc cậu vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng, điện thoại lại rung khe khẽ.
Hoắc Dục Tiêu gửi một tin nhắn.
Anh Dục: Chiều nay tôi qua.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên sáng ngời trong chốc lát, chưa kịp thắc mắc có phải Hoắc Dục Tiêu đã thấy được cái tin nhắn đã thu hồi kia của cậu hay không, đã gửi cho Hoắc Dục Tiêu một biểu tượng cảm xúc chân mèo OK.
Đến buổi chiều, Hoắc Dục Tiêu tới bệnh viện như đã hẹn, còn cầm đồ dùng học tập theo.
Sáng nay Hồ Vân lại nhắc đến chuyện gia đình tụ họp, hắn không có tâm trạng tham gia, vừa lúc Thẩm Trình Miên gửi tin nhắn, hắn nhanh chóng lấy cớ có hẹn với Thẩm Trình Miên, từ chối Hồ Vân.
Không ngờ rằng hắn đang định trả lời Thẩm Trình Miên thì Thẩm Trình Miên đã thu hồi tin nhắn kia rồi.
Phía trên góc trái màn hình vẫn luôn hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập", Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm hai giây, không rõ có phải Thẩm Trình Miên đang rối rắm chuyện gì hay không, vừa suy đoán vừa trả lời một câu chiều nay hắn sẽ qua.
Chữ "Đối phương đang nhập" trên góc trái biến mất, Thẩm Trình Miên đã gửi biểu tượng cảm xúc chân mèo qua.
Nhìn tốc độ trả lời tin nhắn, hắn đoán đúng rồi.
==========================================================
(*) Anipop:
Editor: Panacea
Chương 5.
Lúc bừng tỉnh từ giấc mơ, trời bên ngoài đã hửng sáng, hô hấp Thẩm Trình Miên dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu nhắm mắt lại.
Những cảnh tượng trong giấc mơ lại hiện lên lần nữa, ngoài trời mưa ào ạt, tiếng gió gầm thét, đột ngột bao trùm cả căn phòng. Cậu chỉ nhớ lại trong một chốc đã bị cảm giác áp lực che trời lấp đất choáng đầy tâm trí, hơn nữa mỗi lần như vậy đều xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên.
Bóng dáng kia rất quen thuộc, nhưng trong mơ cậu lại không thể nhớ nổi thiếu niên này là ai, cậu gấp gáp muốn nhìn thấy rõ hình dáng của thiếu niên, nhưng bất kể cậu làm thế nào cũng không thể lại gần, chỉ có thể nhìn bóng dáng của thiếu niên từ kiêu ngạo đến suy sụp tinh thần, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng cùng chết lặng không thể vùng vẫy.
Vừa tỉnh lại, cậu đã nhớ được thân phận của thiếu niên.
Là Hoắc Dục Tiêu.
Cậu lại mơ thấy những chuyện mà Hoắc Dục Tiêu trong nguyên tác phải trải qua một lần nữa.
Không biết có phải vì mấy ngày nay cậu gấp gáp muốn nhớ kĩ cốt truyện nguyên tác hay không, dường như mỗi lần đi ngủ, cậu đều sẽ mơ thấy tình tiết trong nguyên tác, lần này lại mơ cả một đêm.
Thẩm Trình Miên thở dài, những hình ảnh trong mơ chân thực quá mức, khiến cậu hơi khó thở.
Hơn nữa tưởng tượng đến việc thiếu niên kia chính là Hoắc Dục Tiêu mà cậu đã gặp mặt, ác mộng chân thực kia càng khiến cậu khó chịu thêm.
Thở phào một hơi, Thẩm Trình Miên xuống giường rửa mặt, bọt nước lạnh lẽo chạm vào làn da, sự ủ dột trong lòng cũng giảm bớt.
Nằm lên giường lần nữa, cậu không khỏi bắt đầu suy tư lại về cốt truyện trong nguyên tác.
Trong sách, nguyên nhân quan trọng nhất giúp An Tử Mục có thể giam cầm Hoắc Dục Tiêu thành công, là do khi đó Hoắc Dục Tiêu bị bạn bè xa lánh, nên khi biến mất cũng không có ai để ý.
Nhưng hiện tại chuyện này sẽ không xảy ra, Thẩm Trình Miên thầm nhủ trong lòng, cậu không dám đảm bảo những người khác cũng như thế, nhưng cậu nhất định sẽ để ý đến Hoắc Dục Tiêu, nếu một ngày nào đó Hoắc Dục Tiêu mất tích, ít nhất cậu có thể báo cảnh sát.
Đương nhiên, đây chỉ là kế hoạch dự phòng, tốt hơn hết vẫn là nên ngăn cản An Tử Mục nổi điên.
Vẫn còn kịp.
Nghĩ như vậy, cuối cùng cậu cũng thấy hơi hơi dễ chịu hơn.
Hôm nay là thứ bảy, sáng nay mẹ Thẩm có tới thăm Thẩm Trình Miên, bị sắc mặt mất ngủ rõ ràng của cậu hù cho hết hồn.
"Miên Miên, có phải giường ngủ không thoải mái không?" mẹ Thẩm sờ sờ nệm, đau lòng hỏi.
"Không ạ, sáng hôm qua con ngủ nhiều quá, buổi tối có hơi mất ngủ." Thẩm Trình Miên cười nhẹ, giường bệnh phòng VIP, không thoải mái kiểu gì đây.
Mẹ Thẩm vẫn không yên tâm, lấy canh mang từ nhà đến ra, giục Thẩm Trình Miên ăn hết.
"Chuyện hỏa hoạn lần trước, cảnh sát có thể sẽ qua đây hỏi vài chuyện, con cứ nói đúng sự thật, không cần lo lắng, có ba mẹ ở đây, sẽ không để cho người khác hại con." mẹ Thẩm dặn dò.
"Vâng." Thẩm Trình Miên gật đầu, đôi mắt rũ xuống, trong lòng hơi xúc động.
Ba mẹ cậu qua đời sớm nên từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện đều có thói quen tự mình giải quyết, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có ba mẹ chống lưng.
Trầm mặc ăn xong một bát canh, mẹ Thẩm thấy cậu ăn xong, vui vẻ dọn dẹp bát đũa.
"Hôm nay mẹ bận vài chuyện, không thể ở bệnh viện với con, có muốn mẹ gọi người qua đây chơi với con giết thời gian không?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, cười nói: "Không cần ạ, con đọc sách."
Tuy rằng vui mừng vì con trai học hành nghiêm túc, nhưng mẹ Thẩm vẫn dặn dò, "Phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, thấy mệt thì nghỉ một lát, biết chưa?"
Thẩm Trình Miên gật đầu nghe lời.
Mẹ Thẩm đi rồi, Thẩm Trình Miên vốn định đánh một giấc, nhưng mỗi lần cậu nhắm mắt lại đều không khỏi nghĩ đến Hoắc Dục Tiêu trong mơ, ngủ không nổi.
Thử đi thử lại rất nhiều lần vẫn không thành công, cậu quyết định từ bỏ.
Cầm điện thoại chơi Anipop (*) giết thời gian, chơi được mấy ván thì cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Nghĩ đến lời mẹ Thẩm nói, Thẩm Trình Miên bỏ điện thoại xuống, nói: "Mời vào."
Y tá cùng hai vị cảnh sát đẩy cửa bước vào, hai vị cảnh sát tự giới thiệu bản thân trước, sau đó bắt đầu hỏi Thẩm Trình Miên vài vấn đề, chủ yếu tập trung vào mối quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và Dương Thiên.
Thẩm Trình Miên chỉ trả lời đúng sự thật, sau vài câu hỏi thì hai vị cảnh sát đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Thẩm Trình Miên chớp lấy thời cơ, hỏi: "Cảnh sát Vương, Dương Thiên có nói tại sao cậu ta lại hại cháu không ạ?"
Vị cảnh sát họ Vương vóc dáng cao lớn kia trả lời: "Nghi phạm nói là do tự nhiên thích vậy."
Lông mày Thẩm Trình Miên giật giật, giống với trong nguyên tác, Dương Thiên gánh hết tất cả trách nhiệm, không đề cập tới An Tử Mục một câu nào.
Sau khi tiễn hai vị cảnh sát đi, Thẩm Trình Miên vẫn suy nghĩ chuyện này.
Trong sách, trận hỏa hoạn cướp đi mạng sống của Thẩm Trình Miên này cũng không được miêu tả quá nhiều, thậm chí tại sao Dương Thiên lại giúp An Tử Mục nhận tội cũng không nói, nên ngay cả Thẩm Trình Miên cũng không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì.
Nếu có thể bắt được thóp của An Tử Mục thông qua tên Dương Thiên này, dù không thể đưa An Tử Mục vào đồn cảnh sát, ít nhất cũng có thể giúp lột lớp mặt nạ của gã ra.
Nghĩ vậy, tinh thần của Thẩm Trình Miên đột nhiên tỉnh như sáo, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ba Thẩm.
"Ba, con muốn điều tra một người, có cách gì không ạ?"
Một gia tộc có quyền có thế như nhà họ Thẩm sẽ luôn có lúc cần phải điều tra một vài thông tin, nói cách khác, mỗi gia tộc đều sẽ có con đường tin tức riêng biệt, nhưng trước kia nguyên chủ hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện trong nhà, nên Thẩm Trình Miên cũng không biết nhà họ Thẩm điều tra tin tức kiểu gì.
Ba Thẩm trả lời rất nhanh, đầu tiên ông hỏi Thẩm Trình Miên muốn điều tra ai, thấy Thẩm Trình Miên chỉ đích danh Dương Thiên, ông chỉ nghĩ rằng cậu bất mãn việc Dương Thiên phóng hỏa, tuy rằng bản thân mình cũng sẽ điều tra, nhưng nếu Thẩm Trình Miên muốn tự mình điều tra, ông cũng không cần phải ngăn cản, vì thế không hỏi nhiều, lập tức gửi cho Thẩm Trình Miên một dãy thông tin liên lạc.
Con đường tin tức mà ba Thẩm chọn chắc chắn là có phạm vi rất rộng, sau khi có được thông tin liên lạc, Thẩm Trình Miên liên hệ với đối phương ngay lập tức, nhờ đối phương hỗ trợ điều tra mối quan hệ giữa Dương Thiên và An Tử Mục.
Mười phút sau, đối phương gửi cho cậu một tin nhắn "OK."
Thẩm Trình Miên bỏ điện thoại xuống, hi vọng đối phương có thể điều tra được chuyện gì đã xảy ra.
Trong sách, trước mắt, những chuyện ác mà An Tử Mục đã làm trong thời gian này cũng chỉ có chuyện sai Dương Thiên phóng hỏa thiêu chết Thẩm Trình Miên, nếu cậu muốn vạch trần gương mặt thật của An Tử Mục, chỉ có thể bắt tay từ chuyện này.
Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên không khỏi nhớ đến tờ giấy kia, tờ giấy kia là do An Tử Mục bắt chước chữ của Hoắc Dục Tiêu mà viết, ngoại trừ việc của Dương Thiên, có lẽ còn có thể bắt tay vào vụ chữ viết này nữa.
Nói là làm, Thẩm Trình Miên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu ngay lập tức.
Miên: "Anh Dục, hôm nay cậu có thời gian không?"
Tờ giấy kia mô phỏng chữ viết của Hoắc Dục Tiêu, ít nhiều gì cũng hơi nhạy cảm, Thẩm Trình Miên định gặp mặt trực tiếp với Hoắc Dục Tiêu để nói chuyện.
Trong lúc chờ Hoắc Dục Tiêu trả lời, Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm giao diện chat của hai người một cách nhàm chán.
Mấy ngày nay, Hoắc Dục Tiêu đều cho người đem vở ghi chép hằng ngày sang đây, nhưng lịch sử trò chuyện của bọn họ vẫn còn dừng lại ở cuộc gọi video lần trước.
Không một lời hỏi han ấm áp nào, điều này rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của thiếu niên xinh đẹp nào đó ở giai đoạn trước của nguyên tác.
Thẩm Trình Miên không khỏi cười cười, lúc cậu đọc sách đã cảm thấy rất có thiện cảm với nhân vật Hoắc Dục Tiêu này.
Nghĩ đến điều này, cậu lại càng quyết tâm hơn, không thể để người như vậy bị tên An Tử Mục khốn nạn, điên khùng, suy nghĩ vặn vẹo kia chà đạp.
Điện thoại khẽ rung, một tin nhắn mới gửi đến.
Hoắc Dục Tiêu gửi cho cậu một dấu chấm hỏi lạnh lẽo.
Thẩm Trình Miên sửng sốt, chợt nhận ra cậu không có lý do gì để hẹn Hoắc Dục Tiêu qua đây.
Ánh mắt đảo qua quyển vở của Hoắc Dục Tiêu trên bàn, ánh mắt cậu sáng lên, gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu.
Miên: "Tôi có hơi không hiểu vài chỗ trong vở ghi chép, muốn hỏi cậu một chút."
Tin nhắn được gửi trong nháy mắt, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhận ra không hiểu bài hoàn toàn có thể hỏi qua tin nhắn, không thể nào một hai đòi Hoắc Dục Tiêu phải qua đây.
Cậu vội vàng thu hồi tin nhắn.
Thầm cầu nguyện cho Hoắc Dục Tiêu không thấy được cái tin nhắn này, Thẩm Trình Miên vắt hết cả chất xám trong não, gõ gõ rồi xóa xóa trong khung chat hồi lâu, vẫn không thể bịa ra được cái lý do nào đáng tin cậy.
Trong lúc cậu vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng, điện thoại lại rung khe khẽ.
Hoắc Dục Tiêu gửi một tin nhắn.
Anh Dục: Chiều nay tôi qua.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên sáng ngời trong chốc lát, chưa kịp thắc mắc có phải Hoắc Dục Tiêu đã thấy được cái tin nhắn đã thu hồi kia của cậu hay không, đã gửi cho Hoắc Dục Tiêu một biểu tượng cảm xúc chân mèo OK.
Đến buổi chiều, Hoắc Dục Tiêu tới bệnh viện như đã hẹn, còn cầm đồ dùng học tập theo.
Sáng nay Hồ Vân lại nhắc đến chuyện gia đình tụ họp, hắn không có tâm trạng tham gia, vừa lúc Thẩm Trình Miên gửi tin nhắn, hắn nhanh chóng lấy cớ có hẹn với Thẩm Trình Miên, từ chối Hồ Vân.
Không ngờ rằng hắn đang định trả lời Thẩm Trình Miên thì Thẩm Trình Miên đã thu hồi tin nhắn kia rồi.
Phía trên góc trái màn hình vẫn luôn hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập", Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm hai giây, không rõ có phải Thẩm Trình Miên đang rối rắm chuyện gì hay không, vừa suy đoán vừa trả lời một câu chiều nay hắn sẽ qua.
Chữ "Đối phương đang nhập" trên góc trái biến mất, Thẩm Trình Miên đã gửi biểu tượng cảm xúc chân mèo qua.
Nhìn tốc độ trả lời tin nhắn, hắn đoán đúng rồi.
==========================================================
(*) Anipop: