• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Trình Miên vẫn chưa ngủ đủ, cậu mơ mơ màng màng vùi đầu vào chăn, cố gắng trốn khỏi tiếng chuông inh ỏi.

Sự nỗ lực này tất nhiên không có tác dụng gì cả, tiếng chuông báo thức vẫn vang lên ầm ĩ bên tai cậu. Nhưng có lẽ vì Thẩm Trình Miên quá buồn ngủ, nghe được hai tiếng thì bắt đầu quen dần, không còn cảm giác chói tai đau đầu nữa.

Khi ý thức cậu vẫn đang mơ màng thì tiếng chuông báo thức đột nhiên tắt ngóm, Thẩm Trình Miên nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Trong lúc đang tự hỏi tại sao tiếng chuông báo thức đột nhiên ngừng lại, lý trí của cậu bèn nhân cơ hội này ngoi lên nói rằng thật sự đã đến lúc phải thức dậy rồi.

Thẩm Trình Miên chật vật kéo chăn xuống khỏi đỉnh đầu, cục bông xù xù dần ló ra từ trong chăn. Cậu mở mắt, tầm nhìn đông cứng lại, khi thấy rõ người vừa tắt đồng hồ báo thức đang đứng bên giường, cậu chớp chớp mắt, ậm ờ gọi: "Anh Dục, cậu về rồi hả?"

Hoắc Dục Tiêu "ừ" một tiếng rồi đặt lại đồng hồ báo thức lên tủ đầu giường. Biết cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn chậm rãi hỏi: "Ngủ không ngon à?"

Thẩm Trình Miên nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu thì cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn chưa muốn dậy. Tối hôm qua cậu cứ nằm mơ hoài, mãi đến khi gần tới giờ đặt chuông báo thức cậu mới thật sự ngủ ngon được một lúc.

Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng dụi mắt, có hơi muốn ngủ tiếp nhưng lại không nỡ dời mắt. Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu, "Hơi hơi."

Nói đến đây, sự khó chịu trong lòng Thẩm Trình Miên lại bùng lên. Cậu cau mày, giọng điệu hơi oán giận: "Tôi cứ nằm mơ mãi, mấy giấc mơ vớ vẩn linh tinh ấy."

Giọng nói khi vừa tỉnh ngủ của cậu rất mềm mại, âm thanh lại êm dịu, nghe hệt như đang nũng nịu bên tai. Hoắc Dục Tiêu cảm thấy hình như có thứ gì đó đang gãi nhẹ vào tim mình, hắn nói: "Sáng nay xin nghỉ, ngủ thêm chút nữa đi."

Thẩm Trình Miên cười cười, "Lý do xin nghỉ là vì muốn ngủ, nghe có vẻ kiêu ngạo kiểu gì ấy?"

"Vậy đổi cái khác," Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, đặt mu bàn tay lên trán cậu, "Có khó chịu không?"

Nhận ra hắn đang kiểm tra nhiệt độ, Thẩm Trình Miên cũng tự sờ trán mình, "Tôi phát sốt à?"

Không nóng lắm, Hoắc Dục Tiêu yên tâm, hắn rút tay lại, nói: "Vẫn ổn."

Khả năng suy nghĩ của Thẩm Trình Miên đã trở về, "Vậy thì không thể lấy lí do bị bệnh được."

"Cậu muốn lấy thì cứ lấy," Hoắc Dục Tiêu chỉ lo tối qua cậu bị cảm lạnh, hắn kéo chăn đắp lên cánh tay đang chìa ra của cậu, thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, "Đắp đàng hoàng."

Thẩm Trình Miên cúi đầu nhìn tấm chăn, cậu bọc cả người lại, chỉ để lộ cái đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu: "Thế này hả?"

Dáng vẻ này có hơi đáng yêu, khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên, lại hỏi tiếp: "Muốn xin nghỉ không?"

Tuy Thẩm Trình Miên đã hơi lung lay, nhưng cậu vẫn lắc đầu, cười cười, "Tôi bỏ tiết nhiều lắm rồi, nằm thêm năm phút nữa thôi."

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Mặc dù nói là nướng thêm một lúc, nhưng Thẩm Trình Miên không định nhắm mắt lại ngủ thật. Cậu chỉ đang nằm bẹp ra đó không muốn dậy thôi, hơn nữa, sau khi nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu một lúc, cơn buồn ngủ của cậu cũng đã biến đi gần hết rồi.

Thẩm Trình Miên nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu trong chốc lát, sau đó đột nhiên hỏi: "Anh Dục ơi, cậu về lúc nào vậy?"

Không biết có phải cậu bị ảo giác hay không, mặc dù lúc đó cậu vẫn đang chịu đựng những cơn ác mộng khủng khiếp, nhưng cậu vẫn nhớ rõ hình như có ai đó đã đắp chăn cho mình. Khi ấy Thẩm Trình Miên mơ hồ có cảm giác như thế, nhưng cậu quá mệt mỏi, thật sự không muốn mở mắt, nên lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ý thức khi ấy vốn rất mơ hồ, khi tỉnh dậy lại càng không phân biệt được đó là thật hay mơ.

Lúc này, Thẩm Trình Miên đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc Hoắc Dục Tiêu vừa kiểm tra nhiệt độ cơ thể giúp cậu, còn bảo cậu đắp chăn đàng hoàng, Thẩm Trình Miên không khỏi tự hỏi liệu người đó có phải là Hoắc Dục Tiêu hay không.

"6 giờ đã về rồi." Hoắc Dục Tiêu trả lời.

"Sớm vậy à?" Thẩm Trình Miên kinh ngạc, sau đó lại hỏi: "Anh Dục, có phải sáng nay tôi cũng đắp chăn không đàng hoàng đúng không?"

Hoắc Dục Tiêu liếc cậu một cái, "Nhớ được à?"



Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Trình Miên lập tức nhận ra đó không phải là mơ. Cậu ngượng ngùng cười nói: "Có một xíu, nhưng lúc đó tôi buồn ngủ quá, không mở mắt nổi."

Thấy cậu đã khá tỉnh táo, Hoắc Dục Tiêu hỏi: "Lại nằm mơ à? Hôm qua cậu nói đã ổn rồi mà?"

Thẩm Trình Miên cũng không hiểu nổi, "Đúng là tối hôm kia đã khá hơn nhiều rồi, nhưng tối qua hình như lại trở nặng, chắc do tôi suy nghĩ nhiều quá..."

Hoắc Dục Tiêu hỏi: "Suy nghĩ chuyện gì?"

Thẩm Trình Miên chợt khựng lại, ấp úng nói: "Thì chỉ nghĩ linh tinh thôi... đầu óc không bình tĩnh được..."

Nói đến đây, Thẩm Trình Miên đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, có cảm giác hình như mình vừa nắm được quy luật rồi.

Điều cậu lo lắng nhất chính là việc những tình tiết trong nguyên tác biến thành sự thật, nếu cậu suy nghĩ quá nhiều về nó, tất nhiên sẽ dễ gặp ác mộng.

Thẩm Trình Miên nhớ lại những lần mình gặp ác mộng nghiêm trọng nhất, hình như đều là những lúc cậu cảm thấy đứng ngồi không yên hoặc không có cảm giác an toàn, luôn lo sợ chuyện trong nguyên tác sẽ xảy ra, cứ nghĩ đi nghĩ lại hoài, thế nên nỗi lo đó mới thừa cơ chiếm lấy những giấc mơ của cậu.

Hình như là vì từ khi xuyên sách đến nay, cậu đã hình thành thói quen nhớ lại cốt truyện trước khi lên giường, nghĩ nhiều thì ngủ không ngon, nên lần nào cậu đi ngủ cũng sẽ mơ thấy những tình tiết trong nguyên tác. Lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu óc vẫn còn nhập nhằng giữa thực tại và mộng tưởng, chẳng phải sẽ rất dễ mơ thấy những chuyện đó sao?

Nửa đêm hôm qua, sau khi Thẩm Trình Miên chơi xong trò chơi trinh thám rồi đi ngủ, cậu không còn mơ thấy mỗi nội dung nguyên tác như trước mà giấc mơ dần trở nên mờ mịt hỗn loạn hơn, giống như đang trình chiếu Powerpoint vậy, cậu còn mơ thấy cả ông nội nữa.

Những giấc mơ về nguyên tác của cậu giờ đây càng ngày càng gần với hiện thực, thậm chí từng hành động của nhân vật cũng dần xuất phát từ những hiểu biết của cậu về người đó chứ không còn chỉ là tái hiện lại những dòng miêu tả trong nguyên tác. Những thay đổi này khiến cậu rất lo lắng, cậu sợ rằng tình tiết trong nguyên tác thực sự sẽ xảy ra với những người cậu thân quen, đặc biệt là Hoắc Dục Tiêu.

Mà nhớ lại những lần cậu ngủ khá ngon giấc trước đây, hình như vẫn luôn có Hoắc Dục Tiêu bên cạnh thì phải?

Khi có Hoắc Dục Tiêu ở bên, cậu sẽ không suy nghĩ lung tung, hơn nữa, trước khi đi ngủ cậu cũng có thể nhận thức rõ ràng sự khác biệt giữa hiện thực và tình tiết trong nguyên tác, chẳng lẽ bởi vì như vậy nên cậu mới ngủ ngon hơn hả?

Trong lúc cậu đang trầm tư, Hoắc Dục Tiêu nghe cậu nói xong thì cau mày, "Cuối tuần này đến bệnh viện kiểm tra đi."

Hắn lo rằng hai lần chạm trán với tử thần trước đó đã khiến Thẩm Trình Miên bị ám ảnh tâm lý nên bây giờ cậu mới suy nghĩ quá nhiều như thế.

Hoắc Dục Tiêu nghĩ vậy, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác hơi hối hận. Lẽ ra hắn nên ngăn chặn vụ hỏa hoạn kia trước khi nó xảy ra thay vì mặc kệ, đợi đến lúc nguy cấp mới đi cứu người.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, Thẩm Trình Miên hiện tại đã đến với thế giới này thông qua trận hỏa hoạn kia, nếu tai nạn lần đó không xảy ra, có lẽ hắn sẽ không gặp được người này.

Nghĩ đến đây, hắn lại hơi nhíu mày.

Thấy hắn nhíu mày, Thẩm Trình Miên không muốn hắn lo lắng nên gật đầu đồng ý, "Được, cuối tuần đi kiểm tra."

Cậu cũng đang muốn xác minh suy đoán của mình một chút.

Thẩm Trình Miên nghĩ tới gì đó, cậu không thấy buồn ngủ nữa, bèn xốc chăn xuống giường, "Không nằm nữa, anh Dục, tôi đi rửa mặt, cậu ăn sáng trước đi."

Hoắc Dục Tiêu ngừng suy nghĩ, hắn gật đầu, đi ra khỏi phòng.

Vất vả lắm mới tìm được một vài manh mối về chuyện nằm mơ, Thẩm Trình Miên dành nguyên một ngày rảnh rỗi để suy nghĩ phải làm sao mới có thể xác minh được suy đoán của mình. Cách xác minh rất đơn giản, chỉ cần cố gắng đừng suy nghĩ gì trước khi đi ngủ là được, nhưng nói thì dễ hơn làm, lúc làm thật mới thấy khó.

Suy nghĩ của con người là một thứ gì đó rất kỳ quái, càng không muốn nghĩ đến điều gì thì ta lại càng không thể ngừng nghĩ về nó.

Tối đến, Thẩm Trình Miên không vội đi ngủ. Cậu vẫn lấy điện thoại ra chơi trò chơi trinh thám hôm qua, cố gắng tập trung suy nghĩ vào trò chơi, không thèm quan tâm đến những chuyện khác.

Nhưng cậu không ngờ mình càng chơi càng hưng phấn, chơi liên tục mấy ván mà không hề thấy buồn ngủ chút nào, đầu óc cực kì tỉnh táo, cho nên khi đặt điện thoại xuống, trong đầu cậu vẫn vô thức nghĩ về tình tiết trong nguyên tác.

Biện pháp chơi trò chơi trinh thám đã trở nên vô dụng. Thẩm Trình Miên tìm một video có tiếng ồn trắng (*) đặt bên cạnh, cậu nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào âm thanh đó để buộc bản thân buồn ngủ. Nhưng cách này không có tác dụng mấy, Thẩm Trình Miên không thể hoàn toàn tập trung vào tiếng ồn trắng được, đến khi nhận ra thì đầu óc cậu lại đang lang thang ở một chân trời nào đó nữa rồi.

(*) Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt được sử dụng để giúp trẻ nhỏ ngủ nhanh và ngon hơn, có khả năng loại bỏ những tiếng ồn từ mọi vật xung quanh.



Cả hai biện pháp đều không có tác dụng, Thẩm Trình Miên không khỏi nghĩ tới lần trước ở nhà họ Lưu cậu cũng không hề nằm mơ, hình như là bởi vì cậu uống say?

Đúng thật là khi uống say thì sẽ không còn sức để nghĩ ngợi linh tinh nữa, trong nhà có rượu không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Thẩm Trình Miên đứng dậy, đẩy cửa sổ sát đất ra, nhìn sang phòng Hoắc Dục Tiêu.

Thấy đèn vẫn còn sáng, cậu lập tức đi qua bên đó.

Rèm cửa trong phòng Hoắc Dục Tiêu cũng nửa đóng nửa mở. Qua nửa cửa sổ chưa mở, Thẩm Trình Miên có thể nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang ngồi trước bàn học gõ máy tính.

Cậu gõ nhẹ cửa sổ. Khi Hoắc Dục Tiêu nhìn sang, Thẩm Trình Miên đẩy nửa cửa sổ ra, thò đầu vào, "Anh Dục ơi, trong nhà có rượu không?"

Rượu?

Đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu giật giật, "Cậu muốn uống rượu?"

Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu nhìn vào mắt Hoắc Dục Tiêu, bổ sung thêm một câu: "Đúng thế, tự nhiên muốn uống thôi..."

Mặc dù Hoắc Dục Tiêu không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên muốn uống rượu, nhưng hắn nhìn cậu hai giây, sau đó gập laptop lại rồi đứng dậy, nói với Thẩm Trình Miên: "Tôi đi lấy, vào trong đi, đừng đứng bên ngoài, dễ trúng gió."

Thấy hắn đồng ý, đôi mắt Thẩm Trình Miên sáng bừng, cậu bước vào phòng.

Hoắc Dục Tiêu cầm một chai rượu vang đỏ bước vào, rót cho Thẩm Trình Miên một ly.

Thẩm Trình Miên nhận lấy ly rượu, thấy trong ly nhiều nhất cũng chỉ được khoảng một nắp chai rượu, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, có ý lấy lòng, "Anh Dục, thêm chút xíu nữa được không?"

Tuy tửu lượng của cậu kém, nhưng uống có nhiêu đây làm sao mà say được?

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hờ hững nhìn khuôn mặt cậu, hắn không hề dao động, "Say, đau đầu."

Thẩm Trình Miên không thể nào phản bác. Nhưng đối với cậu, thà đau đầu một chút còn hơn ngủ không yên, cậu nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dục Tiêu, giơ một ngón tay lên, "Thêm một chút nữa thôi mà."

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu vài giây, có vẻ như đang do dự, hắn liếc nhìn ly rượu trong tay cậu, "Uống trước đi."

Thẩm Trình Miên thấy hắn có dấu hiệu nhượng bộ, cậu lập tức uống một hơi hết sạch rượu trong ly, uống xong lại đưa ly ra trước mặt Hoắc Dục Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh, "Uống nữa."

Hoắc Dục Tiêu nhìn vành tai đỏ bừng của cậu không hề chớp mắt. Màu sắc xinh đẹp quyến rũ kia tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn nà của cậu, thế mà Thẩm Trình Miên lại hoàn toàn không nhận thức được tình hình của bản thân lúc này.

Cảnh tượng trước mắt rất dễ khiến người ta nghĩ đến vài thứ không nên nghĩ, Hoắc Dục Tiêu kìm nén cảm giác nóng như lửa đốt trong lòng, hắn dời mắt, "Không uống nữa, về ngủ đi."

Thẩm Trình Miên hơi giật mình, sắc mặt cậu sa sầm xuống, có hơi ngơ ngác, "Cậu đừng nuốt lời mà..."

Dáng vẻ này của cậu trông giống như một con cún nhỏ đang cụp tai xuống, khiến người ta có cảm giác muốn bắt nạt. Hoắc Dục Tiêu hơi nhếch khóe miệng, hắn nhướng mày nhìn cậu, "Tôi nuốt lời gì cơ?"

Thẩm Trình Miên há miệng, cậu nhận ra quả thật là Hoắc Dục Tiêu không hề hứa sẽ rót thêm rượu cho cậu.

Thẩm Trình Miên nhìn chai rượu vang đỏ kia, tiếc nuối hỏi: "Không thể uống thêm thật à?"

Nhìn thấy bộ dạng ao ước của cậu, Hoắc Dục Tiêu hơi không đành lòng, hắn kiên nhẫn giải thích: "Uống say sẽ đau đầu, người khó chịu là cậu."

Thẩm Trình Miên biết, nhưng hắn đã nói vậy rồi, nếu cậu còn vòi vĩnh đòi uống rượu thì có vẻ không biết điều chút nào.

Biện pháp uống rượu cũng không có tác dụng. Thẩm Trình Miên đảo mắt, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, miệng nhanh hơn não, "Anh Dục, tôi muốn ngủ với cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK