• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ của Lưu Tề Huy đột ngột xoay chuyển.

Sở dĩ hôm đó hắn chọn hoa hồng trắng là bởi vì người bán hoa đã nói rằng hoa hồng trắng thường được dùng để tặng cho người mà mình mến mộ. Thật ra khi ấy hắn cũng định tiếp cận Thẩm Trình Miên với tâm tư đó, cho nên tặng hoa hồng trắng là thích hợp nhất.

Bây giờ Lưu Tề Huy mới phát hiện mình đã sai hoàn toàn.

Hắn cho rằng loại người như Hoắc Dục Tiêu chịu mở lòng với người khác đã là cực hạn rồi, không ngờ Hoắc Dục Tiêu cũng có ngày đem lòng thích một ai đó.

Mấy ngày nay Thẩm Trình Miên đã không còn trầm mặc như trước, điều này hoàn toàn làm lộ ra sự ngây thơ trong sáng của cậu, mà những người như vậy thường rất dễ khống chế.

Vốn dĩ thứ hắn nhìn trúng chính là thế lực của nhà họ Thẩm đằng sau Thẩm Trình Miên và mối quan hệ giữa cậu với Hoắc Dục Tiêu, nhưng hắn không ngờ mình đã sơ suất phán đoán sai mối quan hệ của hai người.

Sai lầm này không chỉ khiến kế hoạch ban đầu của hắn bị bóp chết từ trong trứng nước mà còn làm hắn suýt chút nữa đã đắc tội với Hoắc Dục Tiêu.

Mặc kệ lúc tặng hoa hắn có suy nghĩ gì, hiện tại hắn chỉ còn một con đường duy nhất.

Hắn suy xét rất nhiều thứ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Lưu Tề Huy nhếch khóe môi, vờ như không hiểu ẩn ý cảnh cáo trong lời nói của Hoắc Dục Tiêu, "Đúng là hôm Trình Miên xuất viện tôi có tặng cho cậu ấy một bông hoa, nhưng hoa gì thì tôi không không để ý lắm. Bông hoa kia cũng là vì tôi bị một người bán hoa cản lại lúc vừa đến bệnh viện nên mới tiện tay mua, vừa hay hôm đó Trình Miên xuất viện nên tôi đưa cho cậu ấy. Cậu còn tặng cho cậu ấy hẳn một bó luôn à? Thì ra cậu ấy còn thích hoa, vậy mà tôi không biết đấy."

Bọn họ đều biết rõ đây là một cái cớ, nhưng ý tứ mà Lưu Tề Huy đang mượn cái cớ này để truyền đạt rất rõ ràng, hắn sẽ không bao giờ dám có tâm tư khác với Thẩm Trình Miên nữa.

"Cậu ấy không thích hoa," Hoắc Dục Tiêu khẽ lắc đầu rồi mỉm cười nói thêm: "Trừ khi là tôi tặng."

Có lẽ vì trước giờ cuộc sống của Hoắc Dục Tiêu chưa từng thiếu thốn điều gì nên hắn vẫn luôn thờ ơ với mọi thứ. Hắn không có yêu ghét rõ ràng, nhưng Lưu Tề Huy biết rất rõ, một khi Hoắc Dục Tiêu đã để mắt tới thứ gì đó, hắn sẽ không bao giờ cho phép người khác nhòm ngó đồ của mình.

Bất cứ ai cũng không được.

Mà Lưu Tề Huy đã phạm phải điều cấm kỵ này.

Vì thế cho nên mặc dù hắn đã tỏ ý mình không có tâm tư khác với Thẩm Trình Miên, nhưng lời nói của Hoắc Dục Tiêu vẫn kèm theo một chút cảnh cáo.

Lưu Tề Huy lắc đầu, cười nhạt, "Vài ngày trước Đại Huy còn nói gần đây quan hệ của các cậu tốt đến mức khó tin, trong lòng Trình Miên, tất cả những gì cậu tặng cậu ấy đều thích cả, làm gì có ai so được với cậu."

Đây là một câu trả lời thông minh, không chỉ khẳng định lại quan điểm của hắn một lần nữa mà còn khéo léo nhắc đến việc Hoắc Dục Tiêu đang quan tâm.

Khi Lưu Tề Huy nói đến vấn đề này, mục đích của Hoắc Dục Tiêu cũng đã hoàn thành.

Sự cảnh cáo ẩn hiện trong mắt Hoắc Dục Tiêu dần biến mất, hắn lại trở về vẻ bình tĩnh như thường. Hoắc Dục Tiêu liếc nhìn Lưu Tề Huy, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, từ khi tới tham dự buổi tiệc đến giờ, hắn cuối cùng cũng mở miệng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Lưu Tề Huy biết chuyện này đã xem như cho qua, bàn tay đang nắm chặt bên người cuối cùng cũng thả lỏng, hắn cười nói: "Cảm ơn."

Ngay sau đó, Lưu Tề Huy lại nhìn cánh cửa sau lưng Hoắc Dục Tiêu, mở miệng nói: "Nếu Trình Miên ngủ rồi thì tôi cũng không làm phiền nữa, có yêu cầu gì cứ nói với người phục vụ, tôi đi xuống trước đây."

Hoắc Dục Tiêu gật đầu.

Cảm giác áp lực bao trùm trong lòng Lưu Tề Huy cuối cùng cũng biến mất. Hắn xoay người đi xuống tầng dưới, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lúc nãy khi Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm hắn, Lưu Tề Huy có cảm giác như bản thân đang phải đối mặt với một kẻ bề trên quyền thế, sỏi đời.

Hắn chỉ từng cảm nhận được loại khí chất này từ các ông cụ trong gia tộc của bọn họ.

Lưu Tề Huy nghĩ vậy thì cười tự giễu.

Hắn đã nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Hoắc Dục Tiêu từ khi còn nhỏ. Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng sự chênh lệch giữa hắn và Hoắc Dục Tiêu là bởi vì những nguyên nhân khách quan như gia thế, nếu xét riêng về năng lực, chưa chắc hắn đã kém hơn Hoắc Dục Tiêu. Thế nhưng qua tình huống giương cung bạt kiếm nho nhỏ vừa rồi, hắn nhận ra mình đã sai.

Lưu Tề Huy không nhìn thấy sự lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Hoắc Dục Tiêu sau đó.

Hoắc Dục Tiêu nhìn bóng dáng Lưu Tề Huy đi khuất, khóe miệng hắn cong lên đầy giễu cợt.

Việc Lưu Tề Huy đột nhiên có ý với Thẩm Trình Miên chắc chắn không phải chỉ là nổi hứng nhất thời. Thử tính toán một chút, vào thời điểm này ở đời trước, Lưu Tề Huy đã bắt đầu sứt đầu mẻ trán vì phải giải quyết vài vấn đề của nhà họ Lưu.

Đời trước, Lưu Tề Huy đã bán đứng hắn để lên cùng thuyền với An Tử Mục, đến đời này thì lại dám có tâm tư khác với Thẩm Trình Miên.

Đúng là lần nào cũng có thể chọn chính xác bãi mìn của hắn mà dẫm vào.

Thẩm Trình Miên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, cậu ngơ ngác chớp mắt, cảm thấy hơi đau đầu. Cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của Thẩm Trình Miên rõ ràng vẫn là hình ảnh cậu đang đứng ở sảnh tiếp khách nhà Lưu Tề Huy, thậm chí trong chốc lát, cậu còn hoảng sợ nghi ngờ rằng liệu có phải mình lại xuyên thêm lần nữa hay không.

May mắn thay, một giây sau, Thẩm Trình Miên đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.



"Tỉnh rồi?"

Hoắc Dục Tiêu đang ngồi cạnh giường, rũ mắt nhìn cậu.

Thẩm Trình Miên lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn xung quanh, "Anh Dục, đây là đâu vậy, sao tôi lại ở đây?"

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày hỏi cậu: "Có nhớ chuyện xảy ra trước khi ngủ không?"

Thẩm Trình Miên nhíu mày bắt đầu hồi tưởng, nhưng ráng nhớ được một lúc lại thấy đau đầu. Cậu miễn cưỡng suy tư trong chốc lát thì nhớ được lúc phát hiện mình uống nhầm rượu, còn những kí ức sau đó thì lại rất vụn vặt, mơ hồ.

Thẩm Trình Miên ngước nhìn Hoắc Dục Tiêu, thấp thỏm hỏi: "Tôi, tôi uống say à?"

Hoắc Dục Tiêu gật đầu.

Thẩm Trình Miên vò đầu, lại hỏi: "Cậu đưa tôi lên đây hả?"

"Ừ." Hoắc Dục Tiêu gật đầu.

Thẩm Trình Miên cười hì hì, trông có vẻ nịnh nọt, "Cảm ơn anh Dục."

Hoắc Dục Tiêu vẫn im lặng nhìn cậu.

Qua hai giây, Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, cậu rụt rè mở miệng: "Sau, sau khi tôi uống say á, chắc không gây chuyện gì đâu nhỉ?"

Hoắc Dục Tiêu vẫn hờ hững nhìn cậu, "Cậu đoán xem."

Thẩm Trình Miên nghe câu trả lời này thì càng thêm mông lung, trong đầu cậu vẫn hiện lên vài đoạn kí ức ngắn ngủi mơ hồ, nhưng cậu không thể nhớ chính xác rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Trái lại, cậu vẫn nhớ rõ giấc mơ sau khi đã chìm vào giấc ngủ.

Cậu mơ thấy ông nội.

Lúc ông nội vừa mất, cậu vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy ông chưa rời đi, cái chết của ông chỉ là một cơn ác mộng. Sau này, khi cậu dần dần chấp nhận được sự thật rằng ông nội đã qua đời thì rất ít khi gặp phải những giấc mơ như thế, không ngờ sau khi xuyên sách lại có thể gặp được ông trong mơ.

Nhớ lại nội dung giấc mơ khiến trái tim cậu trở nên ấm áp, cậu có cảm giác như thể mình không hề gặp chuyện gì to tát, sự lo lắng, bồn chồn không yên kể từ khi xuyên sách đến nay cũng hoàn toàn biến mất.

Lúc này, khi đối mặt với ánh mắt khó đoán của Hoắc Dục Tiêu, tâm thế của Thẩm Trình Miên vẫn rất vững vàng.

Dù sau khi uống say cậu có làm gì đi chăng nữa, có Hoắc Dục Tiêu ở đây trông chừng cậu thì chứng tỏ cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, có lẽ cậu chỉ là làm phiền Hoắc Dục Tiêu chăm sóc cho mình mà thôi.

"Sau này tôi không uống rượu nữa," Quá trình không quan trọng, quan trọng là có thái độ nhận lỗi tốt sẽ được khoan hồng, Thẩm Trình Miên cực kì chân thành nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Thề luôn, sau này tôi sẽ quan sát cẩn thận trước khi uống."

Hoắc Dục Tiêu vừa nhìn biểu cảm này của Thẩm Trình Miên đã biết cậu căn bản không nhớ những chuyện sau khi say, nếu không thì cậu không thể nào bình tĩnh như vậy được.

"Có thể uống." Hoắc Dục Tiêu nói.

"Hả?" Thẩm Trình Miên nghi hoặc nhìn Hoắc Dục Tiêu, chuyện này không giống với tưởng tượng của cậu, chẳng lẽ tửu lượng của cậu thật ra lại khá tốt?

"Nhưng mà," Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa nói hết, "Phải có tôi ở đó."

Có hắn ở đó, Thẩm Trình Miên có thể yên tâm uống say.

Quả nhiên là thế, vậy mới đúng chứ. Sự nghi ngờ trong lòng Thẩm Trình Miên tan biến, cậu vừa nghe thấy câu cuối của Hoắc Dục Tiêu đã hiểu được ẩn ý của hắn, mỉm cười vui vẻ, "Anh Dục, cậu thật là đáng tin cậy! "

Nụ cười của cậu cực kì cuốn hút, Hoắc Dục Tiêu cũng nhẹ nhàng nhếch môi.

"Đau đầu không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.

Thẩm Trình Miên xoa xoa thái dương, không hề để ý chút nào, "Hơi hơi, nhưng mà vẫn ổn."

"Lại đây." Hoắc Dục Tiêu nói.

Thẩm Trình Miên không phản ứng kịp, cậu nghi hoặc nhìn Hoắc Dục Tiêu. Hắn trực tiếp ngồi lên mép giường, nhẹ nhàng mát xa thái dương giúp Thẩm Trình Miên.

Thấy Hoắc Dục Tiêu đột nhiên tới gần, Thẩm Trình Miên vô thức nín thở, đến khi cảm nhận được đôi tay của hắn đang mát xa cho mình, cậu lập tức kinh hồn bạt vía trong chốc lát.

Đây là Hoắc Dục Tiêu đó.



"Anh... Anh Dục ơi," Thẩm Trình Miên hơi mất tự nhiên, phải nhìn Hoắc Dục Tiêu ở khoảng cách gần như vậy làm cậu có cảm giác rất áp lực. Cậu không dám nhìn hắn, tầm mắt chạy lung tung, lắp bắp thấp giọng nói: "Ừ thì, thật ra là... cũng không đau lắm đâu..."

Hoắc Dục Tiêu cúi đầu, bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Trình Miên, khóe miệng hắn cong lên.

Sau khi tỉnh rượu mới biết ngại à.

"Không đau lắm cũng là đau." Hoắc Dục Tiêu nói.

Khi Hoắc Dục Tiêu nói chuyện, Thẩm Trình Miên có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào trán mình, rõ ràng không nóng lắm, nhưng Thẩm Trình Miên lại có cảm giác như đang bị một luồng khí nóng quét qua, nhiệt độ trên mặt cậu lập tức tăng vọt.

Thẩm Trình Miên có hơi muốn tránh né, nhưng tay của Hoắc Dục Tiêu đang nhẹ nhàng xoa ấn giúp cậu, cậu cũng không dám động đậy.

Nhìn thấy Thẩm Trình Miên càng ngày càng mất tự nhiên, nụ cười trên khóe miệng Hoắc Dục Tiêu càng rõ nét, hắn nhẹ giọng hỏi: "Có đỡ hơn chút nào chưa?"

"Rồi..." Trong lúc đầu óc đang trống rỗng, Thẩm Trình Miên đột nhiên mơ hồ nảy ra một ý nghĩ, hình như động tác của của Hoắc Dục Tiêu rất thuần thục, hắn dùng sức chỗ nào là ăn tiền chỗ đó.

Chẳng lẽ trước kia Hoắc Dục Tiêu từng mát xa giúp người khác à?

Trong đầu vừa hiện lên phỏng đoán này, suy nghĩ của Thẩm Trình Miên chợt tỉnh táo hơn nhiều.

Phản ứng đầu tiên của cậu là làm gì có ai xứng được Hoắc Dục Tiêu đối xử như vậy chứ?!

Phản ứng thứ hai là chợt có cảm giác hơi nhức nhối trong lòng.

Thật kì lạ, Thẩm Trình Miên không biết nguyên nhân những cảm xúc này xuất hiện, nhưng nó nhanh chóng làm lu mờ cảm giác mất tự nhiên khi được Hoắc Dục Tiêu mát xa, nhiệt độ trên mặt cậu cũng dần giảm xuống.

"Nghĩ gì vậy?" Hoắc Dục Tiêu nhanh chóng phát hiện cậu có gì đó không ổn, hắn nhíu mày nhẹ giọng hỏi.

Từ khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên khóc, hắn đã biết cách nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng trước mặt cậu.

Hắn không đành lòng nhìn Thẩm Trình Miên khóc vì chuyện khác, lại càng không thể chấp nhận được việc cậu bị người ta chọc cho khóc nhân lúc hắn không chú ý.

"Không." Thẩm Trình Miên lắc đầu. Vài giây sau, sự mù mịt trong mắt cậu dần tan biến, cậu kết luận rằng cảm giác kỳ lạ này là bởi vì cậu không muốn thấy Hoắc Dục Tiêu bị người khác bắt nạt.

Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, hỏi: "Anh Dục, trước giờ cậu có bị ai bắt nạt không?"

Chủ đề đột nhiên bẻ cua khiến Hoắc Dục Tiêu gần như cho rằng Thẩm Trình Miên vẫn chưa tỉnh rượu. Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Trình Miên, hắn gạt cảm giác lộn xộn kia sang một bên: "Sao lại hỏi như vậy?"

Thẩm Trình Miên gãi đầu, cậu quyết định nói cho rõ ràng, giọng điệu hơi bực bội: "Ví dụ như bắt cậu mát xa hay gì đó?"

Nghĩ đến việc có người bắt nạt Hoắc Dục Tiêu như vậy, Thẩm Trình Miên không thể kìm nén nổi lửa giận trong lòng.

Thật là buồn cười.

Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, hắn nhìn Thẩm Trình Miên với ý tứ sâu xa, giọng điệu ẩn ý: "Đúng là có một người như vậy."

Trong lòng chợt có cảm giác như bị kim đâm, Thẩm Trình Miên nhướng mày, "Ai? Cậu nói cho tôi biết, tôi đi đánh cậu ta giúp cậu."

Cậu xắn tay áo lên.

Dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của cậu cũng rất dễ thương, khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ nhếch lên.

"Không cần đánh."

Thẩm Trình Miên phản ứng rất kịch liệt, "Tại sao? Sao lại không cần? Người đó dám à?"

Hoắc Dục Tiêu nhàn nhã nhìn cậu, trong mắt ẩn chứa ý cười.

"Cậu định đánh thế nào?"

Thẩm Trình Miên hung hăng nói: "Chỗ nào đau nhất tôi đánh chỗ đó, phải dạy cho cậu ta một bài học."

"Không được," Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, mỉm cười, "Không nỡ."

[Tác giả có lời muốn nói]

Thẩm Trình Miên (cực kì giận dữ): Anh ngon thì lặp lại lần nữa xem?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK