• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi gửi tin nhắn cho Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên vẫn luôn ngồi chờ tin trả lời trên điện thoại. Được khoảng mười phút, lúc Thẩm Trình Miên cho rằng Hoắc Dục Tiêu sẽ không trả lời tin nhắn của cậu nữa, điện thoại khẽ rung lên, giao diện chat nhảy ra một tấm ảnh mới.

Thẩm Trình Miên vừa nhìn thoáng qua bức ảnh thì không khỏi cảm thấy rất vui vẻ. Trong ảnh vẫn là con mèo Ragdoll xinh đẹp kia, nhưng lần này tay Hoắc Vũ Tiêu chuyển từ giơ lên sang đặt trên đầu mèo con, trông có vẻ hơi cứng nhắc, bộ lông bông xù trên đầu mèo con bị lòng bàn tay to lớn đè dẹp lép. Mèo con trợn tròn mắt nhìn vào ống kính, vẻ mặt hơi sững sờ đáng thương.

Đáng yêu quá.

Lúc Thẩm Trình Miên đang lưu bức ảnh này lại thì điện thoại lại khẽ rung lên, Hoắc Dục Tiêu trả lời cậu hai chữ.

Sờ sờ.

Hai chữ ngay hàng thẳng lối kèm với một dấu chấm câu.

Không hiểu sao Thẩm Trình Miên hơi buồn cười, gửi cho Hoắc Dục Tiêu một cái biểu tượng cảm xúc.

[Buông nó ra! Để tôi.gif]

Nhắn xong câu này, cậu mới cảm thấy hơi là lạ, vậy mà trong nhà Hoắc Dục Tiêu lại có nuôi mèo.

Điện thoại khẽ rung, tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu hiện lên.

Bây giờ?

Thẩm Trình Miên nhìn tin nhắn này thì thấy vui vui, trả lời Hoắc Dục Tiêu.

Không, tôi đùa thôi.

Bên kia không trả lời nữa. Thẩm Trình Miên xem đi xem lại mấy tấm ảnh chụp Hoắc Dục Tiêu gửi, nghĩ rằng giờ này cũng muộn rồi, cậu gửi cho Hoắc Dục Tiêu một câu "Ngủ ngon."

Một lát sau điện thoại khẽ rung, Hoắc Dục Tiêu cũng trả lời một câu "Ngủ ngon."

Ngày hôm sau, Thẩm Trình Miên dậy rất sớm. Đêm qua cậu vẫn mơ thấy cốt truyện trong nguyên tác, nhưng lại là những tình tiết ở giai đoạn trước, những chuyện khiến Thẩm Trình Miên khó chịu vẫn chưa xảy ra, lúc đó Hoắc Dục Tiêu vẫn còn sống tốt, nên cảnh trong mơ không quá dữ dội, miễn cưỡng ngủ ngon một giấc.

Lúc chú Trần đưa cậu đến trường, xe của nhà họ Hoắc cũng vừa tới. Nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu xuống xe, Thẩm Trình Miên đi tới chào hỏi: "Anh Dục, chào buổi sáng."

Hôm nay tinh thần cậu tốt hơn hôm qua rất nhiều, trên môi nở nụ cười tự nhiên lại thoải mái, rất cuốn hút trong ánh nắng buổi sớm, khiến tâm trạng người khác vô thức trở nên dễ chịu.

Hoắc Dục Tiêu hơi nhướng mày, "Chào."

Hai người cùng đi vào trường học, Thẩm Trình Miên không kìm được tò hỏi Hoắc Dục Tiêu về con mèo kia.

"Anh Dục, con mèo hôm qua là cậu nuôi à?"

Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Người trong nhà nuôi."

Thẩm Trình Miên ho nhẹ một tiếng, hỏi vấn đề mà cậu quan tâm nhất: "Sờ đã không?"

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khựng lại, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì sắc mặt đen như đít nồi.

Con mèo kia vừa thấy hắn đã trốn, nó còn rất khôn, sau lần đầu lừa nó bằng cá khô thì lần thứ hai nó không mắc bẫy nữa, nhảy lên nhà trên cây cho mèo, dụ dỗ kiểu gì cũng không chịu xuống.



Hồ Vân thích thú nhìn hắn vật lộn với một con mèo hồi lâu, cuối cùng hắn phải đồng ý tài trợ đồ ăn vặt cho con mèo trong vòng một tháng tới bà mới đồng ý giúp hắn bắt nó xuống.

Thẩm Trình Miên liếc nhìn sắc mặt của hắn, suy đoán nói: "Sờ không đã hả? Không phải chứ, lông nó dài vậy mà..."

Thẩm Trình Miên vẫn chưa dứt lời thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc, cậu ngước mắt lên nhìn về phía trước thì thấy Ngô Trình đang đi tới. Khi nhìn thấy cậu và Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt gã dừng lại trên người bọn họ trong giây lát rồi lập tức dời sang chỗ khác, giống như chưa từng quen biết bọn họ. Lúc đi ngang qua thì lướt thật nhanh, như thể cậu và Hoắc Dục Tiêu là một tai họa ghê gớm nào đó.

"Hình như cậu ta rất sợ chúng ta hay sao ấy?" Vẻ mặt Thẩm Trình Miên khó hiểu, rõ ràng là Ngô Trình tự tới tìm cậu làm phiền, sao hôm nay lại có bộ dáng trông như bị cậu bắt nạt vậy.

Hoắc Dục Tiêu cũng thấy Ngô Trình, ánh mắt hắn không có một gợn sóng nào, bình tĩnh như thể người uy hiếp Ngô Trình không phải hắn. Khi nghe được câu hỏi của Thẩm Trình Miên thì lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì cả.

Thẩm Trình Miên nghĩ mãi không ra nên vứt nghi ngờ sang một bên luôn. Dù sao thì đối với cậu, Ngô Trình cũng chỉ là một người không quen biết, cậu không thừa hơi đến mức đi quan tâm đến suy nghĩ của từng người một.

Chỉ là sau chuyện nhỏ này, vấn đề sờ mèo đã không còn được tiếp tục thảo luận nữa.

Khi đến phòng học thì An Tử Mục đang phát bài tập ngữ văn ngày hôm qua, khi gã phát đến Thẩm Trình Miên thì giở giọng quan tâm: "Bạn học Thẩm, nghe bạn học Triệu nói gần đây cậu hay mất ngủ à? Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Đã biết rõ An Tử Mục là loại người như thế nào, Thẩm Trình Miên nhìn thấy màn biểu diễn quan tâm bạn học này của gã thì có hơi ê răng. Cậu kìm nén sự khó chịu trong lòng, vừa lịch sự vừa xa cách trả lời: "Cực kì ngon, cảm ơn bạn học An đã quan tâm."

"Vậy là tốt rồi." An Tử Mục nở nụ cười, không nói gì nữa, phát bài tập cho Thẩm Trình Miên rồi rời đi.

Thẩm Trình Miên đè nén cảm giác đen đủi trong lòng, lấy sách ra. Hơn hai tuần nữa là kiểm tra giữa kì, cậu phải chuẩn bị kĩ càng, không thể để thành tích kém quá xa nguyên chủ trước kia được.

Cậu đã học hết kiến thức cấp ba rồi, bây giờ chỉ cần ôn lại nữa thôi nên cũng không quá khó, nếu thật sự có chỗ nào không hiểu, Hoắc Dục Tiêu có thể giúp cậu giải quyết.

Sau khi hết tiết hai buổi sáng, lúc Thẩm Trình Miên đang hỏi Hoắc Dục Tiêu một câu trong đề thì đột nhiên điện thoại của Hoắc Dục Tiêu vang lên.

Hoắc Dục Tiêu lấy điện thoại ra, nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhướng mày, đánh số trang cho Thẩm Trình Miên, bảo cậu đọc kiến ​​thức trong sách rồi bước ra khỏi lớp.

Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu bước ra khỏi phòng học, có hơi không tập trung đọc sách được.

Tuy rằng trường học không cấm bọn họ mang điện thoại, nhưng trừ trường hợp cực kì nghiêm trọng, trong giờ học rất ít khi có người gọi điện làm phiền, có chuyện gì thì chỉ cần nhắn tin là được.

Hoắc Dục Tiêu nghe điện thoại không lâu lắm, khoảng năm phút đã quay về. Cậu quan sát vẻ mặt của hắn cũng không rõ chuyện gì, thấy hắn cất bút, giống như sắp phải rời đi, Thẩm Trình Miên vội vàng hỏi: "Anh Dục, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu muốn ra ngoài hả?"

"Hoắc Liên Kỳ không đến trường học, tôi đi tìm nó." Hoắc Dục Tiêu nói xong, ánh mắt nhìn về phía câu hỏi trong đề mà Thẩm Trình Miên vừa hỏi hắn, "Về rồi làm tiếp."

Vừa nghe xong lời này, Thẩm Trình Miên đột nhiên hơi sửng sốt.

Tối hôm qua cậu cũng mơ thấy tình tiết Hoắc Dục Tiêu đi dọn dẹp mớ hỗn độn do Hoắc Liên Kỳ gây ra, cũng là do Hoắc Liên Kỳ không đến trường, chủ nhiệm lớp của nó đã gọi điện cho trợ lí của ba Hoắc. Từ trước đến nay ba Hoắc không để tâm chuyện này, sau khi nghe trợ lí nói thì gọi thẳng cho Hoắc Dục Tiêu bảo hắn đi tìm người.

Rất giống với tình cảnh hiện tại.

Tình tiết trong mơ xen lẫn với hiện thực khiến Thẩm Trình Miên hoảng hốt trong chốc lát, cậu nhíu mày, bất chấp đây có phải là tình tiết viết trong nguyên tác hay không, nói thẳng: "Tôi với cậu cùng đi tìm."

Nếu tình huống bây giờ là chuyện đã xảy ra trong nguyên tác thì Hoắc Dục Tiêu sẽ bị ba Hoắc trách mắng vì không trông coi Hoắc Liên Kỳ cho kĩ.

Hoắc Hữu Hoài, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Hoắc, là người luôn một lòng với sự nghiệp. Đối với ông, không có người hay chuyện gì có thể so sánh được với tập đoàn nhà họ Hoắc. Sau khi xem xét tư chất và tính cách của hai đứa con trai, ông đã chọn Hoắc Dục Tiêu làm người thừa kế của nhà họ Hoắc, không chỉ bắt đầu đào tạo nhiều năng lực khác nhau cho Hoắc Dục Tiêu từ khi còn nhỏ mà còn yên tâm thoải mái giao việc giáo dục con trai út cho Hoắc Dục Tiêu.

Trong lòng ông, việc giáo dục Hoắc Liên Kỳ không liên quan gì tới tương lai của nhà họ Hoắc, cho nên cũng không đáng để ông lo lắng. Ông tự tay dạy dỗ con trai lớn Hoắc Dục Tiêu, đứa con út thì để con trai lớn trông coi là được.



Nhưng cũng không có nghĩa là ông hoàn toàn mặc kệ Hoắc Liên Kỳ. Khi rảnh rỗi, ông cũng sẽ hỏi thăm việc học hành của con trai út, cho nó vài lời khuyên. Nhưng phần lớn thời gian ông đều rất bận rộn, nên trong lòng ông, việc dạy dỗ Hoắc Liên Kỳ đã trở thành trách nhiệm của Hoắc Dục Tiêu.

Trong nguyên tác, lần này cũng coi như là một rắc rối tương đối lớn mà Hoắc Liên Kỳ gặp phải trong phần đầu. Nó đi theo đám bạn bè ăn chơi trác táng đến một quán bar ngầm để "trải sự đời", kết quả là vừa lúc gặp phải cảnh sát đang đi thanh tra. Đám bạn ăn chơi trác táng kia phản ứng rất nhanh, dẫn Hoắc Liên Kỳ đi trốn, khó khăn lắm mới tránh được số phận bị mời đến đồn cảnh sát uống trà.

Nhưng vừa mới trải qua chuyện khủng khiếp như vậy, Hoắc Liên Kỳ không dám về nhà, sợ gặp phải ba Hoắc hỏi nó đã đi đâu nên trốn vào một khách sạn bên ngoài một đêm, cuối cùng ngủ quên đến ngày hôm sau, quên luôn cả việc phải đến trường đi học.

Chủ nhiệm đã gọi điện cho trợ lí của Hoắc Hữu Hoài, Hoắc Liên Kỳ giấu không được, cũng không dám giấu, khi Hoắc Hữu Hoài hỏi thì nó đã khai sạch tất cả mọi chuyện.

Sau khi nghe xong thì Hoắc Hữu Hoài nổi trận lôi đình, không chỉ cấm túc Hoắc Liên Kỳ mà ngay cả Hoắc Dục Tiêu cũng bị phạt lây một thời gian.

Trong nguyên tác, Hoắc Dục Tiêu rất áy náy vì đã không trông coi Hoắc Liên Kỳ kĩ càng. Hắn tin rằng vì mình là anh trai của Hoắc Liên Kỳ, phải có nghĩa vụ dạy dỗ em trai cho thật tốt, cho nên không hề oán giận một câu nào đối với hình phạt của ba Hoắc.

Thẩm Trình Miên đọc xong đoạn này thì rất khó chịu. Hoắc Liên Kỳ không phải con trai của Hoắc Dục Tiêu, bản thân ba Hoắc mẹ Hoắc đều không đủ tư cách làm cha làm mẹ, đổ hết trách nhiệm lên người Hoắc Dục Tiêu, rõ ràng bản thân Hoắc Dục Tiêu cũng chưa thành niên mà.

Tuy rằng không rõ lần này có phải tình tiết viết trong nguyên tác hay không nhưng Thẩm Trình Miên vẫn muốn đi tìm cùng với Hoắc Dục Tiêu. Nếu không phải thì càng tốt, cứ cho Hoắc Liên Kỳ một trận trước, đừng để nó gây phiền toái cho Hoắc Dục Tiêu sau này. Nếu đây là tình tiết trong nguyên tác, cậu sẽ nghĩ cách nhắc nhở một chút, cũng đỡ khiến Hoắc Dục Tiêu phải chạy khắp nơi tìm kiếm.

Tiện thể xem thử có cách nào để thay đổi suy nghĩ của Hoắc Dục Tiêu, để hắn không cần phải thành thật xem chuyện của Hoắc Liên Kỳ là trách nhiệm của hắn hay không.

Hoắc Liên Kỳ là người tốt thì không sao, nhưng Hoắc Liên Kỳ chỉ là một miếng thịt lợn quay không hơn không kém mà thôi. Hoắc Dục Tiêu đối xử tốt với nó như vậy, nó lại quay ngoắt sang lừa lọc hãm hại Hoắc Dục Tiêu chỉ vì lợi ích của bản thân mình, nó thật sự không đáng để Hoắc Dục Tiêu làm vậy.

Hoắc Dục Tiêu nghe được lời nói của Thẩm Trình Miên thì nhướng mày, không nói gì.

Thẩm Trình Miên biết như vậy có nghĩa là hắn không đồng ý, nhưng cũng không phải là không còn chỗ thương lượng, cậu nói thêm: "Thêm người thêm sức mà, thành phố Nam lớn đến vậy, muốn tìm một người không khác nào mò kim đáy bể, ít nhiều gì tôi cũng có thể phụ cậu đi tìm."

Nhìn ánh mắt hơi lóe lên của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu biết cậu vẫn còn chuyện gì đó chưa nói.

Không biết có thể mang lại cho hắn niềm vui bất ngờ nào không.

Hoắc Dục Tiêu đè nén sự chờ mong đang dâng lên trong lòng, khẽ gật đầu, "Được."

Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm. Hai người lập tức đến văn phòng của thầy Trần xin nghỉ. Nhờ có cuộc điện thoại của ba Hoắc nên việc xin nghỉ rất dễ dàng.

Sau khi ra khỏi trường học, Hoắc Dục Tiêu gọi cho Hoắc Liên Kỳ mấy cuộc nhưng không có ai bắt máy.

Nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu cau mày, Thẩm Trình Miên không kìm được vô tình nhắc nhở: "Hay là gọi cho bạn của Hoắc Liên Kỳ hỏi thử đi? Cậu xem thử hôm qua em ấy ở với ai?"

Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, ánh mắt khẽ lay động, giọng điệu bình thản, "Tôi không quen bạn bè của nó."

Thẩm Trình Miên lại hỏi, "Tối hôm qua em ấy có về nhà không?"

Hoắc Dục Tiêu lắc đầu.

Đối chiếu với nhiều thông tin như vậy, Thẩm Trình Miên gần như có thể xác định đây là tình tiết trong sách đã viết, cũng đồng nghĩa với việc sắp tới Hoắc Dục Tiêu sẽ bị Hoắc Hữu Hoài trách phạt.

Thẩm Trình Miên nhíu mày, trong lòng hỏi thăm Hoắc Liên Kỳ một lần.

Nhưng bây giờ cậu có hỏi thăm Hoắc Liên Kỳ cũng chẳng có ích gì, Thẩm Trình Miên tiếp tục nhắc nhở, "Không về nhà tức là đã tìm chỗ khác ngủ rồi, hay là gọi điện cho mấy khách sạn em ấy thường đến hỏi thử?"

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu sâu thẳm mà liếc cậu một cái. Hắn cầm điện thoại lên, lướt qua mấy tin nhắn mà Tề Hành gửi, nhấn gọi cho mấy khách sạn mà Hoắc Liên Kỳ đã từng đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK