Editor: Panacea
Chương 43.
Khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Lưu Tề Huy quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng bệnh của Thẩm Trình Miên, hắn như đang lơ đãng nhắc nhở: "Quan hệ của Trình Miên với Dục Tiêu có vẻ tốt hơn nhiều so với trước kia."
Lý Thiên Diệu nghe hắn nói thì gật đầu, đồng tình đáp: "Đúng vậy, hồi trước hai người này y hệt cái hũ nút, nói một câu cũng khó ấy chứ, với lại tôi cũng chưa từng thấy anh Dục để ý ai đến mức này bao giờ, không những ở lại bệnh viện trông người ta mà còn ăn cơm bệnh nhân chung nữa."
Lưu Tề Huy nở nụ cười, nhìn Triệu Tử Huy, "Đại Huy à, cậu chơi với bọn họ lâu nhất, theo cậu thì mối quan hệ giữa bọn họ bắt đầu thay đổi từ khi nào?"
Triệu Tử Huy gãi đầu, "Chắc là từ lúc Trình Miên gặp chuyện lần đầu tiên ấy? Anh Dục cứu mạng Trình Miên, sau đó Trình Miên bắt đầu dính lấy anh Dục, vừa về trường học đã đổi chỗ đến ngồi cạnh anh Dục luôn."
"Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây Trình Miên còn không muốn ngồi chung bàn với bất kì ai trong lớp nhỉ?" Lưu Tề Huy nói.
"Ân nhân cứu mạng mà, sao có thể giống mấy người khác được, với cả đợt này anh Dục lại cứu Trình Miên thêm lần nữa, chắc chắn quan hệ giữa bọn họ sẽ càng ngày càng tốt hơn cho coi." Lý Thiên Diệu nói.
Lưu Tề Huy nghe được lời này thì ánh mắt khẽ lay động, hắn nhìn thoáng qua biểu cảm của Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu, cười nói: "Đúng vậy, chắc sau này chúng ta chỉ là người ngoài đối với bọn họ mà thôi."
Triệu Tử Huy tùy tiện xua tay, "Trước giờ chúng ta vốn là người ngoài mà. Cơ mà quan hệ giữa bọn họ tốt thì tốt thế thôi, chẳng lẽ còn có thể tốt đến mức trở thành người một nhà luôn à? Nghe nói bây giờ không còn thịnh hành việc kết hôn giữa anh em khác giới nữa rồi."
Lý Thiên Diệu bị câu nói này chọc cười, anh vỗ vai Triệu Tử Huy, "May cho cậu là cậu không nói câu này trước mặt hai người bọn họ đấy, không thì anh Dục lại tỏa khí lạnh nữa cho coi."
Triệu Tử Huy xoa cánh tay, "Tỏa thì cứ tỏa đi, trước giờ tôi chẳng biết giữ mồm giữ miệng là gì đấy, các cậu chưa quen à?"
Hai người bọn họ nói nói cười cười, không ai để ý đến một luồng ánh sáng nhạt vừa lóe lên trong mắt Lưu Tề Huy.
Sau khi bọn họ đi rồi, Thẩm Trình Miên bèn hỏi Hoắc Dục Tiêu có biết cụ thể sinh nhật của Lưu Tề Huy là ngày nào không. Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Để chuẩn bị quà sinh nhật trước chứ sao, phải có ngày giờ cụ thể tôi mới biết đường mà tính toán," Thẩm Trình Miên vừa nói vừa nhìn Hoắc Dục Tiêu, như thể mới tìm thấy đồng loại, "Anh Dục, cậu cũng không nhớ à?"
Tốt xấu gì cũng là một người bạn đã quen biết lâu năm, nhưng nguyên chủ lại chưa từng để ý đến ngày sinh nhật cụ thể của Lưu Tề Huy. Bản thân cậu ta thì không sao, nhưng Thẩm Trình Miên lại cảm thấy hơi xấu hổ. Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Dục Tiêu cũng không giống kiểu người sẽ nhớ rõ sinh nhật của người khác, cậu như vừa tìm được đồng loại của mình trong nháy mắt.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi khựng lại, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo: "Không cần thiết."
Người không quan trọng, chuyện không quan trọng, Hoắc Dục Tiêu không có lý do gì phải nhớ những thứ này.
Tương tự, hắn cũng không cho rằng chuyện này có gì đáng để Thẩm Trình Miên chú ý.
Về phần quà sinh nhật, Thẩm Trình Miên lại càng không cần phải tốn công suy nghĩ, chỉ cần sai người mua bừa một món là được. Thay vì lãng phí sức lực vào những thứ không cần thiết, thà cậu dành thời gian nói thêm vài câu với hắn còn hơn.
Thẩm Trình Miên đang định hỏi "Tại sao lại không cần thiết", dù sao bọn họ cũng là bạn bè với nhau. Nhưng cậu chợt nghĩ, cậu cũng không nhớ rõ, nếu Hoắc Dục Tiêu hỏi ngược lại thì cậu sẽ bại lộ ngay, nên Thẩm Trình Miên lập tức im lặng.
Trong lòng Thẩm Trình Miên chợt hiện lên một cảm giác kì quái phức tạp, cậu nghĩ thầm chẳng lẽ mấy thiếu gia này đều đối xử với bạn bè như thế à? Suy cho cùng, theo như những gì trong sách viết thì mấy người này chắc cũng không phải thuộc dạng tình bạn plastic, nhưng một hai người trong số họ lại không nhớ được cả sinh nhật của bạn mình, ít nhiều gì cũng có cảm giác hơi không biết nói sao.
"Sai người đi mua quà sinh nhật là được." Hoắc Dục Tiêu hời hợt nhắc nhở.
Thẩm Trình Miên biết trước giờ nguyên chủ đều làm như vậy, cậu sờ sờ mũi, như thể đang cố ý giải thích vì sao lần này lại làm khác: "Tôi đang nghĩ năm nay dù sao cũng là lễ trưởng thành chứ không phải sinh nhật bình thường, vẫn nên để ý chuyện tặng quà một chút thì hơn."
Cái từ "để ý" này làm ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lập tức khựng lại, hắn hơi rũ mi, ngăn cản dòng cảm xúc đang hiện lên trong mắt.
Tâm trạng hắn trở nên không vui một cách kì lạ, người duy nhất hắn quan tâm là Thẩm Trình Miên, nhưng Thẩm Trình Miên thì vừa lo lắng chuyện này lại quan tâm thêm chuyện kia, cũng bác ái quá nhỉ.
Hắn không muốn Thẩm Trình Miên lãng phí những cảm xúc đó cho người khác. Hắn vẫn muốn nhìn thấy hình ảnh ánh mắt Thẩm Trình Miên luôn ngập tràn bóng dáng của hắn hơn.
Tựa như ngày cậu mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã biết tìm hắn, hoàn toàn không để tâm đến những người khác.
Trong lòng Hoắc Dục Tiêu dâng lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt ngơ ngác sạch sẽ không một hạt bụi của Thẩm Trình Miên thì kìm nén cảm xúc lại, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Cậu có biết cậu ta thích gì không?"
Thẩm Trình Miên sửng sốt, cậu bắt đầu cẩn thận nhìn lại kí ức của nguyên chủ.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cậu, Hoắc Dục Tiêu hơi nhíu mày.
Một lát sau, Thẩm Trình Miên thở dài, "...Không biết."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi ấm lại, giọng điệu không nhanh không chậm, bình tĩnh dẫn dắt: "Chuyện cần chuyên môn thì vẫn nên giao cho người có chuyên môn làm, ai mua quà sinh nhật năm ngoái thì năm nay để người đó đi mua tiếp, vậy mới không sợ mắc sai lầm."
Thẩm Trình Miên cảm thấy Hoắc Dục Tiêu nói rất đúng. Cậu không biết Lưu Tề Huy thích gì, nếu cậu thật sự tự mua, lỡ mua phải thứ gì không thích hợp thì ngại lắm.
Thành thật mà nói, ngoại trừ Hoắc Dục Tiêu, cậu cũng chỉ hơi thân thiết hơn với Triệu Tử Huy mà thôi. Những hiểu biết của cậu về Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy cơ bản đều đến từ nguyên tác, cậu có ấn tượng tốt với bọn họ cũng là vì trong nguyên tác, bọn họ không bị An Tử Mục gây chia rẽ, cậu cảm thấy bọn họ rất nghĩa khí, nhưng hẳn là vẫn chưa đến mức có tình cảm quá sâu đậm với hai nhân vật này.
Nếu vậy thì cậu cứ tiếp tục làm như nguyên chủ là được, sau này thân thiết với nhau rồi lại để ý cũng không muộn.
Thẩm Trình Miên suy nghĩ thông suốt rồi thì vứt chuyện này sang một bên, không hề có chút gánh nặng nào.
"Cậu nói đúng, chuyện cần chuyên môn vẫn nên nhờ người có chuyên môn làm thì hơn."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu cuối cùng cũng ôn hòa trở lại, cảm xúc sâu thẳm dưới đáy mắt tan biến, hắn gật đầu với Thẩm Trình Miên.
Lúc này Thẩm Trình Miên chợt nghĩ, sinh nhật Hoắc Dục Tiêu cũng không còn bao lâu nữa là đến rồi. Quà sinh nhật của Lưu Tề Huy có thể nhờ người khác mua, nhưng cậu không thể chỉ có lệ với Hoắc Dục Tiêu như vậy được, chưa kể từ lúc xuyên sách đến giờ cậu tiếp xúc với Hoắc Dục Tiêu nhiều nhất, hắn là người cậu thân thiết nhất, cho dù Hoắc Dục Tiêu không cứu cậu hai lần thì cậu cũng phải chuẩn bị quà sinh nhật thật đàng hoàng cho Hoắc Dục Tiêu.
Cậu đã đọc hết nguyên tác, ít nhiều gì cũng biết được một vài sở thích của Hoắc Dục Tiêu. Nhưng những sở thích đó đều không phải là dạng đồ vật cụ thể, nên cậu nhất thời không nghĩ ra được mình phải chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hắn.
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu đang ngồi trước mặt mình, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh thăm dò: "Anh Dục, gần đây cậu có chuyện gì muốn làm không?"
Đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt Thẩm Trình Miên, "Sao lại hỏi vậy?"
Tầm mắt Thẩm Trình Miên hơi mơ hồ, quà sinh nhật vẫn nên có cảm giác bất ngờ một tí, cậu không muốn bị Hoắc Dục Tiêu nhìn thấu nên cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể: "Tôi tò mò thôi, tùy tiện hỏi ấy mà."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, cảm xúc kích động trào ra dưới đáy mắt lại bị kìm nén trong giây lát, hắn lắc đầu, "Không có."
Chuyện hắn muốn làm, chỉ sợ không phù hợp để Thẩm Trình Miên nghe.
"Không có một chuyện gì luôn à?" Thẩm Trình Miên có hơi buồn rầu. Tâm tư của Hoắc Dục Tiêu vốn rất khó đoán, nếu không thể thăm dò được từ miệng hắn, cậu thật sự không biết nên chuẩn bị món quà kia như thế nào nữa.
Hoắc Dục Tiêu liếc cậu một cái, "Ừ."
"Cậu không được như vậy đâu." Thẩm Trình Miên trầm giọng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng nhìn Hoắc Dục Tiêu.
Một thiếu niên mới mười mấy tuổi như Hoắc Dục Tiêu lại trầm tĩnh hệt như ông cụ non ấy, cậu là người trưởng thành đã được 20 tuổi tâm hồn rồi mà trông còn có vẻ hoạt bát hơn hắn nhiều.
Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày nhìn cậu.
"Anh Dục, cậu nghĩ kĩ lại đi, có thứ gì khiến cậu cảm thấy tương đối hứng thú không?" Thẩm Trình Miên cố ý dẫn dắt hắn, "Đọc sách? Xem phim? Chơi game? Chơi bóng rổ?..."
Khi hỏi câu này, Thẩm Trình Miên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu, mỗi lần nói một từ thì ánh mắt cậu lại hơi lay động, nghiêm túc quan sát phản ứng của hắn.
Hoắc Dục Tiêu nhìn vẻ mặt tràn ngập biểu cảm sinh động của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.
Dưới sự dung túng có chủ đích của hắn, mấy ngày nay Thẩm Trình Miên càng ngày càng thả lỏng, bộ dạng Thẩm Trình Miên nguyên bản mà cậu cố ý giả vờ cũng càng ngày càng ít khi xuất hiện. Hoắc Dục Tiêu có dự cảm rằng chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ được nhìn thấy Thẩm Trình Miên mà hắn đang hứng thú hiện nguyên hình.
Vừa lúc chương trình tạp kĩ kia sắp phát sóng, tai nạn lần này của Thẩm Trình Miên càng chứng tỏ đây là nguyên nhân khiến cậu thay đổi.
"...Cậu không hứng thú với cái nào hết à?" Thẩm Trình Miên đã kể hết tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến, nhưng biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu vẫn không hề thay đổi, cậu hơi buồn rầu nhíu mày.
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, tốt bụng rót cho Thẩm Trình Miên một ly nước.
Thẩm Trình Miên nhận lấy ly nước uống một hớp, thở dài, "Anh Dục, dù sao cậu cũng phải thích thứ gì đó đi, nếu không thì sống trên đời có ý nghĩa gì chứ? Phòng trường hợp khi tâm trạng không tốt còn có thể dùng thứ đó để phân tán sự chú ý này, tốt biết bao nhiêu."
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Cậu thích gì?"
"Ở mỗi giai đoạn thì tôi lại thích một thứ khác nhau, hồi còn nhỏ có lúc tôi cực kì thích áo giáp..." Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhớ tới việc xuyên sách, cậu lập tức quay xe, "Không, không tập trung..."
(*) Áo giáp: Khải (铠), Không tập trung: Khai tiểu soa (开小差), hai từ này có chữ đầu tiên phát âm gần giống nhau (Kāi)
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, sự chờ mong trong ánh mắt dần phai nhạt.
"Hồi tôi còn nhỏ... chắc cậu cũng nhớ ha, tôi rất thích ngây ngẩn." Thẩm Trình Miên vừa nhìn lại kí ức của nguyên chủ vừa chắp vá, "Thật ra lúc tôi đi học cũng hay ngây ngẩn lắm, là do thiếu tập trung đó."
"Ồ?" Hoắc Dục Tiêu đột nhiên rất muốn trêu chọc cậu, hắn nghiêm túc nhớ lại, giọng điệu hơi nghi ngờ: "Vậy à?"
"Đúng vậy," Tim Thẩm Trình Miên đập muốn bay ra ngoài nhưng vẻ mặt vẫn gắng gượng bình tĩnh, "Cậu không biết à?"
Hoắc Dục Tiêu thưởng thức đủ loại cảm xúc trong ánh mắt cậu, "Thật ra tôi... không biết chuyện này."
"Tôi diễn tốt vậy à?" Thẩm Trình Miên pha trò.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, thật ra Thẩm Trình Miên nguyên bản đúng là một người biết diễn kịch.
Lúc này điện thoại trên mặt bàn đột nhiên rung lên, Thẩm Trình Miên click mở ra xem, màn hình nhảy vào WeChat, là Lưu Tề Huy gửi tin nhắn cho cậu.
Lưu Tề Huy không phải kiểu người thích nói chuyện phiếm, Thẩm Trình Miên cũng không học cùng lớp với hắn nên vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa được coi là thân thiết. Nếu không có chuyện gì thì cậu cũng sẽ không nói chuyện phiếm với Lưu Tề Huy, cho nên lúc này, khi nhìn thấy tin nhắn mà hắn gửi đến, cậu có hơi kinh ngạc.
LTH: [Hình ảnh.jpg]
LTH: Cơm trưa hôm nay. Tôi đoán cậu không ăn được mấy món này nên gửi cho cậu nhìn thử, coi như đỡ thèm?
Mấy câu này nhắn kèm với một biểu tượng cảm xúc đầu chó, hiển nhiên là hắn đang cố ý trêu ghẹo cậu.
Tuy Thẩm Trình Miên bất ngờ với việc Lưu Tề Huy nhắn tin cho mình, nhưng khi nhìn thấy dòng tin nhắn với giọng điệu quen đường quen nẻo này thì cũng không nghĩ gì nhiều, cậu nhanh chóng gõ một loạt dấu chấm hỏi liên tiếp kèm theo một biểu tượng cảm xúc mèo con khiếp sợ.
[Tác giả có lời muốn nói]
[Anh Dục is watching you.]
Lời editor: Sau hai ngày đình công thì tôi chán quá, biết mọi người đang chờ chương mới nên cũng ngoi lên edit cho mọi người đọc nè =)))) I'm báck from de déd
Chương 43.
Khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Lưu Tề Huy quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng bệnh của Thẩm Trình Miên, hắn như đang lơ đãng nhắc nhở: "Quan hệ của Trình Miên với Dục Tiêu có vẻ tốt hơn nhiều so với trước kia."
Lý Thiên Diệu nghe hắn nói thì gật đầu, đồng tình đáp: "Đúng vậy, hồi trước hai người này y hệt cái hũ nút, nói một câu cũng khó ấy chứ, với lại tôi cũng chưa từng thấy anh Dục để ý ai đến mức này bao giờ, không những ở lại bệnh viện trông người ta mà còn ăn cơm bệnh nhân chung nữa."
Lưu Tề Huy nở nụ cười, nhìn Triệu Tử Huy, "Đại Huy à, cậu chơi với bọn họ lâu nhất, theo cậu thì mối quan hệ giữa bọn họ bắt đầu thay đổi từ khi nào?"
Triệu Tử Huy gãi đầu, "Chắc là từ lúc Trình Miên gặp chuyện lần đầu tiên ấy? Anh Dục cứu mạng Trình Miên, sau đó Trình Miên bắt đầu dính lấy anh Dục, vừa về trường học đã đổi chỗ đến ngồi cạnh anh Dục luôn."
"Nếu tôi nhớ không lầm, trước đây Trình Miên còn không muốn ngồi chung bàn với bất kì ai trong lớp nhỉ?" Lưu Tề Huy nói.
"Ân nhân cứu mạng mà, sao có thể giống mấy người khác được, với cả đợt này anh Dục lại cứu Trình Miên thêm lần nữa, chắc chắn quan hệ giữa bọn họ sẽ càng ngày càng tốt hơn cho coi." Lý Thiên Diệu nói.
Lưu Tề Huy nghe được lời này thì ánh mắt khẽ lay động, hắn nhìn thoáng qua biểu cảm của Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu, cười nói: "Đúng vậy, chắc sau này chúng ta chỉ là người ngoài đối với bọn họ mà thôi."
Triệu Tử Huy tùy tiện xua tay, "Trước giờ chúng ta vốn là người ngoài mà. Cơ mà quan hệ giữa bọn họ tốt thì tốt thế thôi, chẳng lẽ còn có thể tốt đến mức trở thành người một nhà luôn à? Nghe nói bây giờ không còn thịnh hành việc kết hôn giữa anh em khác giới nữa rồi."
Lý Thiên Diệu bị câu nói này chọc cười, anh vỗ vai Triệu Tử Huy, "May cho cậu là cậu không nói câu này trước mặt hai người bọn họ đấy, không thì anh Dục lại tỏa khí lạnh nữa cho coi."
Triệu Tử Huy xoa cánh tay, "Tỏa thì cứ tỏa đi, trước giờ tôi chẳng biết giữ mồm giữ miệng là gì đấy, các cậu chưa quen à?"
Hai người bọn họ nói nói cười cười, không ai để ý đến một luồng ánh sáng nhạt vừa lóe lên trong mắt Lưu Tề Huy.
Sau khi bọn họ đi rồi, Thẩm Trình Miên bèn hỏi Hoắc Dục Tiêu có biết cụ thể sinh nhật của Lưu Tề Huy là ngày nào không. Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Để chuẩn bị quà sinh nhật trước chứ sao, phải có ngày giờ cụ thể tôi mới biết đường mà tính toán," Thẩm Trình Miên vừa nói vừa nhìn Hoắc Dục Tiêu, như thể mới tìm thấy đồng loại, "Anh Dục, cậu cũng không nhớ à?"
Tốt xấu gì cũng là một người bạn đã quen biết lâu năm, nhưng nguyên chủ lại chưa từng để ý đến ngày sinh nhật cụ thể của Lưu Tề Huy. Bản thân cậu ta thì không sao, nhưng Thẩm Trình Miên lại cảm thấy hơi xấu hổ. Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Dục Tiêu cũng không giống kiểu người sẽ nhớ rõ sinh nhật của người khác, cậu như vừa tìm được đồng loại của mình trong nháy mắt.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi khựng lại, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo: "Không cần thiết."
Người không quan trọng, chuyện không quan trọng, Hoắc Dục Tiêu không có lý do gì phải nhớ những thứ này.
Tương tự, hắn cũng không cho rằng chuyện này có gì đáng để Thẩm Trình Miên chú ý.
Về phần quà sinh nhật, Thẩm Trình Miên lại càng không cần phải tốn công suy nghĩ, chỉ cần sai người mua bừa một món là được. Thay vì lãng phí sức lực vào những thứ không cần thiết, thà cậu dành thời gian nói thêm vài câu với hắn còn hơn.
Thẩm Trình Miên đang định hỏi "Tại sao lại không cần thiết", dù sao bọn họ cũng là bạn bè với nhau. Nhưng cậu chợt nghĩ, cậu cũng không nhớ rõ, nếu Hoắc Dục Tiêu hỏi ngược lại thì cậu sẽ bại lộ ngay, nên Thẩm Trình Miên lập tức im lặng.
Trong lòng Thẩm Trình Miên chợt hiện lên một cảm giác kì quái phức tạp, cậu nghĩ thầm chẳng lẽ mấy thiếu gia này đều đối xử với bạn bè như thế à? Suy cho cùng, theo như những gì trong sách viết thì mấy người này chắc cũng không phải thuộc dạng tình bạn plastic, nhưng một hai người trong số họ lại không nhớ được cả sinh nhật của bạn mình, ít nhiều gì cũng có cảm giác hơi không biết nói sao.
"Sai người đi mua quà sinh nhật là được." Hoắc Dục Tiêu hời hợt nhắc nhở.
Thẩm Trình Miên biết trước giờ nguyên chủ đều làm như vậy, cậu sờ sờ mũi, như thể đang cố ý giải thích vì sao lần này lại làm khác: "Tôi đang nghĩ năm nay dù sao cũng là lễ trưởng thành chứ không phải sinh nhật bình thường, vẫn nên để ý chuyện tặng quà một chút thì hơn."
Cái từ "để ý" này làm ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lập tức khựng lại, hắn hơi rũ mi, ngăn cản dòng cảm xúc đang hiện lên trong mắt.
Tâm trạng hắn trở nên không vui một cách kì lạ, người duy nhất hắn quan tâm là Thẩm Trình Miên, nhưng Thẩm Trình Miên thì vừa lo lắng chuyện này lại quan tâm thêm chuyện kia, cũng bác ái quá nhỉ.
Hắn không muốn Thẩm Trình Miên lãng phí những cảm xúc đó cho người khác. Hắn vẫn muốn nhìn thấy hình ảnh ánh mắt Thẩm Trình Miên luôn ngập tràn bóng dáng của hắn hơn.
Tựa như ngày cậu mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã biết tìm hắn, hoàn toàn không để tâm đến những người khác.
Trong lòng Hoắc Dục Tiêu dâng lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt ngơ ngác sạch sẽ không một hạt bụi của Thẩm Trình Miên thì kìm nén cảm xúc lại, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Cậu có biết cậu ta thích gì không?"
Thẩm Trình Miên sửng sốt, cậu bắt đầu cẩn thận nhìn lại kí ức của nguyên chủ.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cậu, Hoắc Dục Tiêu hơi nhíu mày.
Một lát sau, Thẩm Trình Miên thở dài, "...Không biết."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi ấm lại, giọng điệu không nhanh không chậm, bình tĩnh dẫn dắt: "Chuyện cần chuyên môn thì vẫn nên giao cho người có chuyên môn làm, ai mua quà sinh nhật năm ngoái thì năm nay để người đó đi mua tiếp, vậy mới không sợ mắc sai lầm."
Thẩm Trình Miên cảm thấy Hoắc Dục Tiêu nói rất đúng. Cậu không biết Lưu Tề Huy thích gì, nếu cậu thật sự tự mua, lỡ mua phải thứ gì không thích hợp thì ngại lắm.
Thành thật mà nói, ngoại trừ Hoắc Dục Tiêu, cậu cũng chỉ hơi thân thiết hơn với Triệu Tử Huy mà thôi. Những hiểu biết của cậu về Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy cơ bản đều đến từ nguyên tác, cậu có ấn tượng tốt với bọn họ cũng là vì trong nguyên tác, bọn họ không bị An Tử Mục gây chia rẽ, cậu cảm thấy bọn họ rất nghĩa khí, nhưng hẳn là vẫn chưa đến mức có tình cảm quá sâu đậm với hai nhân vật này.
Nếu vậy thì cậu cứ tiếp tục làm như nguyên chủ là được, sau này thân thiết với nhau rồi lại để ý cũng không muộn.
Thẩm Trình Miên suy nghĩ thông suốt rồi thì vứt chuyện này sang một bên, không hề có chút gánh nặng nào.
"Cậu nói đúng, chuyện cần chuyên môn vẫn nên nhờ người có chuyên môn làm thì hơn."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu cuối cùng cũng ôn hòa trở lại, cảm xúc sâu thẳm dưới đáy mắt tan biến, hắn gật đầu với Thẩm Trình Miên.
Lúc này Thẩm Trình Miên chợt nghĩ, sinh nhật Hoắc Dục Tiêu cũng không còn bao lâu nữa là đến rồi. Quà sinh nhật của Lưu Tề Huy có thể nhờ người khác mua, nhưng cậu không thể chỉ có lệ với Hoắc Dục Tiêu như vậy được, chưa kể từ lúc xuyên sách đến giờ cậu tiếp xúc với Hoắc Dục Tiêu nhiều nhất, hắn là người cậu thân thiết nhất, cho dù Hoắc Dục Tiêu không cứu cậu hai lần thì cậu cũng phải chuẩn bị quà sinh nhật thật đàng hoàng cho Hoắc Dục Tiêu.
Cậu đã đọc hết nguyên tác, ít nhiều gì cũng biết được một vài sở thích của Hoắc Dục Tiêu. Nhưng những sở thích đó đều không phải là dạng đồ vật cụ thể, nên cậu nhất thời không nghĩ ra được mình phải chuẩn bị quà sinh nhật gì cho hắn.
Thẩm Trình Miên nhìn Hoắc Dục Tiêu đang ngồi trước mặt mình, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh thăm dò: "Anh Dục, gần đây cậu có chuyện gì muốn làm không?"
Đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt Thẩm Trình Miên, "Sao lại hỏi vậy?"
Tầm mắt Thẩm Trình Miên hơi mơ hồ, quà sinh nhật vẫn nên có cảm giác bất ngờ một tí, cậu không muốn bị Hoắc Dục Tiêu nhìn thấu nên cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể: "Tôi tò mò thôi, tùy tiện hỏi ấy mà."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, cảm xúc kích động trào ra dưới đáy mắt lại bị kìm nén trong giây lát, hắn lắc đầu, "Không có."
Chuyện hắn muốn làm, chỉ sợ không phù hợp để Thẩm Trình Miên nghe.
"Không có một chuyện gì luôn à?" Thẩm Trình Miên có hơi buồn rầu. Tâm tư của Hoắc Dục Tiêu vốn rất khó đoán, nếu không thể thăm dò được từ miệng hắn, cậu thật sự không biết nên chuẩn bị món quà kia như thế nào nữa.
Hoắc Dục Tiêu liếc cậu một cái, "Ừ."
"Cậu không được như vậy đâu." Thẩm Trình Miên trầm giọng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng nhìn Hoắc Dục Tiêu.
Một thiếu niên mới mười mấy tuổi như Hoắc Dục Tiêu lại trầm tĩnh hệt như ông cụ non ấy, cậu là người trưởng thành đã được 20 tuổi tâm hồn rồi mà trông còn có vẻ hoạt bát hơn hắn nhiều.
Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày nhìn cậu.
"Anh Dục, cậu nghĩ kĩ lại đi, có thứ gì khiến cậu cảm thấy tương đối hứng thú không?" Thẩm Trình Miên cố ý dẫn dắt hắn, "Đọc sách? Xem phim? Chơi game? Chơi bóng rổ?..."
Khi hỏi câu này, Thẩm Trình Miên rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoắc Dục Tiêu, mỗi lần nói một từ thì ánh mắt cậu lại hơi lay động, nghiêm túc quan sát phản ứng của hắn.
Hoắc Dục Tiêu nhìn vẻ mặt tràn ngập biểu cảm sinh động của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.
Dưới sự dung túng có chủ đích của hắn, mấy ngày nay Thẩm Trình Miên càng ngày càng thả lỏng, bộ dạng Thẩm Trình Miên nguyên bản mà cậu cố ý giả vờ cũng càng ngày càng ít khi xuất hiện. Hoắc Dục Tiêu có dự cảm rằng chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ được nhìn thấy Thẩm Trình Miên mà hắn đang hứng thú hiện nguyên hình.
Vừa lúc chương trình tạp kĩ kia sắp phát sóng, tai nạn lần này của Thẩm Trình Miên càng chứng tỏ đây là nguyên nhân khiến cậu thay đổi.
"...Cậu không hứng thú với cái nào hết à?" Thẩm Trình Miên đã kể hết tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến, nhưng biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu vẫn không hề thay đổi, cậu hơi buồn rầu nhíu mày.
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, tốt bụng rót cho Thẩm Trình Miên một ly nước.
Thẩm Trình Miên nhận lấy ly nước uống một hớp, thở dài, "Anh Dục, dù sao cậu cũng phải thích thứ gì đó đi, nếu không thì sống trên đời có ý nghĩa gì chứ? Phòng trường hợp khi tâm trạng không tốt còn có thể dùng thứ đó để phân tán sự chú ý này, tốt biết bao nhiêu."
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, "Cậu thích gì?"
"Ở mỗi giai đoạn thì tôi lại thích một thứ khác nhau, hồi còn nhỏ có lúc tôi cực kì thích áo giáp..." Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trình Miên đột nhiên nhớ tới việc xuyên sách, cậu lập tức quay xe, "Không, không tập trung..."
(*) Áo giáp: Khải (铠), Không tập trung: Khai tiểu soa (开小差), hai từ này có chữ đầu tiên phát âm gần giống nhau (Kāi)
Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, sự chờ mong trong ánh mắt dần phai nhạt.
"Hồi tôi còn nhỏ... chắc cậu cũng nhớ ha, tôi rất thích ngây ngẩn." Thẩm Trình Miên vừa nhìn lại kí ức của nguyên chủ vừa chắp vá, "Thật ra lúc tôi đi học cũng hay ngây ngẩn lắm, là do thiếu tập trung đó."
"Ồ?" Hoắc Dục Tiêu đột nhiên rất muốn trêu chọc cậu, hắn nghiêm túc nhớ lại, giọng điệu hơi nghi ngờ: "Vậy à?"
"Đúng vậy," Tim Thẩm Trình Miên đập muốn bay ra ngoài nhưng vẻ mặt vẫn gắng gượng bình tĩnh, "Cậu không biết à?"
Hoắc Dục Tiêu thưởng thức đủ loại cảm xúc trong ánh mắt cậu, "Thật ra tôi... không biết chuyện này."
"Tôi diễn tốt vậy à?" Thẩm Trình Miên pha trò.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, thật ra Thẩm Trình Miên nguyên bản đúng là một người biết diễn kịch.
Lúc này điện thoại trên mặt bàn đột nhiên rung lên, Thẩm Trình Miên click mở ra xem, màn hình nhảy vào WeChat, là Lưu Tề Huy gửi tin nhắn cho cậu.
Lưu Tề Huy không phải kiểu người thích nói chuyện phiếm, Thẩm Trình Miên cũng không học cùng lớp với hắn nên vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa được coi là thân thiết. Nếu không có chuyện gì thì cậu cũng sẽ không nói chuyện phiếm với Lưu Tề Huy, cho nên lúc này, khi nhìn thấy tin nhắn mà hắn gửi đến, cậu có hơi kinh ngạc.
LTH: [Hình ảnh.jpg]
LTH: Cơm trưa hôm nay. Tôi đoán cậu không ăn được mấy món này nên gửi cho cậu nhìn thử, coi như đỡ thèm?
Mấy câu này nhắn kèm với một biểu tượng cảm xúc đầu chó, hiển nhiên là hắn đang cố ý trêu ghẹo cậu.
Tuy Thẩm Trình Miên bất ngờ với việc Lưu Tề Huy nhắn tin cho mình, nhưng khi nhìn thấy dòng tin nhắn với giọng điệu quen đường quen nẻo này thì cũng không nghĩ gì nhiều, cậu nhanh chóng gõ một loạt dấu chấm hỏi liên tiếp kèm theo một biểu tượng cảm xúc mèo con khiếp sợ.
[Tác giả có lời muốn nói]
[Anh Dục is watching you.]
Lời editor: Sau hai ngày đình công thì tôi chán quá, biết mọi người đang chờ chương mới nên cũng ngoi lên edit cho mọi người đọc nè =)))) I'm báck from de déd