Trở về khuôn viên trường đại học, nhìn sinh viên đi tới đi lui trên đường, trong lòng Thẩm Trình Miên dâng lên một cảm giác thân thuộc.
Sau khi đưa đồ cho ba Thẩm xong thì thấy vẫn còn sớm, cậu quyết định đi loanh quanh trong sân trường, đi ra khỏi trường học, nhìn xe cộ tấp nập trên đường phố, cậu lại đột nhiên muốn đi dạo vài vòng.
Nơi này là thành phố đại học, các trường đại học nổi tiếng ở thành phố Nam đều tập trung tại đây, xung quanh có rất nhiều sinh viên lui tới, hàng quán bên đường làm ăn phát đạt, nhậu nhẹt chơi bời thứ gì cũng có, khá giống với con phố gần trường đại học trong thế giới gốc của Thẩm Trình Miên.
Tuy rằng bố trí cụ thể của các cửa hàng không giống với thế giới gốc, nhưng bầu không khí này lại khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác quen thuộc thân thiết, khiến cậu mơ hồ như thể vẫn đang ở trong thế giới cũ của mình, bất giác đã thả lỏng hơn nhiều.
Mặc dù bình thường cậu không hoàn toàn đối xử với những người khác bằng phong cách sống của nguyên chủ, nhưng cậu sẽ luôn vô thức so sánh những hành động của mình với cậu ta.
Trong đầu cậu vạch ra một ranh giới cho những hành động của mình, cậu có thể đưa ra những thay đổi thích hợp dựa trên cơ sở là nguyên chủ, nhưng những thay đổi này phải có giới hạn, không thể khiến người khác cảm thấy đột ngột.
Tâm trạng lúc nào cũng căng như dây đàn không hề dễ chịu chút nào, bây giờ ở trong một hoàn cảnh quen thuộc, xung quanh không có ai quen biết, cậu không khỏi thả lỏng một chút.
Thong thả dạo quanh một vòng trên đường, bên cạnh phố buôn bán là một công viên, hiện giờ đã sắp vào thu rồi, nhưng hoa trong công viên vẫn nở rộ khoe sắc, thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh.
Ngắm cảnh đẹp luôn khiến tâm trạng người ta tốt hơn rất nhiều, Thẩm Trình Miên cũng lấy điện thoại ra chụp một tấm, sau khi chụp xong cậu nhìn đồng hồ, định bụng về nhà.
Đang muốn gọi điện thoại cho tài xế, phía trước đột nhiên có người vẫy vẫy tay với cậu, "Này chàng trai!"
Thẩm Trình Miên ngẩng đầu, nhìn thấy một bác gái khoảng 40 tuổi đang đi về phía cậu, hết sức nhiệt tình, "Này, chàng trai, nếu cháu không bận gì thì có thể giúp bác chụp một tấm ảnh được không?"
Nghe rõ mục đích của người kia, Thẩm Trình Miên nở nụ cười, "Được ạ, bây giờ cháu không bận gì hết, cháu giúp bác chụp vài tấm nhé."
Bác gái còn một người bạn đi cùng, cũng là một người nhiệt tình, lập tức khen ngợi Thẩm Trình Miên một tràng, từ nhỏ Thẩm Trình Miên đã rất được lòng người lớn, nghe những lời khen ngợi này cậu cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có thể khen tới khen lui cùng hai bác gái, hiển nhiên cậu rất giỏi bắt chuyện với những người ở tầm tuổi này.
Hai bác gái được khen rất vui vẻ, hớn ha hớn hở đi khắp nơi tìm cảnh đẹp tạo dáng chụp ảnh, Thẩm Trình Miên giúp hai người chụp, thỉnh thoảng còn hướng dẫn động tác, chụp được một tấm lại khen một câu đẹp lắm, hai bác gái cười đến mức không khép miệng được.
"Liên Kỳ... Cậu ta là một người rất rộng rãi, thích kích thích, cũng rất ham chơi."
Trong phòng riêng trên tầng hai của một nhà hàng, Tề Hành ngồi đối diện Hoắc Dục Tiêu, vừa quan sát biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu vừa thấp thỏm tiếp tục nói, "Nhưng mà cậu chủ nhỏ rất có chừng mực, cậu ấy là một người thông minh."
Đôi mắt của Hoắc Dục Tiêu tựa như giếng sâu, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc bên trong, Tề Hành không đoán được thái độ của Hoắc Dục Tiêu, chỉ có thể dựa vào thái độ muốn gì cho nấy của Hoắc Dục Tiêu đối với bạn thân của Hoắc Liên Kỳ mà suy đoán rằng cậu chủ lớn nhà họ Hoắc đối xử rất tốt với em trai, cho nên khi Hoắc Dục Tiêu hỏi y rằng "Cậu cảm thấy em trai tôi là người như thế nào?", y lựa chọn khen ngợi.
"Thông minh?" Hoắc Dục Tiêu hờ hững lặp lại, trong giọng nói vẫn không nghe ra cảm xúc.
Tề Hành do dự vài giây, gật đầu.
Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên, hắn tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai.
"Gần đây nó có gặp chuyện gì không hài lòng không?"
Tề Hành cẩn thận suy nghĩ về lần gần nhất đi cùng với Hoắc Liên Kỳ, lắc đầu, "Chắc là không có, tâm trạng gần đây của Liên Kỳ không tệ lắm."
"Vậy thì tốt." Nói xong câu này, Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Tề Hành, "Vừa rồi cậu nói, nó là một người có chừng mực?"
Ánh nhìn của Hoắc Dục Tiêu tựa như có sức nặng ngàn cân, Tề Hành kìm nén cảm giác muốn né tránh, gật đầu, "Đúng vậy."
"Nó kiêng kị chuyện gì à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Tề Hành hơi sửng sốt, phản ứng được nguyên nhân Hoắc Dục Tiêu hỏi câu này trong nháy mắt, vội vàng lắc đầu, ngôn từ cẩn thận, "Không. Không phải kiêng kị, chỉ là, chỉ là mọi việc đều có giới hạn."
"Ồ?" Hoắc Dục Tiêu hứng thú nhìn y.
Tề Hành tiếp tục giải thích, "Có một số việc có thể làm, có một số việc không thể, tôi nói Liên Kỳ có chừng mực, ý là cậu ta sẽ không làm những việc không thể làm."
Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu nhịp khẽ trên mặt bàn, "Tại sao không thể?"
Tề Hành sửng sốt.
"Em trai của tôi, không có chuyện gì là không thể làm." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Tôi hi vọng nó vui vẻ," Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu đột nhiên cong lên, "Cậu Tề, cậu có hiểu ý tôi nói không?"
Chỉ một câu nói này đã đập tan tất cả những suy đoán trước đó của Tề Hành về thái độ của Hoắc Dục Tiêu đối với Hoắc Liên Kỳ.
Đối diện với tầm mắt của Hoắc Dục Tiêu, rõ ràng Hoắc Dục Tiêu đang cười, Tề Hành lại có cảm giác toàn thân lạnh lẽo như đang ngồi trong hầm băng.
Thế nhưng dường như máu trong người y cũng đang dần trở nên sục sôi.
So với việc lấy lòng tên vô dụng như Hoắc Liên Kỳ, đương nhiên y tình nguyện đi theo một người thật sự có năng lực.
Y khẽ gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Ra khỏi nhà hàng, được ánh mặt trời buổi chiều mơn trớn da thịt, Tề Hành mới cảm thấy nhiệt độ quanh người đã trở lại.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt y, cửa sổ xe ở ghế phụ hạ xuống, tài xế nhà họ Hoắc hỏi, "Cậu Tề, cậu chủ nhờ tôi hỏi ngài, có cần đưa ngài về trường học hay không?"
Tề Hành thoáng nhìn về phía ghế sau qua cửa sổ xe, lắc đầu, "Không cần, trường học của tôi ở gần đây, thay tôi cảm ơn cậu Hoắc."
Nơi này cách trường học của y chưa đầy hai km, cậu Hoắc quyết định gặp mặt ở đây, hiển nhiên không thể không biết điều này, hắn hỏi như vậy chẳng qua là đang khích lệ cho biểu hiện vừa rồi của y.
Hiện giờ y vẫn chưa làm được gì, nếu y thật sự ngồi lên xe, để Hoắc Dục Tiêu đưa về trường học, sẽ chỉ hạ thấp đánh giá của Hoắc Dục Tiêu về y mà thôi.
Y không phải người không biết điều như vậy.
Tài xế nhà họ Hoắc gật đầu, sau đó đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời đi.
Hoắc Dục Tiêu ngồi ở ghế sau nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, khóe miệng hạ xuống.
Hi vọng Tề Hành sẽ không làm hắn thất vọng.
Xe chạy băng băng một đường ra khỏi phố buôn bán, đột nhiên chú Tiền nhận ra một hình bóng quen thuộc, giọng điệu có phần không chắc chắn.
"Đó là... cậu Thẩm?"
Chú Tiền để ý tới ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, lập tức giảm tốc độ xe.
"Cậu chủ, có cần gọi cậu Thẩm một tiếng không?"
Hoắc Dục Tiêu không trả lời, ánh mắt vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ xe như cũ.
Hắn nhìn sang bên cạnh Thẩm Trình Miên, phát hiện có hai người nhìn như đang ngắm hoa, nhưng thật ra thỉnh thoảng lại chú ý đến Thẩm Trình Miên.
Mang vệ sĩ, xem như vẫn còn cảnh giác.
Sau khi chú ý tới vệ sĩ, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lại quay về phía Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên đang giúp người khác chụp ảnh, là hai người phụ phụ khoảng 40 tuổi, nhìn quần áo trang điểm của họ có thể dễ dàng nhận ra hai người phụ nữ đó không phải là người mà Thẩm Trình Miên quen biết.
Nhưng Thẩm Trình Miên lại có thể trò chuyện cùng bọn họ, nụ cười trên môi cả ba người đều là thật lòng.
Nhiệt tình, thân thiện.
Dường như Thẩm Trình Miên rất được lòng mọi người, sau khi giúp hai người phụ nữ kia chụp ảnh xong, có người bên cạnh lập tức nhờ cậu chụp ảnh nhóm giúp, cậu cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào, thậm chí còn có thể trò chuyện tới lui với những người mới gặp.
Điều này hoàn toàn khác với Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của hắn.
Hoắc Dục Tiêu hơi nheo mắt lại.
Hình như hắn đã bắt được kẻ ẩn náu dưới vỏ bọc "Thẩm Trình Miên" kia rồi.
Sau khi đưa đồ cho ba Thẩm xong thì thấy vẫn còn sớm, cậu quyết định đi loanh quanh trong sân trường, đi ra khỏi trường học, nhìn xe cộ tấp nập trên đường phố, cậu lại đột nhiên muốn đi dạo vài vòng.
Nơi này là thành phố đại học, các trường đại học nổi tiếng ở thành phố Nam đều tập trung tại đây, xung quanh có rất nhiều sinh viên lui tới, hàng quán bên đường làm ăn phát đạt, nhậu nhẹt chơi bời thứ gì cũng có, khá giống với con phố gần trường đại học trong thế giới gốc của Thẩm Trình Miên.
Tuy rằng bố trí cụ thể của các cửa hàng không giống với thế giới gốc, nhưng bầu không khí này lại khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác quen thuộc thân thiết, khiến cậu mơ hồ như thể vẫn đang ở trong thế giới cũ của mình, bất giác đã thả lỏng hơn nhiều.
Mặc dù bình thường cậu không hoàn toàn đối xử với những người khác bằng phong cách sống của nguyên chủ, nhưng cậu sẽ luôn vô thức so sánh những hành động của mình với cậu ta.
Trong đầu cậu vạch ra một ranh giới cho những hành động của mình, cậu có thể đưa ra những thay đổi thích hợp dựa trên cơ sở là nguyên chủ, nhưng những thay đổi này phải có giới hạn, không thể khiến người khác cảm thấy đột ngột.
Tâm trạng lúc nào cũng căng như dây đàn không hề dễ chịu chút nào, bây giờ ở trong một hoàn cảnh quen thuộc, xung quanh không có ai quen biết, cậu không khỏi thả lỏng một chút.
Thong thả dạo quanh một vòng trên đường, bên cạnh phố buôn bán là một công viên, hiện giờ đã sắp vào thu rồi, nhưng hoa trong công viên vẫn nở rộ khoe sắc, thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh.
Ngắm cảnh đẹp luôn khiến tâm trạng người ta tốt hơn rất nhiều, Thẩm Trình Miên cũng lấy điện thoại ra chụp một tấm, sau khi chụp xong cậu nhìn đồng hồ, định bụng về nhà.
Đang muốn gọi điện thoại cho tài xế, phía trước đột nhiên có người vẫy vẫy tay với cậu, "Này chàng trai!"
Thẩm Trình Miên ngẩng đầu, nhìn thấy một bác gái khoảng 40 tuổi đang đi về phía cậu, hết sức nhiệt tình, "Này, chàng trai, nếu cháu không bận gì thì có thể giúp bác chụp một tấm ảnh được không?"
Nghe rõ mục đích của người kia, Thẩm Trình Miên nở nụ cười, "Được ạ, bây giờ cháu không bận gì hết, cháu giúp bác chụp vài tấm nhé."
Bác gái còn một người bạn đi cùng, cũng là một người nhiệt tình, lập tức khen ngợi Thẩm Trình Miên một tràng, từ nhỏ Thẩm Trình Miên đã rất được lòng người lớn, nghe những lời khen ngợi này cậu cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có thể khen tới khen lui cùng hai bác gái, hiển nhiên cậu rất giỏi bắt chuyện với những người ở tầm tuổi này.
Hai bác gái được khen rất vui vẻ, hớn ha hớn hở đi khắp nơi tìm cảnh đẹp tạo dáng chụp ảnh, Thẩm Trình Miên giúp hai người chụp, thỉnh thoảng còn hướng dẫn động tác, chụp được một tấm lại khen một câu đẹp lắm, hai bác gái cười đến mức không khép miệng được.
"Liên Kỳ... Cậu ta là một người rất rộng rãi, thích kích thích, cũng rất ham chơi."
Trong phòng riêng trên tầng hai của một nhà hàng, Tề Hành ngồi đối diện Hoắc Dục Tiêu, vừa quan sát biểu cảm của Hoắc Dục Tiêu vừa thấp thỏm tiếp tục nói, "Nhưng mà cậu chủ nhỏ rất có chừng mực, cậu ấy là một người thông minh."
Đôi mắt của Hoắc Dục Tiêu tựa như giếng sâu, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc bên trong, Tề Hành không đoán được thái độ của Hoắc Dục Tiêu, chỉ có thể dựa vào thái độ muốn gì cho nấy của Hoắc Dục Tiêu đối với bạn thân của Hoắc Liên Kỳ mà suy đoán rằng cậu chủ lớn nhà họ Hoắc đối xử rất tốt với em trai, cho nên khi Hoắc Dục Tiêu hỏi y rằng "Cậu cảm thấy em trai tôi là người như thế nào?", y lựa chọn khen ngợi.
"Thông minh?" Hoắc Dục Tiêu hờ hững lặp lại, trong giọng nói vẫn không nghe ra cảm xúc.
Tề Hành do dự vài giây, gật đầu.
Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu khẽ cong lên, hắn tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai.
"Gần đây nó có gặp chuyện gì không hài lòng không?"
Tề Hành cẩn thận suy nghĩ về lần gần nhất đi cùng với Hoắc Liên Kỳ, lắc đầu, "Chắc là không có, tâm trạng gần đây của Liên Kỳ không tệ lắm."
"Vậy thì tốt." Nói xong câu này, Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Tề Hành, "Vừa rồi cậu nói, nó là một người có chừng mực?"
Ánh nhìn của Hoắc Dục Tiêu tựa như có sức nặng ngàn cân, Tề Hành kìm nén cảm giác muốn né tránh, gật đầu, "Đúng vậy."
"Nó kiêng kị chuyện gì à?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Tề Hành hơi sửng sốt, phản ứng được nguyên nhân Hoắc Dục Tiêu hỏi câu này trong nháy mắt, vội vàng lắc đầu, ngôn từ cẩn thận, "Không. Không phải kiêng kị, chỉ là, chỉ là mọi việc đều có giới hạn."
"Ồ?" Hoắc Dục Tiêu hứng thú nhìn y.
Tề Hành tiếp tục giải thích, "Có một số việc có thể làm, có một số việc không thể, tôi nói Liên Kỳ có chừng mực, ý là cậu ta sẽ không làm những việc không thể làm."
Đầu ngón tay Hoắc Dục Tiêu nhịp khẽ trên mặt bàn, "Tại sao không thể?"
Tề Hành sửng sốt.
"Em trai của tôi, không có chuyện gì là không thể làm." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Tôi hi vọng nó vui vẻ," Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu đột nhiên cong lên, "Cậu Tề, cậu có hiểu ý tôi nói không?"
Chỉ một câu nói này đã đập tan tất cả những suy đoán trước đó của Tề Hành về thái độ của Hoắc Dục Tiêu đối với Hoắc Liên Kỳ.
Đối diện với tầm mắt của Hoắc Dục Tiêu, rõ ràng Hoắc Dục Tiêu đang cười, Tề Hành lại có cảm giác toàn thân lạnh lẽo như đang ngồi trong hầm băng.
Thế nhưng dường như máu trong người y cũng đang dần trở nên sục sôi.
So với việc lấy lòng tên vô dụng như Hoắc Liên Kỳ, đương nhiên y tình nguyện đi theo một người thật sự có năng lực.
Y khẽ gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Ra khỏi nhà hàng, được ánh mặt trời buổi chiều mơn trớn da thịt, Tề Hành mới cảm thấy nhiệt độ quanh người đã trở lại.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt y, cửa sổ xe ở ghế phụ hạ xuống, tài xế nhà họ Hoắc hỏi, "Cậu Tề, cậu chủ nhờ tôi hỏi ngài, có cần đưa ngài về trường học hay không?"
Tề Hành thoáng nhìn về phía ghế sau qua cửa sổ xe, lắc đầu, "Không cần, trường học của tôi ở gần đây, thay tôi cảm ơn cậu Hoắc."
Nơi này cách trường học của y chưa đầy hai km, cậu Hoắc quyết định gặp mặt ở đây, hiển nhiên không thể không biết điều này, hắn hỏi như vậy chẳng qua là đang khích lệ cho biểu hiện vừa rồi của y.
Hiện giờ y vẫn chưa làm được gì, nếu y thật sự ngồi lên xe, để Hoắc Dục Tiêu đưa về trường học, sẽ chỉ hạ thấp đánh giá của Hoắc Dục Tiêu về y mà thôi.
Y không phải người không biết điều như vậy.
Tài xế nhà họ Hoắc gật đầu, sau đó đóng cửa sổ xe, khởi động xe rời đi.
Hoắc Dục Tiêu ngồi ở ghế sau nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, khóe miệng hạ xuống.
Hi vọng Tề Hành sẽ không làm hắn thất vọng.
Xe chạy băng băng một đường ra khỏi phố buôn bán, đột nhiên chú Tiền nhận ra một hình bóng quen thuộc, giọng điệu có phần không chắc chắn.
"Đó là... cậu Thẩm?"
Chú Tiền để ý tới ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, lập tức giảm tốc độ xe.
"Cậu chủ, có cần gọi cậu Thẩm một tiếng không?"
Hoắc Dục Tiêu không trả lời, ánh mắt vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ xe như cũ.
Hắn nhìn sang bên cạnh Thẩm Trình Miên, phát hiện có hai người nhìn như đang ngắm hoa, nhưng thật ra thỉnh thoảng lại chú ý đến Thẩm Trình Miên.
Mang vệ sĩ, xem như vẫn còn cảnh giác.
Sau khi chú ý tới vệ sĩ, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lại quay về phía Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên đang giúp người khác chụp ảnh, là hai người phụ phụ khoảng 40 tuổi, nhìn quần áo trang điểm của họ có thể dễ dàng nhận ra hai người phụ nữ đó không phải là người mà Thẩm Trình Miên quen biết.
Nhưng Thẩm Trình Miên lại có thể trò chuyện cùng bọn họ, nụ cười trên môi cả ba người đều là thật lòng.
Nhiệt tình, thân thiện.
Dường như Thẩm Trình Miên rất được lòng mọi người, sau khi giúp hai người phụ nữ kia chụp ảnh xong, có người bên cạnh lập tức nhờ cậu chụp ảnh nhóm giúp, cậu cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào, thậm chí còn có thể trò chuyện tới lui với những người mới gặp.
Điều này hoàn toàn khác với Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của hắn.
Hoắc Dục Tiêu hơi nheo mắt lại.
Hình như hắn đã bắt được kẻ ẩn náu dưới vỏ bọc "Thẩm Trình Miên" kia rồi.