Editor: Panacea
Chương 73.
Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, Triệu Tử Huy chợt thấy cánh tay mình nặng trĩu, y ho nhẹ một tiếng rồi rụt tay về, đứng thẳng lại.
Hoắc Dục Tiêu dời mắt, liếc nhìn Thẩm Trình Miên một cái rồi đi theo thầy Vương ra khỏi phòng học. Thẩm Trình Miên cùng Triệu Tử Huy xuống sân vận động trước.
Tiết thể dục phần lớn là để thả lỏng, sau khi giáo viên thể dục hướng dẫn khởi động giãn cơ, học sinh được phép hoạt động tự do. Triệu Tử Huy nghiêm túc thực hiện lời hứa của mình, vừa giải tán đã đến tìm Thẩm Trình Miên, nằng nặc lôi kéo cậu chơi bóng cùng y, dùng một cái cớ ngầu lòi là giúp cậu hòa nhập với tập thể.
Thẩm Trình Miên cũng không có ý định đứng bên ngoài làm khán giả như nguyên chủ lúc trước nữa nên gật đầu đồng ý.
Những người chơi cùng đều là bạn học trong lớp, chưa có người nào từng nhìn thấy nguyên chủ tham gia những hoạt động thể thao thế này bao giờ, vậy nên bọn họ cũng mặc định rằng Thẩm Trình Miên không biết chơi bóng, ai cũng cố gắng giúp đỡ cậu rất nhiều.
Lúc vừa bắt đầu, Thẩm Trình Miên cố tình vờ như mình không rành lắm, sau đó mới từ từ lộ ra thực lực thật sự, động tác cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Tử Huy nhìn mà há hốc mồm, y vừa chạy vừa hét về phía Thẩm Trình Miên, "Trình Miên cậu nói thật đi, có phải anh Dục lén dạy riêng cho cậu không hả!"
"Cậu đoán xem." Thẩm Trình Miên nhướng mày nhìn y, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mặc dù chơi bóng hết sức rất vui, nhưng Thẩm Trình Miên biết rõ giới hạn của mình đến đâu nên cậu chỉ chơi khoảng nửa trận thì dừng. Mồ hôi chảy dài trên trán, cậu định đi mua nước, khi đi đến rìa sân bóng, Thẩm Trình Miên vừa nhặt áo khoác lên, đột nhiên có người đưa cho cậu một chai nước.
"Bạn học Thẩm, cậu muốn uống nước không?"
Thẩm Trình Miên nhìn qua, là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa trông rất quen, chắc là bạn học cùng lớp, vừa chạm mắt với cậu đã đỏ mặt.
Trước khi xuyên sách, cậu đã từng gặp trường hợp này rất nhiều lần. Hiểu được ý của nữ sinh, cậu không nhận lấy chai nước kia mà chỉ lịch sự nói: "Cảm ơn, nhưng cậu cứ cầm uống đi, tôi đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, vừa hay mua nước giúp các cậu ấy."
Cậu vẫn luôn nở nụ cười khi nói chuyện, cho dù là lời từ chối cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nữ sinh cũng bỏ chai nước xuống, hơi né tránh ánh mắt mà gật đầu.
Thẩm Trình Miên cầm điện thoại đi ra khỏi sân vận động, cậu không để tâm chuyện nhỏ này, chỉ nghĩ rằng ấn tượng mà nguyên chủ để lại trong lòng mọi người quả nhiên đã phai nhạt đi nhiều.
Ra khỏi sân vận động, cậu mới phát hiện thời tiết bên ngoài đã thay đổi, mây đen giăng đầy trời, thoạt nhìn trông như sắp mưa.
Thẩm Trình Miên giơ tay nhìn đồng hồ, còn gần hai mươi phút nữa mới tan học, cũng không biết có thể chạy về phòng học trước khi trời mưa hay không.
Cửa hàng tiện lợi nhỏ bên cạnh sân vận động bán toàn là đồ ăn vặt với nước uống, đúng chuẩn địa bàn của học sinh học tiết thể dục.
Lúc Thẩm Trình Miên bước vào cửa hàng, trước quầy thanh toán có một nam sinh, thấp hơn cậu một chút. Cậu liếc mắt một cái, chợt cảm thấy bóng dáng này hơi quen quen.
Ngay lúc này, nam sinh kia cũng quay đầu lại, không phải người quen của Thẩm Trình Miên. Cậu chỉ cho rằng mình nhớ nhầm, bèn dời tầm mắt, đi đến quầy thanh toán hỏi: "Xin chào, xin hỏi ở đây có bán ô không ạ?"
Dì bán hàng lắc đầu, "Vừa bán hết mấy cái ô cuối cùng rồi, bây giờ không còn nữa."
Nam sinh đang tính tiền nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thẩm Trình Miên và chủ cửa hàng, nhìn Thẩm Trình Miên nói: "Tôi có ô, cậu cần không? Tôi có thể cho cậu mượn."
Nam sinh đeo một chiếc mắt kính, khi nói chuyện cũng có cảm giác nho nhã yếu đuối, giọng điệu nhỏ nhẹ, có một chút rụt rè nhút nhát.
Thẩm Trình Miên mỉm cười cảm ơn, "Hình như trời sắp mưa rồi, tôi muốn quay lại lớp học lấy ô, cậu có việc gấp không?"
Nam sinh nhìn Thẩm Trình Miên rồi nhanh chóng quay đi, như thể không quen nhìn vào mắt người khác, "Bây giờ thì không... À không, cậu học ở khu nào? Chúng ta có thể đi cùng nhau, tôi đưa cậu qua đó trước..."
Giảng đường của bọn họ được sắp xếp theo từng khối, ba khối khác nhau nằm ở ba khu khác nhau, vì vậy Thẩm Trình Miên trả lời: "Tôi học khối mười một."
Nam sinh cầm lấy ô, liếc nhìn Thẩm Trình Miên, "Đi thôi."
Hiếm khi gặp được một người nhiệt tình như vậy, Thẩm Trình Miên đuổi theo, nói chuyện với người kia: "Bạn học, cậu cũng học khối mười một hả?"
Nam sinh lắc đầu, "Tôi mười hai."
Thẩm Trình Miên kinh ngạc nhướng mày. Nhìn dáng vẻ của người kia, cậu cứ đinh ninh rằng đối phương nhỏ tuổi hơn mình, thậm chí còn đang suy đoán xem người nọ có phải là học sinh khối mười hay không. Thẩm Trình Miên vừa định nói chuyện, bên tai chợt vang lên tiếng mưa rơi lộp độp, cậu nhìn ra bên ngoài, thấy khắp nơi đã là một màn mưa trắng xóa.
"Mưa đến nhanh quá đi." Thẩm Trình Miên nói.
Nam sinh bung ô ra, "Không sao, chúng ta có ô mà."
Thẩm Trình Miên cười nói: "May mà gặp được anh."
Thẩm Trình Miên vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Tử Huy, nói rằng cậu về lớp lấy ô. Vừa gửi tin nhắn xong xuôi rồi cất điện thoại vào túi, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói không mấy thân thiện.
"Hứa Nhạc, mày mang ô à? Vừa hay, quay về lấy thêm mấy cái qua đây, trước đi tan học đưa cho bọn tao biết chưa?"
Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn qua, lúc này có mấy nam sinh xông đến, đều đang đổ mồ hôi như tắm, hẳn là vừa mới vận động xong. Người vừa lên tiếng là một trong số đó, đối tượng mà người nọ nhắm đến đương nhiên là nam sinh vừa bung ô ra đang đứng bên cạnh cậu.
Thẩm Trình Miên nhíu mày, bạn bè mang ô giúp nhau thì không sao, nhưng cái giọng điệu ra lệnh này nghe có vẻ hơi khó ưa thì phải.
Nhưng Thẩm Trình Miên không ngờ, nam sinh tên Hứa Nhạc chỉ cứng người trong giây lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, như thể không hề có cảm giác bị xúc phạm.
Thẩm Trình Miên nhíu mày nhìn Hứa Nhạc, cậu thầm nghĩ liệu có phải người này thường xuyên bị đám người kia bắt nạt hay không.
Hứa Nhạc cố ý mở ô ra, như thể vô tình che khuất tầm mắt của đám nam sinh kia, nhỏ giọng nói với Thẩm Trình Miên: "Chúng ta đi thôi."
Rõ ràng đương sự không muốn làm lớn chuyện, Thẩm Trình Miên cũng không tiện ra mặt, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, cậu gật đầu, "Được."
Nhưng không ngờ ngay sau đó ô của Hứa Nhạc đột nhiên bị người khác hất ra, một giọng nam to tiếng: "Đứng ngay cửa mà bung ô cái gì? Bộ không thấy cản đường cản lối người khác hả?"
Chiếc ô đột nhiên bị hất ra, Thẩm Trình Miên cũng nhìn thấy người đang nói chuyện. Giọng cũng như người, mặt gã đầy vẻ tức giận, nhưng không ngờ khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên, biểu cảm gã ta dường như có hơi sửng sốt.
"Xin lỗi." Hứa Nhạc nhanh chóng gấp ô lại, kéo kéo tay áo Thẩm Trình Miên, chỉ muốn rời khỏi đây nhanh nhanh một chút.
Nhưng tất nhiên chuyện không thể như ý anh muốn, nam sinh kia đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Hứa Nhạc, lơ đãng liếc nhìn Thẩm Trình Miên một cái, vẻ mặt không tốt lành gì nhìn chằm chằm anh, "Hứa Nhạc, mày muốn làm gì? Có một số chuyện mày phải tự hiểu đi chứ, chẳng lẽ mày cho rằng anh Thiên Minh vẫn còn quan tâm tới..."
Sắc mặt Hứa Nhạc trắng bệch, giọng điệu đột nhiên trở nên gay gắt, ngay lập tức ngắt lời người nọ, "Tôi không có làm gì hết!"
Đột nhiên bị hét vào mặt như vậy, ánh mắt người kia bùng lên lửa giận, "Mẹ nó ai quan tâm mày muốn làm gì! Ông đây lười nói với mày, muốn tìm đường chết thì cứ tìm đi! Đừng có ảo tưởng mày vẫn còn được người ta bảo vệ!"
Giọng điệu của người này quá khó nghe, Hứa Nhạc bị mấy lời lẽ gay gắt kia dọa sợ, Thẩm Trình Miên không nhìn nổi nữa, cậu đứng chắn trước mặt Hứa Nhạc, ánh mắt hờ hững nhìn người đối diện, "Có chuyện gì từ từ nói."
Khi đối mặt với Thẩm Trình Miên, khí thế của nam sinh cũng bớt dữ dằn đi phần nào, như thể rất kiêng kị cậu, gã đành lướt qua Thẩm Trình Miên mà nói với Hứa Nhạc: "Có một số người ngay cả anh Minh cũng không dám động đến, mày tự cân nhắc đi..."
Nói xong, người nọ lại liếc nhìn Thẩm Trình Miên, sau đó đi lướt qua bọn họ, đẩy cửa bước vào bên trong cửa hàng tiện lợi.
Những nam sinh đi cùng cũng theo sau người nọ, lúc này, Thẩm Trình Miên mới nhìn Hứa Nhạc, "Bọn họ..."
Hứa Nhạc đột nhiên đưa ô cho Thẩm Trình Miên, "Cậu, cậu đi đi, tôi không đi nữa."
Lời nói bị cắt ngang, Thẩm Trình Miên nhìn về phía cửa hàng tiện lợi.
"Lúc nãy bọn họ nói muốn anh mang ô qua, anh đưa ô cho tôi, còn anh đội mưa mà đi à?"
Động tác Hứa Nhạc cứng đờ, anh gãi gãi tóc, nói: "Tôi không sao, cậu đi đi."
Thẩm Trình Miên không rõ anh bị làm sao, nhớ lại cuộc đối thoại với nam sinh lúc nãy, cậu thử nói: "Tôi có một người bạn tên là Lý Thiên Diệu, cậu ấy có một người họ hàng trùng tên với anh Thiên Minh gì đó mà người lúc nãy vừa nhắc đến."
Hứa Nhạc đột nhiên lắc đầu, "Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi, chỉ là trùng hợp thôi, không phải cùng một người."
Thẩm Trình Miên nhướng mày, dựa vào phản ứng của Hứa Nhạc, cậu có thể xác định người mà nam sinh lúc nãy nhắc đến chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Lý Thiên Diệu.
"Anh biết Lý Thiên Diệu," Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Thẩm Trình Miên không giống như đang hỏi chút nào, "Nếu không thì sao anh biết tôi đang nói đến ai chứ?"
Hứa Nhạc ngậm miệng không trả lời nữa, biết mình đã lộ đuôi, anh suy tư một chút rồi lại lắc đầu, "Tôi không quen cậu ta, chỉ mới nghe nói đến thôi."
"Nhưng chắc chắn anh biết Lý Thiên Minh," Thẩm Trình Miên nói, "Chắc là, anh cũng biết tôi."
Khi người vừa nãy nhìn thấy cậu, phản ứng của gã ta hiển nhiên là đã biết cậu là ai, cho nên khả năng rất cao Hứa Nhạc cũng biết cậu.
Sắc mặt Hứa Nhạc tái nhợt, lần đầu tiên thật sự nhìn vào mắt Thẩm Trình Miên, anh ngập ngừng nói: "Tôi, tôi biết cậu, nhưng tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là vừa lúc nghe thấy cậu cần ô, tôi lại có mang theo ô, nên mới nói chuyện với cậu thôi."
Thẩm Trình Miên nhướng mày, "Tôi rất tò mò, anh còn có thể có ý gì khác nữa à?"
Ban nãy, sau khi nhìn thấy cậu thì người kia mới giở giọng cảnh cáo Hứa Nhạc. Nhưng Thẩm Trình Miên không thể hiểu nổi, cậu chưa từng có dây mơ rễ má gì với Hứa Nhạc, kể cả khi Hứa Nhạc quen biết Lý Thiên Minh thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu hết.
Thẩm Trình Miên hơi nheo mắt, chẳng lẽ cảm giác quen quen khi nhìn thấy Hứa Nhạc ban đầu không phải là ảo giác? Chẳng lẽ cậu gặp Hứa Nhạc ở đâu đó rồi à?
Cậu nghĩ vậy, cũng hỏi thẳng: "Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?"
Sắc mặt Hứa Nhạc càng tái đi, nhưng anh không nói lời nào, cũng không rõ là không muốn nói hay không biết giải thích ra sao.
Thẩm Trình Miên nhíu mày bắt đầu nhớ lại, Hứa Nhạc không phủ nhận chuyện anh có quen biết Lý Thiên Minh, mà hình như cậu chỉ mới gặp Lý Thiên Minh hai lần? Hai lần đều có liên quan đến Hoắc Liên Kỳ, lần thứ nhất là ở hộp đêm, lúc đó có rất nhiều người, ánh sáng lại mập mờ không rõ, kể cả khi Hứa Nhạc có ở đó thì cậu cũng không để ý; lần thứ hai là ở khách sạn, lúc đó quả thật có một người đi theo sau Lý Thiên Minh.
Vừa nhớ đến đây, Hứa Nhạc đang suy ngẫm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi, "Cậu thật sự không biết à?"
"Biết gì cơ?" Thẩm Trình Miên nhướng mày.
"Chuyện của anh Thiên Minh ấy..." Hứa Nhạc lại gãi tóc, dời tầm mắt, dường như vẫn không quen nhìn vào mắt người khác.
"Lý Thiên Minh?" Ánh mắt Thẩm Trình Miên đầy vẻ khó hiểu, "Tôi phải biết chuyện của anh ta hả? Tôi không thân thiết gì với anh ta, thậm chí bọn tôi chỉ mới gặp mặt được hai lần."
Biểu cảm của Thẩm Trình Miên không giống như đang giả vờ, đối với cậu thì Lý Thiên Minh thật sự chỉ là một người qua đường mà thôi.
Hứa Nhạc mím môi, "Anh ấy, gần đây anh ấy... không được ổn lắm..."
Vẻ mặt của Thẩm Trình Miên không hề dao động, cậu chỉ không rõ chuyện của Lý Thiên Minh thì liên quan gì đến mình, nhưng cậu biết Hứa Nhạc vẫn chưa nói xong, nên vẫn kiên nhẫn chờ.
Dường như Hứa Nhạc cũng không biết nên nói thế nào, anh nhìn Thẩm Trình Miên vài lần, sau đó mới nói: "Là do cậu, chắc là cậu không biết, kiểu người như cậu là gu của anh ấy, sau khi gặp được cậu, anh ấy bắt đầu động tay vào vài chuyện không đàng hoàng lắm, chắc là vì việc này nên mới có người khiến anh ấy vướng phải rất nhiều rắc rối..."
[Tác giả có lời muốn nói]
Miên Miên: Là vị Lôi Phong (*) nào làm việc thiện mà không để lại tên? Mau liên hệ với tôi!
(*) Một vị anh hùng trong lịch sử Trung Quốc
Lúc này, bạn học Hoắc-vị Lôi Phong làm việc thiện mà không để lại tên-Dục Tiêu vẫn chưa biết lớp ngụy trang của mình đang ở tình thế nguy cấp.
Chương 73.
Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu, Triệu Tử Huy chợt thấy cánh tay mình nặng trĩu, y ho nhẹ một tiếng rồi rụt tay về, đứng thẳng lại.
Hoắc Dục Tiêu dời mắt, liếc nhìn Thẩm Trình Miên một cái rồi đi theo thầy Vương ra khỏi phòng học. Thẩm Trình Miên cùng Triệu Tử Huy xuống sân vận động trước.
Tiết thể dục phần lớn là để thả lỏng, sau khi giáo viên thể dục hướng dẫn khởi động giãn cơ, học sinh được phép hoạt động tự do. Triệu Tử Huy nghiêm túc thực hiện lời hứa của mình, vừa giải tán đã đến tìm Thẩm Trình Miên, nằng nặc lôi kéo cậu chơi bóng cùng y, dùng một cái cớ ngầu lòi là giúp cậu hòa nhập với tập thể.
Thẩm Trình Miên cũng không có ý định đứng bên ngoài làm khán giả như nguyên chủ lúc trước nữa nên gật đầu đồng ý.
Những người chơi cùng đều là bạn học trong lớp, chưa có người nào từng nhìn thấy nguyên chủ tham gia những hoạt động thể thao thế này bao giờ, vậy nên bọn họ cũng mặc định rằng Thẩm Trình Miên không biết chơi bóng, ai cũng cố gắng giúp đỡ cậu rất nhiều.
Lúc vừa bắt đầu, Thẩm Trình Miên cố tình vờ như mình không rành lắm, sau đó mới từ từ lộ ra thực lực thật sự, động tác cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Tử Huy nhìn mà há hốc mồm, y vừa chạy vừa hét về phía Thẩm Trình Miên, "Trình Miên cậu nói thật đi, có phải anh Dục lén dạy riêng cho cậu không hả!"
"Cậu đoán xem." Thẩm Trình Miên nhướng mày nhìn y, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mặc dù chơi bóng hết sức rất vui, nhưng Thẩm Trình Miên biết rõ giới hạn của mình đến đâu nên cậu chỉ chơi khoảng nửa trận thì dừng. Mồ hôi chảy dài trên trán, cậu định đi mua nước, khi đi đến rìa sân bóng, Thẩm Trình Miên vừa nhặt áo khoác lên, đột nhiên có người đưa cho cậu một chai nước.
"Bạn học Thẩm, cậu muốn uống nước không?"
Thẩm Trình Miên nhìn qua, là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa trông rất quen, chắc là bạn học cùng lớp, vừa chạm mắt với cậu đã đỏ mặt.
Trước khi xuyên sách, cậu đã từng gặp trường hợp này rất nhiều lần. Hiểu được ý của nữ sinh, cậu không nhận lấy chai nước kia mà chỉ lịch sự nói: "Cảm ơn, nhưng cậu cứ cầm uống đi, tôi đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, vừa hay mua nước giúp các cậu ấy."
Cậu vẫn luôn nở nụ cười khi nói chuyện, cho dù là lời từ chối cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nữ sinh cũng bỏ chai nước xuống, hơi né tránh ánh mắt mà gật đầu.
Thẩm Trình Miên cầm điện thoại đi ra khỏi sân vận động, cậu không để tâm chuyện nhỏ này, chỉ nghĩ rằng ấn tượng mà nguyên chủ để lại trong lòng mọi người quả nhiên đã phai nhạt đi nhiều.
Ra khỏi sân vận động, cậu mới phát hiện thời tiết bên ngoài đã thay đổi, mây đen giăng đầy trời, thoạt nhìn trông như sắp mưa.
Thẩm Trình Miên giơ tay nhìn đồng hồ, còn gần hai mươi phút nữa mới tan học, cũng không biết có thể chạy về phòng học trước khi trời mưa hay không.
Cửa hàng tiện lợi nhỏ bên cạnh sân vận động bán toàn là đồ ăn vặt với nước uống, đúng chuẩn địa bàn của học sinh học tiết thể dục.
Lúc Thẩm Trình Miên bước vào cửa hàng, trước quầy thanh toán có một nam sinh, thấp hơn cậu một chút. Cậu liếc mắt một cái, chợt cảm thấy bóng dáng này hơi quen quen.
Ngay lúc này, nam sinh kia cũng quay đầu lại, không phải người quen của Thẩm Trình Miên. Cậu chỉ cho rằng mình nhớ nhầm, bèn dời tầm mắt, đi đến quầy thanh toán hỏi: "Xin chào, xin hỏi ở đây có bán ô không ạ?"
Dì bán hàng lắc đầu, "Vừa bán hết mấy cái ô cuối cùng rồi, bây giờ không còn nữa."
Nam sinh đang tính tiền nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thẩm Trình Miên và chủ cửa hàng, nhìn Thẩm Trình Miên nói: "Tôi có ô, cậu cần không? Tôi có thể cho cậu mượn."
Nam sinh đeo một chiếc mắt kính, khi nói chuyện cũng có cảm giác nho nhã yếu đuối, giọng điệu nhỏ nhẹ, có một chút rụt rè nhút nhát.
Thẩm Trình Miên mỉm cười cảm ơn, "Hình như trời sắp mưa rồi, tôi muốn quay lại lớp học lấy ô, cậu có việc gấp không?"
Nam sinh nhìn Thẩm Trình Miên rồi nhanh chóng quay đi, như thể không quen nhìn vào mắt người khác, "Bây giờ thì không... À không, cậu học ở khu nào? Chúng ta có thể đi cùng nhau, tôi đưa cậu qua đó trước..."
Giảng đường của bọn họ được sắp xếp theo từng khối, ba khối khác nhau nằm ở ba khu khác nhau, vì vậy Thẩm Trình Miên trả lời: "Tôi học khối mười một."
Nam sinh cầm lấy ô, liếc nhìn Thẩm Trình Miên, "Đi thôi."
Hiếm khi gặp được một người nhiệt tình như vậy, Thẩm Trình Miên đuổi theo, nói chuyện với người kia: "Bạn học, cậu cũng học khối mười một hả?"
Nam sinh lắc đầu, "Tôi mười hai."
Thẩm Trình Miên kinh ngạc nhướng mày. Nhìn dáng vẻ của người kia, cậu cứ đinh ninh rằng đối phương nhỏ tuổi hơn mình, thậm chí còn đang suy đoán xem người nọ có phải là học sinh khối mười hay không. Thẩm Trình Miên vừa định nói chuyện, bên tai chợt vang lên tiếng mưa rơi lộp độp, cậu nhìn ra bên ngoài, thấy khắp nơi đã là một màn mưa trắng xóa.
"Mưa đến nhanh quá đi." Thẩm Trình Miên nói.
Nam sinh bung ô ra, "Không sao, chúng ta có ô mà."
Thẩm Trình Miên cười nói: "May mà gặp được anh."
Thẩm Trình Miên vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Tử Huy, nói rằng cậu về lớp lấy ô. Vừa gửi tin nhắn xong xuôi rồi cất điện thoại vào túi, cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói không mấy thân thiện.
"Hứa Nhạc, mày mang ô à? Vừa hay, quay về lấy thêm mấy cái qua đây, trước đi tan học đưa cho bọn tao biết chưa?"
Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn qua, lúc này có mấy nam sinh xông đến, đều đang đổ mồ hôi như tắm, hẳn là vừa mới vận động xong. Người vừa lên tiếng là một trong số đó, đối tượng mà người nọ nhắm đến đương nhiên là nam sinh vừa bung ô ra đang đứng bên cạnh cậu.
Thẩm Trình Miên nhíu mày, bạn bè mang ô giúp nhau thì không sao, nhưng cái giọng điệu ra lệnh này nghe có vẻ hơi khó ưa thì phải.
Nhưng Thẩm Trình Miên không ngờ, nam sinh tên Hứa Nhạc chỉ cứng người trong giây lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, như thể không hề có cảm giác bị xúc phạm.
Thẩm Trình Miên nhíu mày nhìn Hứa Nhạc, cậu thầm nghĩ liệu có phải người này thường xuyên bị đám người kia bắt nạt hay không.
Hứa Nhạc cố ý mở ô ra, như thể vô tình che khuất tầm mắt của đám nam sinh kia, nhỏ giọng nói với Thẩm Trình Miên: "Chúng ta đi thôi."
Rõ ràng đương sự không muốn làm lớn chuyện, Thẩm Trình Miên cũng không tiện ra mặt, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, cậu gật đầu, "Được."
Nhưng không ngờ ngay sau đó ô của Hứa Nhạc đột nhiên bị người khác hất ra, một giọng nam to tiếng: "Đứng ngay cửa mà bung ô cái gì? Bộ không thấy cản đường cản lối người khác hả?"
Chiếc ô đột nhiên bị hất ra, Thẩm Trình Miên cũng nhìn thấy người đang nói chuyện. Giọng cũng như người, mặt gã đầy vẻ tức giận, nhưng không ngờ khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên, biểu cảm gã ta dường như có hơi sửng sốt.
"Xin lỗi." Hứa Nhạc nhanh chóng gấp ô lại, kéo kéo tay áo Thẩm Trình Miên, chỉ muốn rời khỏi đây nhanh nhanh một chút.
Nhưng tất nhiên chuyện không thể như ý anh muốn, nam sinh kia đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Hứa Nhạc, lơ đãng liếc nhìn Thẩm Trình Miên một cái, vẻ mặt không tốt lành gì nhìn chằm chằm anh, "Hứa Nhạc, mày muốn làm gì? Có một số chuyện mày phải tự hiểu đi chứ, chẳng lẽ mày cho rằng anh Thiên Minh vẫn còn quan tâm tới..."
Sắc mặt Hứa Nhạc trắng bệch, giọng điệu đột nhiên trở nên gay gắt, ngay lập tức ngắt lời người nọ, "Tôi không có làm gì hết!"
Đột nhiên bị hét vào mặt như vậy, ánh mắt người kia bùng lên lửa giận, "Mẹ nó ai quan tâm mày muốn làm gì! Ông đây lười nói với mày, muốn tìm đường chết thì cứ tìm đi! Đừng có ảo tưởng mày vẫn còn được người ta bảo vệ!"
Giọng điệu của người này quá khó nghe, Hứa Nhạc bị mấy lời lẽ gay gắt kia dọa sợ, Thẩm Trình Miên không nhìn nổi nữa, cậu đứng chắn trước mặt Hứa Nhạc, ánh mắt hờ hững nhìn người đối diện, "Có chuyện gì từ từ nói."
Khi đối mặt với Thẩm Trình Miên, khí thế của nam sinh cũng bớt dữ dằn đi phần nào, như thể rất kiêng kị cậu, gã đành lướt qua Thẩm Trình Miên mà nói với Hứa Nhạc: "Có một số người ngay cả anh Minh cũng không dám động đến, mày tự cân nhắc đi..."
Nói xong, người nọ lại liếc nhìn Thẩm Trình Miên, sau đó đi lướt qua bọn họ, đẩy cửa bước vào bên trong cửa hàng tiện lợi.
Những nam sinh đi cùng cũng theo sau người nọ, lúc này, Thẩm Trình Miên mới nhìn Hứa Nhạc, "Bọn họ..."
Hứa Nhạc đột nhiên đưa ô cho Thẩm Trình Miên, "Cậu, cậu đi đi, tôi không đi nữa."
Lời nói bị cắt ngang, Thẩm Trình Miên nhìn về phía cửa hàng tiện lợi.
"Lúc nãy bọn họ nói muốn anh mang ô qua, anh đưa ô cho tôi, còn anh đội mưa mà đi à?"
Động tác Hứa Nhạc cứng đờ, anh gãi gãi tóc, nói: "Tôi không sao, cậu đi đi."
Thẩm Trình Miên không rõ anh bị làm sao, nhớ lại cuộc đối thoại với nam sinh lúc nãy, cậu thử nói: "Tôi có một người bạn tên là Lý Thiên Diệu, cậu ấy có một người họ hàng trùng tên với anh Thiên Minh gì đó mà người lúc nãy vừa nhắc đến."
Hứa Nhạc đột nhiên lắc đầu, "Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi, chỉ là trùng hợp thôi, không phải cùng một người."
Thẩm Trình Miên nhướng mày, dựa vào phản ứng của Hứa Nhạc, cậu có thể xác định người mà nam sinh lúc nãy nhắc đến chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Lý Thiên Diệu.
"Anh biết Lý Thiên Diệu," Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Thẩm Trình Miên không giống như đang hỏi chút nào, "Nếu không thì sao anh biết tôi đang nói đến ai chứ?"
Hứa Nhạc ngậm miệng không trả lời nữa, biết mình đã lộ đuôi, anh suy tư một chút rồi lại lắc đầu, "Tôi không quen cậu ta, chỉ mới nghe nói đến thôi."
"Nhưng chắc chắn anh biết Lý Thiên Minh," Thẩm Trình Miên nói, "Chắc là, anh cũng biết tôi."
Khi người vừa nãy nhìn thấy cậu, phản ứng của gã ta hiển nhiên là đã biết cậu là ai, cho nên khả năng rất cao Hứa Nhạc cũng biết cậu.
Sắc mặt Hứa Nhạc tái nhợt, lần đầu tiên thật sự nhìn vào mắt Thẩm Trình Miên, anh ngập ngừng nói: "Tôi, tôi biết cậu, nhưng tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là vừa lúc nghe thấy cậu cần ô, tôi lại có mang theo ô, nên mới nói chuyện với cậu thôi."
Thẩm Trình Miên nhướng mày, "Tôi rất tò mò, anh còn có thể có ý gì khác nữa à?"
Ban nãy, sau khi nhìn thấy cậu thì người kia mới giở giọng cảnh cáo Hứa Nhạc. Nhưng Thẩm Trình Miên không thể hiểu nổi, cậu chưa từng có dây mơ rễ má gì với Hứa Nhạc, kể cả khi Hứa Nhạc quen biết Lý Thiên Minh thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu hết.
Thẩm Trình Miên hơi nheo mắt, chẳng lẽ cảm giác quen quen khi nhìn thấy Hứa Nhạc ban đầu không phải là ảo giác? Chẳng lẽ cậu gặp Hứa Nhạc ở đâu đó rồi à?
Cậu nghĩ vậy, cũng hỏi thẳng: "Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?"
Sắc mặt Hứa Nhạc càng tái đi, nhưng anh không nói lời nào, cũng không rõ là không muốn nói hay không biết giải thích ra sao.
Thẩm Trình Miên nhíu mày bắt đầu nhớ lại, Hứa Nhạc không phủ nhận chuyện anh có quen biết Lý Thiên Minh, mà hình như cậu chỉ mới gặp Lý Thiên Minh hai lần? Hai lần đều có liên quan đến Hoắc Liên Kỳ, lần thứ nhất là ở hộp đêm, lúc đó có rất nhiều người, ánh sáng lại mập mờ không rõ, kể cả khi Hứa Nhạc có ở đó thì cậu cũng không để ý; lần thứ hai là ở khách sạn, lúc đó quả thật có một người đi theo sau Lý Thiên Minh.
Vừa nhớ đến đây, Hứa Nhạc đang suy ngẫm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi, "Cậu thật sự không biết à?"
"Biết gì cơ?" Thẩm Trình Miên nhướng mày.
"Chuyện của anh Thiên Minh ấy..." Hứa Nhạc lại gãi tóc, dời tầm mắt, dường như vẫn không quen nhìn vào mắt người khác.
"Lý Thiên Minh?" Ánh mắt Thẩm Trình Miên đầy vẻ khó hiểu, "Tôi phải biết chuyện của anh ta hả? Tôi không thân thiết gì với anh ta, thậm chí bọn tôi chỉ mới gặp mặt được hai lần."
Biểu cảm của Thẩm Trình Miên không giống như đang giả vờ, đối với cậu thì Lý Thiên Minh thật sự chỉ là một người qua đường mà thôi.
Hứa Nhạc mím môi, "Anh ấy, gần đây anh ấy... không được ổn lắm..."
Vẻ mặt của Thẩm Trình Miên không hề dao động, cậu chỉ không rõ chuyện của Lý Thiên Minh thì liên quan gì đến mình, nhưng cậu biết Hứa Nhạc vẫn chưa nói xong, nên vẫn kiên nhẫn chờ.
Dường như Hứa Nhạc cũng không biết nên nói thế nào, anh nhìn Thẩm Trình Miên vài lần, sau đó mới nói: "Là do cậu, chắc là cậu không biết, kiểu người như cậu là gu của anh ấy, sau khi gặp được cậu, anh ấy bắt đầu động tay vào vài chuyện không đàng hoàng lắm, chắc là vì việc này nên mới có người khiến anh ấy vướng phải rất nhiều rắc rối..."
[Tác giả có lời muốn nói]
Miên Miên: Là vị Lôi Phong (*) nào làm việc thiện mà không để lại tên? Mau liên hệ với tôi!
(*) Một vị anh hùng trong lịch sử Trung Quốc
Lúc này, bạn học Hoắc-vị Lôi Phong làm việc thiện mà không để lại tên-Dục Tiêu vẫn chưa biết lớp ngụy trang của mình đang ở tình thế nguy cấp.