Khi Thẩm Trình Miên bước vào trong sân vận động, Triệu Tử Huy vừa chơi bóng xong, y đang uống nước, thấy quần áo Thẩm Trình Miên ướt đẫm thì kinh ngạc hỏi: "Bên ngoài mưa lớn thế à?"
Thẩm Trình Miên đặt mấy chiếc ô cậu vừa mang đến qua một bên, "Đúng lúc tôi đi lấy ô thì mưa lớn."
Triệu Tử Huy mượn bạn học nữ bên cạnh một gói khăn giấy lau cho Thẩm Trình Miên, "Cậu về thay đồ đi."
Thẩm Trình Miên lấy khăn giấy lau tay trước. Áo cậu không ướt nhiều lắm, chỉ lốm đốm vài giọt, nước cũng không thấm vào bên trong nên chỉ cần lau sơ một chút là được, chủ yếu là ống quần của cậu đã ướt sũng cả rồi. Cậu mặc áo khoác vào, thử tính toán xem về nhà một chuyến thì mất bao lâu.
Nghĩ rằng chiều nay chỉ còn một tiết cuối cùng, Thẩm Trình Miên nói: "Hết tiết vật lý tôi sẽ về."
Lúc này, có người gọi Thẩm Trình Miên và Triệu Tử Huy ra sân. Thẩm Trình Miên đang rối rắm trong lòng, bây giờ không có tâm trạng chơi bóng nên chỉ xua tay ra hiệu với người nọ.
Triệu Tử Huy nuốt nước bọt, y nhướng mày nhìn Thẩm Trình Miên ra vẻ, "Trình Miên cậu nhớ nhìn kĩ đó, tôi sẽ đánh bại cậu."
Nói xong y lập tức hầm hè chạy vào sân.
Thẩm Trình Miên ngồi trên khán đài, cậu ngả người ra phía sau, tuy rằng vẫn đang nhìn về phía sân vận động nhưng ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, đầu óc lại bắt đầu dạo chơi trên chín tầng mây.
Cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện Hứa Nhạc nói lúc nãy.
Rốt cuộc có phải là Hoắc Dục Tiêu hay không...
Nếu đúng là Hoắc Dục Tiêu thì tại sao hắn phải làm vậy...
Đổi lại là Thẩm Trình Miên, nếu cậu phát hiện có người giở trò với Triệu Tử Huy, phản ứng đầu tiên của cậu nhất định là nói với y trước, sau đó xem thử y muốn xử lí thế nào, nếu thật sự cần giúp thì cậu sẽ hỗ trợ.
Người đó xử lí tất cả mọi chuyện trong khi cậu không hề hay biết gì cả, hình như có hơi chu đáo quá thì phải...
Hơn nữa, chắc là không cần phải cho Lý Thiên Minh một bài học lớn như thế chỉ vì chuyện này đâu nhỉ? Dù sao thì cậu cũng không hề bị ảnh hưởng trực tiếp...
Nếu như người kia là Hoắc Dục Tiêu thì lúc đó hắn đang nghĩ gì? Chỉ đơn giản là ra tay giúp anh em, hay là...
Hay là... hắn cũng có chút cảm xúc riêng tư gì đó?
Ví dụ như... Cảnh giác? Tức giận? Ghen?
Ý nghĩa này vừa lóe lên, Thẩm Trình Miên đột nhiên giật mình.
Đầu ngón tay Thẩm Trình Miên vô thức động đậy, cậu đưa tay day huyệt thái dương, tim đập nhanh muốn rơi ra ngoài.
Tại sao cậu lại đặt bản thân vào vị trí của Triệu Tử Huy để tưởng tượng mà không phải là Hoắc Dục Tiêu? Bởi vì cậu vừa nhận ra hình như mình không thể xem Hoắc Dục Tiêu như anh em bình thường được.
Nếu có người tơ tưởng đến Hoắc Dục Tiêu, chắc chắn cậu sẽ không nói cho hắn việc này, cậu không muốn hắn để ý tới người kia, đối với cậu, nói cho Hoắc Dục Tiêu chuyện đó chẳng khác nào thổ lộ với hắn hộ tình địch của mình cả...
Tình địch...
Những từ ngữ vừa hiện lên trong tiềm thức khiến một sợi dây nào đó trong đầu Thẩm Trình Miên đứt 'phựt' ngay lập tức.
Cậu... thật sự có ý nghĩ không đứng đắn với Hoắc Dục Tiêu.
Sau khi nhận ra điều này, Thẩm Trình Miên hoàn toàn đơ máy. Không biết đã ngơ ngác trong bao lâu, mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
Triệu Tử Huy vui vẻ bước đến, y đứng từ xa hưng phấn hét lên với Thẩm Trình Miên: "Sao hả Trình Miên? Cậu thấy cú ghi bàn vừa nãy của tôi có đẹp không!"
Nãy giờ Thẩm Trình Miên hoàn toàn chẳng xem được gì sất, cậu nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu, một mực phụ họa: "Đẹp lắm."
Triệu Tử Huy cười đắc ý, "Hoàng tử bé của sân bóng phải thế chứ."
Những người khác cũng chạy tới, nhìn thấy những chiếc ô mà Thẩm Trình Miên mang đến, bọn họ nhao nhao nói cảm ơn cậu. Sau khi chơi bóng cùng nhau, quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và những người này cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Mọi người thu dọn đồ đạc trở về phòng học. Lúc bọn họ ra khỏi sân vận động thì mưa bên ngoài đã tạnh bớt, bởi vì không đủ ô nên Thẩm Trình Miên và Triệu Tử Huy phải dùng chung, Thẩm Trình Miên vừa mở ô ra, Triệu Tử Huy đứng bên cạnh đột nhiên mừng rỡ vẫy vẫy tay về phía trước.
"Trình Miên, anh Dục mang ô đến cho chúng ta kìa."
Động tác của Thẩm Trình Miên khựng lại, tim cậu đập càng ngày càng nhanh. Cậu nhìn theo tầm mắt của Triệu Tử Huy, lập tức trông thấy bóng dáng cao gầy của Hoắc Dục Tiêu giữa màn mưa mờ ảo.
Mãi đến khi Hoắc Dục Tiêu tới gần, Thẩm Trình Miên vẫn cứ đứng lơ ngơ tại chỗ, tay cậu cầm ô, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn, biểu cảm hơi sững sờ.
Hoắc Dục Tiêu cầm một chiếc ô, trong tay còn mang theo một chiếc ô khác, hắn ném nó cho Triệu Tử Huy, ánh mắt vẫn luôn dán vào người Thẩm Trình Miên, hắn khẽ nhăn mày, "Bị mắc mưa à?"
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên hoàn hồn. Cậu cụp mắt tránh né tránh hắn, trả lời: "Lúc nãy tôi về phòng học lấy ô, lúc đó trời mưa to quá nên có bị ướt một chút. Không sao đâu, hết tiết vật lý tôi sẽ về nhà thay đồ."
Nghe cậu nói vậy, Hoắc Dục Tiêu cũng không tỏ ý kiến nữa, hắn chỉ để ý đến đôi môi nhợt nhạt của cậu, khẽ nhíu mày.
Trên đường trở về lớp học, Thẩm Trình Miên không biết nên đối mặt với Hoắc Dục Tiêu thế nào, nhìn bề ngoài trông cậu có vẻ rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã rối một nùi. Sau khi biết được tâm tư của mình đối với Hoắc Dục Tiêu, cậu hoàn toàn không thể mở miệng hỏi ý hắn thế nào, cậu sợ hắn sẽ có thành kiến với mình.
Cảm giác tồn tại của Hoắc Dục Tiêu trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cậu sẽ vô thức chú ý tới từng động tác của hắn. Mỗi khi chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, cậu phải tự niệm chú trong lòng hàng trăm lần mới kìm nén được cảm giác muốn quay phắt đi chỗ khác.
Sau khi trở về chỗ ngồi, Thẩm Trình Miên lấy sách vật lý ra, lật đến bài học của tiết sau. Cậu dán mắt vào trang giấy, cố hết sức tách khả năng suy nghĩ của mình ra khỏi những cảm xúc không rõ ràng kia.
Khoảng cách từ sân vận động đến giảng đường rất xa, hơn nữa vì trời mưa nên tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn bình thường. Khi trở về phòng học, thời gian nghỉ giữa giờ không còn nhiều nữa, vì thế Hoắc Dục Tiêu không nhận ra Thẩm Trình Miên đang cố tình giả vờ đọc sách để tránh mặt hắn.
Hoắc Dục Tiêu lấy sách ra, nhìn Thẩm Trình Miên, ánh mắt lại dừng trên đôi môi nhợt nhạt khác thường của cậu, hắn hỏi: "Lạnh không?"
Thẩm Trình Miên hết hồn, nhận ra Hoắc Dục Tiêu đang hỏi mình, cậu do dự lắc đầu, "Vẫn ổn."
Thật ra sau khi Hoắc Dục Tiêu hỏi thì cậu mới thấy lạnh. Ban nãy cậu vừa đổ mồ hôi đã dầm mưa, mà trời mưa xong nhiệt độ cũng giảm xuống, lúc này Thẩm Trình Miên có cảm giác hơi lành lạnh, nhưng vẫn ở mức chịu đựng được.
Trả lời như thế có nghĩa là lạnh. Hoắc Dục Tiêu cởi áo khoác của mình ra, khoác cho Thẩm Trình Miên, "Mặc vào."
Trên áo khoác vẫn còn hơi ấm của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên cúi đầu nhìn thoáng qua rồi quay đầu về phía hắn, mở miệng gọi: "Anh Dục ơi..."
Gọi xong vẫn không nghe thấy cậu nói tiếp, Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, dùng ánh mắt biểu thị ý nghi vấn.
"Cậu..." Vấn đề đến bên miệng rồi vẫn bị Thẩm Trình Miên bẻ cua nuốt xuống, cậu ho nhẹ một tiếng, thay đổi câu hỏi: "Cậu lạnh không?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Không lạnh."
"Ồ..." Thẩm Trình Miên dời mắt, cậu cũng không biết mình muốn hỏi cái gì, hỏi Hoắc Dục Tiêu tại sao lại đối xử tốt với cậu như vậy? Hay hỏi Hoắc Dục Tiêu làm chuyện kia là có ý gì?
Cậu thật sự không biết. Suy nghĩ của Hoắc Dục Tiêu vốn dĩ rất khó đoán, lỡ như việc này chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn thì sao? Có một số thứ không thể kích động được, trước khi suy nghĩ kĩ càng, Thẩm Trình Miên không muốn để Hoắc Dục Tiêu biết mình có ý nghĩ kia với hắn.
Cậu không thể hình dung được cảnh tượng Hoắc Dục Tiêu thích một ai đó.
Cậu không đảm đương nổi cái giá của quá trình thử sai (*).
(*) 试错 (Trial and error): Chọn một giải pháp khả thi và áp dụng nó vào vấn đề cần giải quyết, nếu xác minh không thành công thì chọn một giải pháp khả thi khác và thử lại. Quá trình này kết thúc khi một trong những giải pháp đã thử mang lại kết quả chính xác.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thẩm Trình Miên thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên bảng trắng, tập trung học hành.
Hoắc Dục Tiêu cũng không quan sát cậu nữa, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Thẩm Trình Miên đang muốn nghiêm túc nghe giảng để phân tán sự chú ý, nhưng không hiểu sao cậu không thể tập trung được. Giọng nói của giáo viên cách Thẩm Trình Miên khoảng nửa lớp học, nhưng khi truyền đến tai cậu thì nghe như đang vang vọng từ một cõi xa xăm nào đó vậy.
Cậu nhíu mày tập trung sự chú ý, vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc tan học. Thẩm Trình Miên xoa xoa trán, cảm thấy đầu mình có hơi nằng nặng.
Cậu còn nhớ kĩ phải về nhà thay đồ, bèn thu dọn đồ đạc đứng dậy, đột nhiên hắt xì một cái.
Hoắc Dục Tiêu quay đầu nhìn cậu, cau mày.
Thẩm Trình Miên sờ sờ trán, chậm chạp nhận ra có gì đó bất thường, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Hình như hơi nóng á..."
Hoắc Dục Tiêu cũng sờ trán cậu, hắn cau mày, "Đến phòng y tế."
Thẩm Trình Miên lúc này nửa tỉnh nửa mê, Hoắc Dục Tiêu nói sao thì nghe vậy, cậu lập tức gật đầu.
Khi đến phòng y tế, dì trực ban đo nhiệt độ cho cậu trước, vừa nhìn thấy con số 39℃ thì giật mình, dì lập tức yêu cầu Thẩm Trình Miên ở lại truyền nước biển.
Thẩm Trình Miên cũng không ngờ nhiệt độ lại cao đến vậy. Cậu sờ trán, ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
Hoắc Dục Tiêu dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào trán Thẩm Trình Miên. Hắn nhíu mày nhìn cậu, rõ ràng tâm trạng của hắn lúc này không được tốt lắm, trông có vẻ khá mệt mỏi, tai cũng hơi cụp xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu không?"
Nói không khó chịu là nói dối, Thẩm Trình Miên gật đầu, "Đau đầu quá."
Dì trực ban cầm chai truyền nước đi vào, bảo Thẩm Trình Miên ngồi lên giường bệnh.
"Truyền nước ba tiếng, khó chịu thì nằm xuống ngủ một giấc nhé." Dì nói.
Kim tiêm đâm vào mạch máu, Thẩm Trình Miên khẽ nhăn mặt, đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn nhíu chặt.
Dì giúp cậu treo bình truyền lên, dặn dò cậu muốn đổi thuốc thì cứ kêu dì rồi lập tức ra ngoài. Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục ơi, tôi chưa xin phép thầy Vương nghỉ học."
Hoắc Dục Tiêu nói: "Đừng lo, tôi bảo Triệu Tử Huy xin giúp."
Thẩm Trình Miên yên tâm, lại hỏi: "Cậu cũng xin nghỉ à?"
Hoắc Dục Tiêu hơi lay động trong lòng, gật đầu nói: "Tôi về nhà lấy quần áo qua đây giúp cậu, chiều nay muốn ăn gì?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, "Tôi không đói, không muốn ăn."
Thật ra cậu hỏi Hoắc Dục Tiêu có xin nghỉ hay không là vì cậu nghĩ hắn sẽ ở đây với cậu.
"Không đói cũng phải ăn." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên nói: "Thế cậu ăn gì thì tôi ăn đó."
"Được." Hoắc Dục Tiêu gật đầu, không yên tâm nhìn Thẩm Trình Miên, "Không phải đau đầu à, nằm xuống ngủ một chút đi, tôi về ngay."
Thẩm Trình Miên không nói mình đã đỡ hay chưa, chỉ nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục...Cậu...Vậy cậu về sớm chút nhé."
Hoắc Dục Tiêu hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Thẩm Trình Miên khi bị bệnh lại dính người đến thế. Có lẽ bởi vì đang sốt nên giọng cậu không lớn lắm, nghe giống như có ý hờn dỗi, càng dễ dàng khiến trái tim người khác mềm nhũn ra.
"Được." Hoắc Dục Tiêu không kìm được mà đưa tay sờ đầu Thẩm Trình Miên. Sờ xong vẫn thấy Thẩm Trình Miên không hề có phản ứng gì, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy rời khỏi phòng y tế.
Tấm rèm lại khẽ đung đưa, bóng dáng Hoắc Dục Tiêu biến mất bên ngoài khung cửa. Một lát sau, Thẩm Trình Miên đưa tay sờ sờ chỗ đỉnh đầu nơi vừa được hắn chạm vào, khẽ thở dài.
Tại sao vậy.
Hoắc Dục Tiêu cũng đối xử với người khác như thế sao?
Thẩm Trình Miên đặt mấy chiếc ô cậu vừa mang đến qua một bên, "Đúng lúc tôi đi lấy ô thì mưa lớn."
Triệu Tử Huy mượn bạn học nữ bên cạnh một gói khăn giấy lau cho Thẩm Trình Miên, "Cậu về thay đồ đi."
Thẩm Trình Miên lấy khăn giấy lau tay trước. Áo cậu không ướt nhiều lắm, chỉ lốm đốm vài giọt, nước cũng không thấm vào bên trong nên chỉ cần lau sơ một chút là được, chủ yếu là ống quần của cậu đã ướt sũng cả rồi. Cậu mặc áo khoác vào, thử tính toán xem về nhà một chuyến thì mất bao lâu.
Nghĩ rằng chiều nay chỉ còn một tiết cuối cùng, Thẩm Trình Miên nói: "Hết tiết vật lý tôi sẽ về."
Lúc này, có người gọi Thẩm Trình Miên và Triệu Tử Huy ra sân. Thẩm Trình Miên đang rối rắm trong lòng, bây giờ không có tâm trạng chơi bóng nên chỉ xua tay ra hiệu với người nọ.
Triệu Tử Huy nuốt nước bọt, y nhướng mày nhìn Thẩm Trình Miên ra vẻ, "Trình Miên cậu nhớ nhìn kĩ đó, tôi sẽ đánh bại cậu."
Nói xong y lập tức hầm hè chạy vào sân.
Thẩm Trình Miên ngồi trên khán đài, cậu ngả người ra phía sau, tuy rằng vẫn đang nhìn về phía sân vận động nhưng ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, đầu óc lại bắt đầu dạo chơi trên chín tầng mây.
Cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện Hứa Nhạc nói lúc nãy.
Rốt cuộc có phải là Hoắc Dục Tiêu hay không...
Nếu đúng là Hoắc Dục Tiêu thì tại sao hắn phải làm vậy...
Đổi lại là Thẩm Trình Miên, nếu cậu phát hiện có người giở trò với Triệu Tử Huy, phản ứng đầu tiên của cậu nhất định là nói với y trước, sau đó xem thử y muốn xử lí thế nào, nếu thật sự cần giúp thì cậu sẽ hỗ trợ.
Người đó xử lí tất cả mọi chuyện trong khi cậu không hề hay biết gì cả, hình như có hơi chu đáo quá thì phải...
Hơn nữa, chắc là không cần phải cho Lý Thiên Minh một bài học lớn như thế chỉ vì chuyện này đâu nhỉ? Dù sao thì cậu cũng không hề bị ảnh hưởng trực tiếp...
Nếu như người kia là Hoắc Dục Tiêu thì lúc đó hắn đang nghĩ gì? Chỉ đơn giản là ra tay giúp anh em, hay là...
Hay là... hắn cũng có chút cảm xúc riêng tư gì đó?
Ví dụ như... Cảnh giác? Tức giận? Ghen?
Ý nghĩa này vừa lóe lên, Thẩm Trình Miên đột nhiên giật mình.
Đầu ngón tay Thẩm Trình Miên vô thức động đậy, cậu đưa tay day huyệt thái dương, tim đập nhanh muốn rơi ra ngoài.
Tại sao cậu lại đặt bản thân vào vị trí của Triệu Tử Huy để tưởng tượng mà không phải là Hoắc Dục Tiêu? Bởi vì cậu vừa nhận ra hình như mình không thể xem Hoắc Dục Tiêu như anh em bình thường được.
Nếu có người tơ tưởng đến Hoắc Dục Tiêu, chắc chắn cậu sẽ không nói cho hắn việc này, cậu không muốn hắn để ý tới người kia, đối với cậu, nói cho Hoắc Dục Tiêu chuyện đó chẳng khác nào thổ lộ với hắn hộ tình địch của mình cả...
Tình địch...
Những từ ngữ vừa hiện lên trong tiềm thức khiến một sợi dây nào đó trong đầu Thẩm Trình Miên đứt 'phựt' ngay lập tức.
Cậu... thật sự có ý nghĩ không đứng đắn với Hoắc Dục Tiêu.
Sau khi nhận ra điều này, Thẩm Trình Miên hoàn toàn đơ máy. Không biết đã ngơ ngác trong bao lâu, mãi đến khi chuông tan học vang lên, cậu mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
Triệu Tử Huy vui vẻ bước đến, y đứng từ xa hưng phấn hét lên với Thẩm Trình Miên: "Sao hả Trình Miên? Cậu thấy cú ghi bàn vừa nãy của tôi có đẹp không!"
Nãy giờ Thẩm Trình Miên hoàn toàn chẳng xem được gì sất, cậu nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu, một mực phụ họa: "Đẹp lắm."
Triệu Tử Huy cười đắc ý, "Hoàng tử bé của sân bóng phải thế chứ."
Những người khác cũng chạy tới, nhìn thấy những chiếc ô mà Thẩm Trình Miên mang đến, bọn họ nhao nhao nói cảm ơn cậu. Sau khi chơi bóng cùng nhau, quan hệ giữa Thẩm Trình Miên và những người này cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Mọi người thu dọn đồ đạc trở về phòng học. Lúc bọn họ ra khỏi sân vận động thì mưa bên ngoài đã tạnh bớt, bởi vì không đủ ô nên Thẩm Trình Miên và Triệu Tử Huy phải dùng chung, Thẩm Trình Miên vừa mở ô ra, Triệu Tử Huy đứng bên cạnh đột nhiên mừng rỡ vẫy vẫy tay về phía trước.
"Trình Miên, anh Dục mang ô đến cho chúng ta kìa."
Động tác của Thẩm Trình Miên khựng lại, tim cậu đập càng ngày càng nhanh. Cậu nhìn theo tầm mắt của Triệu Tử Huy, lập tức trông thấy bóng dáng cao gầy của Hoắc Dục Tiêu giữa màn mưa mờ ảo.
Mãi đến khi Hoắc Dục Tiêu tới gần, Thẩm Trình Miên vẫn cứ đứng lơ ngơ tại chỗ, tay cậu cầm ô, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn, biểu cảm hơi sững sờ.
Hoắc Dục Tiêu cầm một chiếc ô, trong tay còn mang theo một chiếc ô khác, hắn ném nó cho Triệu Tử Huy, ánh mắt vẫn luôn dán vào người Thẩm Trình Miên, hắn khẽ nhăn mày, "Bị mắc mưa à?"
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên hoàn hồn. Cậu cụp mắt tránh né tránh hắn, trả lời: "Lúc nãy tôi về phòng học lấy ô, lúc đó trời mưa to quá nên có bị ướt một chút. Không sao đâu, hết tiết vật lý tôi sẽ về nhà thay đồ."
Nghe cậu nói vậy, Hoắc Dục Tiêu cũng không tỏ ý kiến nữa, hắn chỉ để ý đến đôi môi nhợt nhạt của cậu, khẽ nhíu mày.
Trên đường trở về lớp học, Thẩm Trình Miên không biết nên đối mặt với Hoắc Dục Tiêu thế nào, nhìn bề ngoài trông cậu có vẻ rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã rối một nùi. Sau khi biết được tâm tư của mình đối với Hoắc Dục Tiêu, cậu hoàn toàn không thể mở miệng hỏi ý hắn thế nào, cậu sợ hắn sẽ có thành kiến với mình.
Cảm giác tồn tại của Hoắc Dục Tiêu trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cậu sẽ vô thức chú ý tới từng động tác của hắn. Mỗi khi chạm mắt với Hoắc Dục Tiêu, cậu phải tự niệm chú trong lòng hàng trăm lần mới kìm nén được cảm giác muốn quay phắt đi chỗ khác.
Sau khi trở về chỗ ngồi, Thẩm Trình Miên lấy sách vật lý ra, lật đến bài học của tiết sau. Cậu dán mắt vào trang giấy, cố hết sức tách khả năng suy nghĩ của mình ra khỏi những cảm xúc không rõ ràng kia.
Khoảng cách từ sân vận động đến giảng đường rất xa, hơn nữa vì trời mưa nên tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn bình thường. Khi trở về phòng học, thời gian nghỉ giữa giờ không còn nhiều nữa, vì thế Hoắc Dục Tiêu không nhận ra Thẩm Trình Miên đang cố tình giả vờ đọc sách để tránh mặt hắn.
Hoắc Dục Tiêu lấy sách ra, nhìn Thẩm Trình Miên, ánh mắt lại dừng trên đôi môi nhợt nhạt khác thường của cậu, hắn hỏi: "Lạnh không?"
Thẩm Trình Miên hết hồn, nhận ra Hoắc Dục Tiêu đang hỏi mình, cậu do dự lắc đầu, "Vẫn ổn."
Thật ra sau khi Hoắc Dục Tiêu hỏi thì cậu mới thấy lạnh. Ban nãy cậu vừa đổ mồ hôi đã dầm mưa, mà trời mưa xong nhiệt độ cũng giảm xuống, lúc này Thẩm Trình Miên có cảm giác hơi lành lạnh, nhưng vẫn ở mức chịu đựng được.
Trả lời như thế có nghĩa là lạnh. Hoắc Dục Tiêu cởi áo khoác của mình ra, khoác cho Thẩm Trình Miên, "Mặc vào."
Trên áo khoác vẫn còn hơi ấm của Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên cúi đầu nhìn thoáng qua rồi quay đầu về phía hắn, mở miệng gọi: "Anh Dục ơi..."
Gọi xong vẫn không nghe thấy cậu nói tiếp, Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, dùng ánh mắt biểu thị ý nghi vấn.
"Cậu..." Vấn đề đến bên miệng rồi vẫn bị Thẩm Trình Miên bẻ cua nuốt xuống, cậu ho nhẹ một tiếng, thay đổi câu hỏi: "Cậu lạnh không?"
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Không lạnh."
"Ồ..." Thẩm Trình Miên dời mắt, cậu cũng không biết mình muốn hỏi cái gì, hỏi Hoắc Dục Tiêu tại sao lại đối xử tốt với cậu như vậy? Hay hỏi Hoắc Dục Tiêu làm chuyện kia là có ý gì?
Cậu thật sự không biết. Suy nghĩ của Hoắc Dục Tiêu vốn dĩ rất khó đoán, lỡ như việc này chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn thì sao? Có một số thứ không thể kích động được, trước khi suy nghĩ kĩ càng, Thẩm Trình Miên không muốn để Hoắc Dục Tiêu biết mình có ý nghĩ kia với hắn.
Cậu không thể hình dung được cảnh tượng Hoắc Dục Tiêu thích một ai đó.
Cậu không đảm đương nổi cái giá của quá trình thử sai (*).
(*) 试错 (Trial and error): Chọn một giải pháp khả thi và áp dụng nó vào vấn đề cần giải quyết, nếu xác minh không thành công thì chọn một giải pháp khả thi khác và thử lại. Quá trình này kết thúc khi một trong những giải pháp đã thử mang lại kết quả chính xác.
Tiếng chuông vào học vang lên, Thẩm Trình Miên thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên bảng trắng, tập trung học hành.
Hoắc Dục Tiêu cũng không quan sát cậu nữa, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Thẩm Trình Miên đang muốn nghiêm túc nghe giảng để phân tán sự chú ý, nhưng không hiểu sao cậu không thể tập trung được. Giọng nói của giáo viên cách Thẩm Trình Miên khoảng nửa lớp học, nhưng khi truyền đến tai cậu thì nghe như đang vang vọng từ một cõi xa xăm nào đó vậy.
Cậu nhíu mày tập trung sự chú ý, vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc tan học. Thẩm Trình Miên xoa xoa trán, cảm thấy đầu mình có hơi nằng nặng.
Cậu còn nhớ kĩ phải về nhà thay đồ, bèn thu dọn đồ đạc đứng dậy, đột nhiên hắt xì một cái.
Hoắc Dục Tiêu quay đầu nhìn cậu, cau mày.
Thẩm Trình Miên sờ sờ trán, chậm chạp nhận ra có gì đó bất thường, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Hình như hơi nóng á..."
Hoắc Dục Tiêu cũng sờ trán cậu, hắn cau mày, "Đến phòng y tế."
Thẩm Trình Miên lúc này nửa tỉnh nửa mê, Hoắc Dục Tiêu nói sao thì nghe vậy, cậu lập tức gật đầu.
Khi đến phòng y tế, dì trực ban đo nhiệt độ cho cậu trước, vừa nhìn thấy con số 39℃ thì giật mình, dì lập tức yêu cầu Thẩm Trình Miên ở lại truyền nước biển.
Thẩm Trình Miên cũng không ngờ nhiệt độ lại cao đến vậy. Cậu sờ trán, ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
Hoắc Dục Tiêu dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào trán Thẩm Trình Miên. Hắn nhíu mày nhìn cậu, rõ ràng tâm trạng của hắn lúc này không được tốt lắm, trông có vẻ khá mệt mỏi, tai cũng hơi cụp xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu không?"
Nói không khó chịu là nói dối, Thẩm Trình Miên gật đầu, "Đau đầu quá."
Dì trực ban cầm chai truyền nước đi vào, bảo Thẩm Trình Miên ngồi lên giường bệnh.
"Truyền nước ba tiếng, khó chịu thì nằm xuống ngủ một giấc nhé." Dì nói.
Kim tiêm đâm vào mạch máu, Thẩm Trình Miên khẽ nhăn mặt, đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn nhíu chặt.
Dì giúp cậu treo bình truyền lên, dặn dò cậu muốn đổi thuốc thì cứ kêu dì rồi lập tức ra ngoài. Thẩm Trình Miên ngước mắt nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục ơi, tôi chưa xin phép thầy Vương nghỉ học."
Hoắc Dục Tiêu nói: "Đừng lo, tôi bảo Triệu Tử Huy xin giúp."
Thẩm Trình Miên yên tâm, lại hỏi: "Cậu cũng xin nghỉ à?"
Hoắc Dục Tiêu hơi lay động trong lòng, gật đầu nói: "Tôi về nhà lấy quần áo qua đây giúp cậu, chiều nay muốn ăn gì?"
Thẩm Trình Miên lắc đầu, "Tôi không đói, không muốn ăn."
Thật ra cậu hỏi Hoắc Dục Tiêu có xin nghỉ hay không là vì cậu nghĩ hắn sẽ ở đây với cậu.
"Không đói cũng phải ăn." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên nói: "Thế cậu ăn gì thì tôi ăn đó."
"Được." Hoắc Dục Tiêu gật đầu, không yên tâm nhìn Thẩm Trình Miên, "Không phải đau đầu à, nằm xuống ngủ một chút đi, tôi về ngay."
Thẩm Trình Miên không nói mình đã đỡ hay chưa, chỉ nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục...Cậu...Vậy cậu về sớm chút nhé."
Hoắc Dục Tiêu hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Thẩm Trình Miên khi bị bệnh lại dính người đến thế. Có lẽ bởi vì đang sốt nên giọng cậu không lớn lắm, nghe giống như có ý hờn dỗi, càng dễ dàng khiến trái tim người khác mềm nhũn ra.
"Được." Hoắc Dục Tiêu không kìm được mà đưa tay sờ đầu Thẩm Trình Miên. Sờ xong vẫn thấy Thẩm Trình Miên không hề có phản ứng gì, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy rời khỏi phòng y tế.
Tấm rèm lại khẽ đung đưa, bóng dáng Hoắc Dục Tiêu biến mất bên ngoài khung cửa. Một lát sau, Thẩm Trình Miên đưa tay sờ sờ chỗ đỉnh đầu nơi vừa được hắn chạm vào, khẽ thở dài.
Tại sao vậy.
Hoắc Dục Tiêu cũng đối xử với người khác như thế sao?