"Chó cắn á?" Thẩm Trình Miên lập tức lo lắng nhìn về phía vết thương của Hoắc Dục Tiêu, "Đã tiêm vắc-xin chưa?"
Một khi bệnh dại bộc phát, tỷ lệ tử vong là 100%, đây không phải là chuyện nhỏ.
Cậu vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Ba Thẩm mẹ Thẩm liếc nhìn nhau, ăn ý không nói gì.
Dù sao cũng là do con trai nhà mình cắn người ta, người ta còn cứu con trai nhà mình hai lần, bọn họ cũng không đến mức phải can thiệp kiểu trêu chọc nhỏ nhặt thế này.
Hoắc Dục Tiêu thấy vẻ mặt đứng ngồi không yên của Thẩm Trình Miên thì hơi nhếch khóe miệng, hắn thản nhiên liếc nhìn vết thương trên tay phải: "Có cần thiết không?"
"Chắc chắn là cần rồi!" Thẩm Trình Miên cho rằng hắn không biết mức độ nguy hiểm của bệnh dại, cậu lập tức muốn móc điện thoại ra tìm kiếm khoa học phổ thông về bệnh dại cho Hoắc Dục Tiêu, sau đó đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện thì quay ngoắt sang nhìn bác sĩ đang đứng trong phòng bệnh, "Bác sĩ ơi, bác nói đi ạ, bị chó cắn có cần tiêm phòng bệnh dại không?"
Bác sĩ đã chứng kiến toàn bộ quá trình liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, trong mắt đối phương hiện lên ý cười. Ông không biết có nên nói thật hay không, nhưng ông không đắc tội nổi bất kì người nào đang ở trong phòng bệnh này, bèn ho khan một tiếng, mơ hồ nói: "Vết thương của thiếu gia Hoắc không có gì đáng lo ngại, cậu ấy sẽ không mắc bệnh dại đâu..."
Ngay sau đó bác sĩ đổi chủ đề, "Thiếu gia Thẩm tỉnh lại rồi, chúng ta làm kiểm tra trước đã."
Tình trạng thân thể của Thẩm Trình Miên đương nhiên là quan trọng nhất, ba Thẩm và mẹ Thẩm ngay lập tức nhường chỗ cho bác sĩ.
Thẩm Trình Miên nghe bác sĩ nói thì nghĩ rằng vết thương của Hoắc Dục Tiêu đã được kiểm tra trước rồi. Mặc dù trong lòng cậu vẫn còn nghi ngờ nhưng ba Thẩm mẹ Thẩm cũng đã đứng lên hết, cậu vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa rõ ràng lắm, đành phải để cho bác sĩ kiểm tra mình trước.
Một khi sự chú ý quay lại trên cơ thể mình, cảm giác đau đớn trong người cậu ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đau nhất ở chỗ bả vai, là vết thương bị con dao của râu quai nón đâm trúng, đã được băng bó cẩn thận. Ngoài ra, đầu cậu hơi có cảm giác đau âm ỉ, Thẩm Trình Miên đoán là do lúc bị đánh bất tỉnh gây ra.
Sau khi khám xong, vẻ mặt bác sĩ rất nhẹ nhàng: "Vết thương trên người thiếu gia Thẩm căn bản không nghiêm trọng, vết thương ngoài da đang hồi phục rất tốt, triệu chứng chấn động não tương đối nhẹ, tĩnh dưỡng hai tuần sẽ bình phục."
Ba Thẩm mẹ Thẩm nghe xong đều yên tâm.
Thẩm Trình Miên nghe thấy không có vết thương nào nghiêm trọng cũng yên tâm. Sau khi thả lỏng cả người, cậu nghe thấy ba Thẩm và mẹ Thẩm đến hỏi thăm bác sĩ xem chế độ ăn uống sau này của cậu có cần chú ý điều gì không.
Ba người trao đổi một lúc, Thẩm Trình Miên đột nhiên phát hiện giọng nói của bác sĩ nghe quen quen. Cậu cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên mơ hồ nhớ ra rằng có người nói một câu "Cẩn thận đừng để cậu ấy cắn trúng lưỡi" trước khi cậu tỉnh lại, nghe rất giống giọng nói của bác sĩ.
Thẩm Trình Miên nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó thì mọi thứ cũng dần trở nên rõ ràng hơn, hình như sau khi nghe được bác sĩ nói câu kia, cậu đã cắn phải thứ gì đó?
Thẩm Trình Miên mím môi, cau mày, đang định ngẩng đầu hỏi Hoắc Dục Tiêu, vừa lúc Hoắc Dục Tiêu cũng đang chú ý tới bộ dạng suy tư của cậu, hắn mở miệng hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy? "
Khi Thẩm Trình Miên ngước mặt lên, ánh mắt cậu lại liếc nhìn vết thương trên tay phải của Hoắc Dục Tiêu lần nữa, bởi vì lúc này Hoắc Dục Tiêu đang ở rất gần nên cậu có thể nhìn rõ hơn trước rất nhiều, Thẩm Trình Miên vừa nhìn thoáng qua đã thấy được hai dấu răng ngay hàng thẳng lối.
Chó cắn ra dấu răng này á hả?
Cậu còn đang nghi ngờ, trong đầu đột nhiên có tiếng sét xẹt ngang, suy nghĩ trước sau đột nhiên thông suốt. Nghĩ tới khả năng kia, Thẩm Trình Miên lắp bắp: "Anh... Anh Dục, tay của cậu... có thật là... bị chó cắn không?"
Nghe Thẩm Trình Miên hỏi như vậy, Hoắc Dục Tiêu đoán được rằng cậu đã nhớ ra rồi, hắn nhướng mày: "Cậu đoán đi."
Thẩm Trình Miên thấy Hoắc Dục Tiêu không hề gật đầu xác nhận thì căn bản có thể xác định được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu hơi không thể tin nổi, giọng điệu mờ mịt vẫn chưa từ bỏ, "Lúc nãy hình như tôi đã nằm mơ..."
... Hi vọng là mơ.
Hoắc Dục Tiêu kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, vẻ mặt hài lòng thưởng thức bộ dạng không biết đường nào mà lần của Thẩm Trình Miên.
Nhất là khi Thẩm Trình Miên vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu, ánh mắt hơi ngơ ngác, trông rất đáng yêu.
"Mơ thấy mình là một con cún nhỏ à?" Giọng điệu Hoắc Dục Tiêu đều đều, hắn vừa nói chuyện vừa bình thản giơ tay phải lên quan sát vết thương.
Câu này gần như đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên di chuyển theo bàn tay của Hoắc Dục Tiêu, khuôn mặt cậu dần nóng lên. Cậu nhìn chằm chằm vết thương kia, có hơi không thể tưởng tượng nổi, "Tôi cắn mạnh vậy à?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn thoáng qua vành tai đỏ như máu của cậu, chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp lạ thường.
"Răng không tồi." Hắn hờ hững khen ngợi.
Thẩm Trình Miên không dám xem câu này là một lời khen, cậu nghĩ đến việc mình vừa đề nghị Hoắc Dục Tiêu tiêm vắc xin phòng bệnh dại thì chợt cảm thấy tâm trạng phức tạp một cách kì lạ, cậu cũng đã hiểu tại sao biểu cảm của ba Thẩm, mẹ Thẩm và bác sĩ đều kì cục như vậy.
Cậu mở miệng định xin lỗi Hoắc Dục Tiêu, nhưng khi ngước mắt lên lại bắt gặp ánh nhìn rõ là vui vẻ kèm theo chút trêu chọc của Hoắc Dục Tiêu, cậu nghĩ ngay đến câu nói vết thương kia là do chó cắn ban nãy của hắn.
Thẩm Trình Miên nghẹn họng hai giây, "Sao cậu không nói thẳng với tôi..."
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, trong mắt hắn toát ra ý cười, vẻ mặt sáng sủa thoải mái.
Trong đầu Thẩm Trình Miên đột nhiên hiện lên giấc mơ vừa nãy, trong nháy mắt cậu chẳng còn thấy oán giận gì nữa, chỉ cảm thấy Hoắc Dục Tiêu có thể cười như vậy thật là tốt.
Cậu lại liếc nhìn vết thương của Hoắc Dục Tiêu, "Bị người cắn cũng phải xử lí chút chứ?"
Đối diện với đôi mắt tràn ngập sự quan tâm của cậu, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, tuy rằng hắn cảm thấy không sao, nhưng vẫn nói: "Đợi chút nữa tôi đi hỏi thử."
Tiện thể đang ở bệnh viện.
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Lúc này ba Thẩm mẹ Thẩm đã nói chuyện với bác sĩ xong. Mẹ Thẩm đến bên giường, quan tâm hỏi: "Miên Miên có đói bụng không con? Mẹ đi mua cháo cho con nhé?"
Bọn họ vừa hỏi thì Thẩm Trình Miên đã cảm thấy đói bụng, cậu gật đầu, "Vâng ạ, cảm ơn mẹ."
Thèm ăn là chuyện tốt, biểu cảm trên mặt mẹ Thẩm dịu đi đôi chút, "Đồ ăn mua ở ngoài chỉ có thể lót bụng được thôi, đến trưa mẹ bảo dì Vương hầm canh đưa sang đây, lần này con gặp chuyện lớn đến vậy, phải bồi bổ cho thật tốt."
Ba Thẩm hỏi: "Con muốn ăn gì nữa không? Trưa nay ba mang sang luôn cho con."
Biết bọn họ quan tâm đến mình, Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút rồi nói ra hai món cậu muốn ăn, ba Thẩm và mẹ Thẩm đồng ý, lập tức đi mua đồ ăn cho cậu.
Trong phòng đột nhiên bớt đi vài người, chỉ còn lại cậu và Hoắc Dục Tiêu.
Thẩm Trình Miên thúc giục Hoắc Dục Tiêu đi hỏi xem vết thương kia xử lí thế nào, Hoắc Dục Tiêu đành phải nghe theo lời cậu đi hỏi một chút. Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ xong, vết thương cũng đã được khử trùng đơn giản, lúc hắn quay lại thì mẹ Thẩm cũng đã về, Thẩm Trình Miên đang ăn cháo.
Thẩm Trình Miên thấy Hoắc Dục Tiêu bước vào thì lập tức nhìn về phía tay hắn, "Không bị sao chứ?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Thẩm Trình Miên yên tâm.
Ăn xong một bát cháo thì dạ dày cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Vừa nãy mẹ Thẩm nhắc đến Thẩm Trình Miên mới phát hiện mình đã hôn mê hai ngày, thảo nào lúc tỉnh dậy lại lơ ngơ đến vậy.
Mẹ Thẩm đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Chờ mẹ Thẩm bước ra ngoài, Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục, biểu cảm nghiêm túc, "Anh Dục, cảm ơn cậu."
Không chỉ cảm ơn Hoắc Dục Tiêu đã cứu cậu, mà còn cảm ơn Hoắc Dục Tiêu đã chăm sóc cho cậu. Lúc nãy Thẩm Trình Miên cũng đã nghe mẹ Thẩm kể về chuyện hai ngày nay Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn trông nom bên giường mình.
Hoắc Dục Tiêu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nhướng mày.
Hắn làm mọi việc dựa trên niềm vui của mình, hắn biết rõ bản chất của những gì hắn làm đều xuất phát từ chính bản thân hắn mà thôi.
Vui thì làm, hắn cũng không cho rằng Thẩm Trình Miên nên cảm ơn hắn như thế.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu nói: "Sau này đề cao cảnh giác."
Hắn không muốn trải qua cảm giác này lần nào nữa, quá mất kiểm soát.
Trong đầu Hoắc Dục Tiêu vừa hiện lên ý nghĩ này thì đột nhiên hơi nhíu mày.
Có lẽ hắn quyết định cứu Thẩm Trình Miên là bởi vì suy xét đến việc cuộc sống tương lai của mình sẽ mất đi khá nhiều trò vui, nhưng trong quá trình đó, thật ra hắn không thể tự kiểm soát được cảm xúc, hắn cũng không hoàn toàn chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Hắn đã lo lắng Thẩm Trình Miên có sợ hãi hay không.
Hắn nghĩ cho cảm xúc của Thẩm Trình Miên.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong cuộc sống của Hoắc Dục Tiêu trước đây.
"Tôi nhớ rồi." Thẩm Trình Miên biết rõ chuyện này là do cậu sơ suất quá, cậu cũng cảm thấy rất áy náy vì đã khiến nhiều người lo lắng cho mình đến vậy.
Có lẽ giấc mơ mà cậu gặp cũng là lời cảnh báo cho cậu, nếu cậu cứ tiếp tục sơ suất thì không chỉ tự gây hại cho bản thân mình mà còn liên lụy đến những người khác nữa.
Giọng nói của Thẩm Trình Miên khiến Hoắc Dục Tiêu hoàn hồn ngay lập tức, một khi bắt đầu chú ý, rất nhiều chuyện sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hắn đột nhiên phát hiện dường như mình không thích nhìn thấy cảm xúc của Thẩm Trình Miên trở nên sa sút.
Mà khuynh hướng này có lẽ đã bắt đầu hình thành từ rất lâu về trước.
Chỉ mất một lúc để Hoắc Dục Tiêu sắp xếp rõ ràng lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hắn nhìn về phía Thẩm Trình Miên, hỏi: "Cậu mơ thấy tôi?"
Chủ đề đột nhiên quay ngoắt 180 độ khiến Thẩm Trình Miên sửng sốt một lát, sau khi định thần lại cậu mới gật đầu: "Ừ."
"Mơ kiểu gì?" Hoắc Dục Tiêu lại hỏi.
Thẩm Trình Miên nghĩ đến nội dung giấc mơ thì nhíu mày, nói không rõ ràng: "Thì mơ thấy cậu xảy ra chuyện... Nói chung là giấc mơ không tốt, nhưng những chuyện trong mơ đều là giả hết."
Cậu lại nhấn mạnh giấc mơ là giả một lần nữa, như thể rất sợ giấc mơ kia sẽ trở thành sự thật.
Thẩm Trình Miên đang lo lắng quá mức về những cơn ác mộng.
Trừ khi những chuyện trong mơ đã từng xảy ra thật.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi lóe lên, hắn đã đoán được đại khái mọi chuyện.
Trong đầu Hoắc Dục Tiêu vẫn còn vài điều cần cân nhắc, nhưng lúc này hắn định tạm thời gạt chúng sang một bên, khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên đang cau mày thì ánh mắt hắn vô thức chậm lại.
"Không cần để ý." Hắn đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mày đang nhăn lại của Thẩm Trình Miên.
Lúc này Thẩm Trình Miên mới nhận ra mình vẫn luôn cau mày, chỗ Hoắc Dục Tiêu vừa chạm vào khiến cậu hơi mất tự nhiên. Cậu cũng xoa xoa giữa lông mày, nhìn Hoắc Dục Tiêu nói: "Anh Dục, cậu muốn đi nghỉ ngơi một lát không? Mẹ tôi nói hai ngày nay cậu vẫn luôn trông tôi ở bệnh viện mà."
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Cậu ngủ rồi tôi đi."
Thẩm Trình Miên vừa định nói cậu không buồn ngủ thì đột nhiên ngáp một cái.
Hoắc Dục Tiêu đã nhận ra tinh thần của cậu không ổn từ lâu, lúc nãy khi Thẩm Trình Miên ăn cháo đã dụi mắt mấy lần, hơn nữa sau khi bị chấn động não nhẹ cũng cần phải ngủ đủ giấc mới bình phục được.
Hoắc Dục Tiêu cầm quyển sách, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nói với Thẩm Trình Miên: "Ngủ đi."
Có hắn ngồi cạnh giường, không hiểu sao Thẩm Trình Miên cảm thấy rất yên tâm, cậu không gồng được nữa, gật đầu nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, Hoắc Dục Tiêu khép quyển sách mà hắn vờ như đang đọc lại, nhìn xuống khuôn mặt của Thẩm Trình Miên, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Thật ra ngay khi Thẩm Trình Miên nói đến mấy chữ "dây chằng ở cả hai chân đều đứt", hắn đã nghi ngờ Thẩm Trình Miên đang mơ về chuyện đời trước.
Nếu chỉ nằm mơ thấy hắn gặp chuyện thôi thì có thể chỉ là trùng hợp, nhưng đối chiếu thêm những chi tiết nhỏ nữa thì lại trùng hợp quá mức.
Kết hợp với thái độ của Thẩm Trình Miên, hắn đã có thể chắc chắn.
Tuy nhiên, căn cứ vào những chuyện đó, hắn cũng có thể xác định được rằng Thẩm Trình Miên không biết những chuyện xảy ra sau này.
Bởi vì hắn chưa từng bị thương nặng ở chân.
Đó chỉ là cái bẫy hắn đã giăng ra ở đời trước.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi tối lại, trong mắt hiện lên sự không chắc chắn.
Từ lời nói và hành động của Thẩm Trình Miên trong khoảng thời gian này, hắn có thể nhìn ra Thẩm Trình Miên vẫn luôn lo lắng hắn sẽ bị An Tử Mục lừa gạt.
Thẩm Trình Miên muốn bảo vệ hắn.
Nếu Thẩm Trình Miên biết người chiến thắng cuối cùng ở đời trước là hắn, biết tâm tư của hắn thâm độc hơn nhiều so với An Tử Mục, biết hắn đã sống lại, cũng hiểu rõ Thẩm Trình Miên đang muốn nhắc nhở hắn điều gì...
Nghĩ đến đây, sự không chắc chắn trong mắt Hoắc Dục Tiêu lại tăng vọt thêm một bước.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện.
Hình ảnh Thẩm Trình Miên vừa tỉnh lại, trong mắt toàn là hình bóng của hắn, đã khiến hắn rung động.
Một khi bệnh dại bộc phát, tỷ lệ tử vong là 100%, đây không phải là chuyện nhỏ.
Cậu vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Ba Thẩm mẹ Thẩm liếc nhìn nhau, ăn ý không nói gì.
Dù sao cũng là do con trai nhà mình cắn người ta, người ta còn cứu con trai nhà mình hai lần, bọn họ cũng không đến mức phải can thiệp kiểu trêu chọc nhỏ nhặt thế này.
Hoắc Dục Tiêu thấy vẻ mặt đứng ngồi không yên của Thẩm Trình Miên thì hơi nhếch khóe miệng, hắn thản nhiên liếc nhìn vết thương trên tay phải: "Có cần thiết không?"
"Chắc chắn là cần rồi!" Thẩm Trình Miên cho rằng hắn không biết mức độ nguy hiểm của bệnh dại, cậu lập tức muốn móc điện thoại ra tìm kiếm khoa học phổ thông về bệnh dại cho Hoắc Dục Tiêu, sau đó đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện thì quay ngoắt sang nhìn bác sĩ đang đứng trong phòng bệnh, "Bác sĩ ơi, bác nói đi ạ, bị chó cắn có cần tiêm phòng bệnh dại không?"
Bác sĩ đã chứng kiến toàn bộ quá trình liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu, trong mắt đối phương hiện lên ý cười. Ông không biết có nên nói thật hay không, nhưng ông không đắc tội nổi bất kì người nào đang ở trong phòng bệnh này, bèn ho khan một tiếng, mơ hồ nói: "Vết thương của thiếu gia Hoắc không có gì đáng lo ngại, cậu ấy sẽ không mắc bệnh dại đâu..."
Ngay sau đó bác sĩ đổi chủ đề, "Thiếu gia Thẩm tỉnh lại rồi, chúng ta làm kiểm tra trước đã."
Tình trạng thân thể của Thẩm Trình Miên đương nhiên là quan trọng nhất, ba Thẩm và mẹ Thẩm ngay lập tức nhường chỗ cho bác sĩ.
Thẩm Trình Miên nghe bác sĩ nói thì nghĩ rằng vết thương của Hoắc Dục Tiêu đã được kiểm tra trước rồi. Mặc dù trong lòng cậu vẫn còn nghi ngờ nhưng ba Thẩm mẹ Thẩm cũng đã đứng lên hết, cậu vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa rõ ràng lắm, đành phải để cho bác sĩ kiểm tra mình trước.
Một khi sự chú ý quay lại trên cơ thể mình, cảm giác đau đớn trong người cậu ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đau nhất ở chỗ bả vai, là vết thương bị con dao của râu quai nón đâm trúng, đã được băng bó cẩn thận. Ngoài ra, đầu cậu hơi có cảm giác đau âm ỉ, Thẩm Trình Miên đoán là do lúc bị đánh bất tỉnh gây ra.
Sau khi khám xong, vẻ mặt bác sĩ rất nhẹ nhàng: "Vết thương trên người thiếu gia Thẩm căn bản không nghiêm trọng, vết thương ngoài da đang hồi phục rất tốt, triệu chứng chấn động não tương đối nhẹ, tĩnh dưỡng hai tuần sẽ bình phục."
Ba Thẩm mẹ Thẩm nghe xong đều yên tâm.
Thẩm Trình Miên nghe thấy không có vết thương nào nghiêm trọng cũng yên tâm. Sau khi thả lỏng cả người, cậu nghe thấy ba Thẩm và mẹ Thẩm đến hỏi thăm bác sĩ xem chế độ ăn uống sau này của cậu có cần chú ý điều gì không.
Ba người trao đổi một lúc, Thẩm Trình Miên đột nhiên phát hiện giọng nói của bác sĩ nghe quen quen. Cậu cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên mơ hồ nhớ ra rằng có người nói một câu "Cẩn thận đừng để cậu ấy cắn trúng lưỡi" trước khi cậu tỉnh lại, nghe rất giống giọng nói của bác sĩ.
Thẩm Trình Miên nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó thì mọi thứ cũng dần trở nên rõ ràng hơn, hình như sau khi nghe được bác sĩ nói câu kia, cậu đã cắn phải thứ gì đó?
Thẩm Trình Miên mím môi, cau mày, đang định ngẩng đầu hỏi Hoắc Dục Tiêu, vừa lúc Hoắc Dục Tiêu cũng đang chú ý tới bộ dạng suy tư của cậu, hắn mở miệng hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy? "
Khi Thẩm Trình Miên ngước mặt lên, ánh mắt cậu lại liếc nhìn vết thương trên tay phải của Hoắc Dục Tiêu lần nữa, bởi vì lúc này Hoắc Dục Tiêu đang ở rất gần nên cậu có thể nhìn rõ hơn trước rất nhiều, Thẩm Trình Miên vừa nhìn thoáng qua đã thấy được hai dấu răng ngay hàng thẳng lối.
Chó cắn ra dấu răng này á hả?
Cậu còn đang nghi ngờ, trong đầu đột nhiên có tiếng sét xẹt ngang, suy nghĩ trước sau đột nhiên thông suốt. Nghĩ tới khả năng kia, Thẩm Trình Miên lắp bắp: "Anh... Anh Dục, tay của cậu... có thật là... bị chó cắn không?"
Nghe Thẩm Trình Miên hỏi như vậy, Hoắc Dục Tiêu đoán được rằng cậu đã nhớ ra rồi, hắn nhướng mày: "Cậu đoán đi."
Thẩm Trình Miên thấy Hoắc Dục Tiêu không hề gật đầu xác nhận thì căn bản có thể xác định được chuyện gì đã xảy ra.
Cậu hơi không thể tin nổi, giọng điệu mờ mịt vẫn chưa từ bỏ, "Lúc nãy hình như tôi đã nằm mơ..."
... Hi vọng là mơ.
Hoắc Dục Tiêu kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống, vẻ mặt hài lòng thưởng thức bộ dạng không biết đường nào mà lần của Thẩm Trình Miên.
Nhất là khi Thẩm Trình Miên vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu, ánh mắt hơi ngơ ngác, trông rất đáng yêu.
"Mơ thấy mình là một con cún nhỏ à?" Giọng điệu Hoắc Dục Tiêu đều đều, hắn vừa nói chuyện vừa bình thản giơ tay phải lên quan sát vết thương.
Câu này gần như đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Ánh mắt Thẩm Trình Miên di chuyển theo bàn tay của Hoắc Dục Tiêu, khuôn mặt cậu dần nóng lên. Cậu nhìn chằm chằm vết thương kia, có hơi không thể tưởng tượng nổi, "Tôi cắn mạnh vậy à?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn thoáng qua vành tai đỏ như máu của cậu, chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp lạ thường.
"Răng không tồi." Hắn hờ hững khen ngợi.
Thẩm Trình Miên không dám xem câu này là một lời khen, cậu nghĩ đến việc mình vừa đề nghị Hoắc Dục Tiêu tiêm vắc xin phòng bệnh dại thì chợt cảm thấy tâm trạng phức tạp một cách kì lạ, cậu cũng đã hiểu tại sao biểu cảm của ba Thẩm, mẹ Thẩm và bác sĩ đều kì cục như vậy.
Cậu mở miệng định xin lỗi Hoắc Dục Tiêu, nhưng khi ngước mắt lên lại bắt gặp ánh nhìn rõ là vui vẻ kèm theo chút trêu chọc của Hoắc Dục Tiêu, cậu nghĩ ngay đến câu nói vết thương kia là do chó cắn ban nãy của hắn.
Thẩm Trình Miên nghẹn họng hai giây, "Sao cậu không nói thẳng với tôi..."
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, trong mắt hắn toát ra ý cười, vẻ mặt sáng sủa thoải mái.
Trong đầu Thẩm Trình Miên đột nhiên hiện lên giấc mơ vừa nãy, trong nháy mắt cậu chẳng còn thấy oán giận gì nữa, chỉ cảm thấy Hoắc Dục Tiêu có thể cười như vậy thật là tốt.
Cậu lại liếc nhìn vết thương của Hoắc Dục Tiêu, "Bị người cắn cũng phải xử lí chút chứ?"
Đối diện với đôi mắt tràn ngập sự quan tâm của cậu, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, tuy rằng hắn cảm thấy không sao, nhưng vẫn nói: "Đợi chút nữa tôi đi hỏi thử."
Tiện thể đang ở bệnh viện.
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Lúc này ba Thẩm mẹ Thẩm đã nói chuyện với bác sĩ xong. Mẹ Thẩm đến bên giường, quan tâm hỏi: "Miên Miên có đói bụng không con? Mẹ đi mua cháo cho con nhé?"
Bọn họ vừa hỏi thì Thẩm Trình Miên đã cảm thấy đói bụng, cậu gật đầu, "Vâng ạ, cảm ơn mẹ."
Thèm ăn là chuyện tốt, biểu cảm trên mặt mẹ Thẩm dịu đi đôi chút, "Đồ ăn mua ở ngoài chỉ có thể lót bụng được thôi, đến trưa mẹ bảo dì Vương hầm canh đưa sang đây, lần này con gặp chuyện lớn đến vậy, phải bồi bổ cho thật tốt."
Ba Thẩm hỏi: "Con muốn ăn gì nữa không? Trưa nay ba mang sang luôn cho con."
Biết bọn họ quan tâm đến mình, Thẩm Trình Miên suy nghĩ một chút rồi nói ra hai món cậu muốn ăn, ba Thẩm và mẹ Thẩm đồng ý, lập tức đi mua đồ ăn cho cậu.
Trong phòng đột nhiên bớt đi vài người, chỉ còn lại cậu và Hoắc Dục Tiêu.
Thẩm Trình Miên thúc giục Hoắc Dục Tiêu đi hỏi xem vết thương kia xử lí thế nào, Hoắc Dục Tiêu đành phải nghe theo lời cậu đi hỏi một chút. Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ xong, vết thương cũng đã được khử trùng đơn giản, lúc hắn quay lại thì mẹ Thẩm cũng đã về, Thẩm Trình Miên đang ăn cháo.
Thẩm Trình Miên thấy Hoắc Dục Tiêu bước vào thì lập tức nhìn về phía tay hắn, "Không bị sao chứ?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Thẩm Trình Miên yên tâm.
Ăn xong một bát cháo thì dạ dày cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Vừa nãy mẹ Thẩm nhắc đến Thẩm Trình Miên mới phát hiện mình đã hôn mê hai ngày, thảo nào lúc tỉnh dậy lại lơ ngơ đến vậy.
Mẹ Thẩm đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Chờ mẹ Thẩm bước ra ngoài, Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục, biểu cảm nghiêm túc, "Anh Dục, cảm ơn cậu."
Không chỉ cảm ơn Hoắc Dục Tiêu đã cứu cậu, mà còn cảm ơn Hoắc Dục Tiêu đã chăm sóc cho cậu. Lúc nãy Thẩm Trình Miên cũng đã nghe mẹ Thẩm kể về chuyện hai ngày nay Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn trông nom bên giường mình.
Hoắc Dục Tiêu nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nhướng mày.
Hắn làm mọi việc dựa trên niềm vui của mình, hắn biết rõ bản chất của những gì hắn làm đều xuất phát từ chính bản thân hắn mà thôi.
Vui thì làm, hắn cũng không cho rằng Thẩm Trình Miên nên cảm ơn hắn như thế.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu nói: "Sau này đề cao cảnh giác."
Hắn không muốn trải qua cảm giác này lần nào nữa, quá mất kiểm soát.
Trong đầu Hoắc Dục Tiêu vừa hiện lên ý nghĩ này thì đột nhiên hơi nhíu mày.
Có lẽ hắn quyết định cứu Thẩm Trình Miên là bởi vì suy xét đến việc cuộc sống tương lai của mình sẽ mất đi khá nhiều trò vui, nhưng trong quá trình đó, thật ra hắn không thể tự kiểm soát được cảm xúc, hắn cũng không hoàn toàn chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Hắn đã lo lắng Thẩm Trình Miên có sợ hãi hay không.
Hắn nghĩ cho cảm xúc của Thẩm Trình Miên.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong cuộc sống của Hoắc Dục Tiêu trước đây.
"Tôi nhớ rồi." Thẩm Trình Miên biết rõ chuyện này là do cậu sơ suất quá, cậu cũng cảm thấy rất áy náy vì đã khiến nhiều người lo lắng cho mình đến vậy.
Có lẽ giấc mơ mà cậu gặp cũng là lời cảnh báo cho cậu, nếu cậu cứ tiếp tục sơ suất thì không chỉ tự gây hại cho bản thân mình mà còn liên lụy đến những người khác nữa.
Giọng nói của Thẩm Trình Miên khiến Hoắc Dục Tiêu hoàn hồn ngay lập tức, một khi bắt đầu chú ý, rất nhiều chuyện sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng.
Hắn đột nhiên phát hiện dường như mình không thích nhìn thấy cảm xúc của Thẩm Trình Miên trở nên sa sút.
Mà khuynh hướng này có lẽ đã bắt đầu hình thành từ rất lâu về trước.
Chỉ mất một lúc để Hoắc Dục Tiêu sắp xếp rõ ràng lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hắn nhìn về phía Thẩm Trình Miên, hỏi: "Cậu mơ thấy tôi?"
Chủ đề đột nhiên quay ngoắt 180 độ khiến Thẩm Trình Miên sửng sốt một lát, sau khi định thần lại cậu mới gật đầu: "Ừ."
"Mơ kiểu gì?" Hoắc Dục Tiêu lại hỏi.
Thẩm Trình Miên nghĩ đến nội dung giấc mơ thì nhíu mày, nói không rõ ràng: "Thì mơ thấy cậu xảy ra chuyện... Nói chung là giấc mơ không tốt, nhưng những chuyện trong mơ đều là giả hết."
Cậu lại nhấn mạnh giấc mơ là giả một lần nữa, như thể rất sợ giấc mơ kia sẽ trở thành sự thật.
Thẩm Trình Miên đang lo lắng quá mức về những cơn ác mộng.
Trừ khi những chuyện trong mơ đã từng xảy ra thật.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi lóe lên, hắn đã đoán được đại khái mọi chuyện.
Trong đầu Hoắc Dục Tiêu vẫn còn vài điều cần cân nhắc, nhưng lúc này hắn định tạm thời gạt chúng sang một bên, khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên đang cau mày thì ánh mắt hắn vô thức chậm lại.
"Không cần để ý." Hắn đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mày đang nhăn lại của Thẩm Trình Miên.
Lúc này Thẩm Trình Miên mới nhận ra mình vẫn luôn cau mày, chỗ Hoắc Dục Tiêu vừa chạm vào khiến cậu hơi mất tự nhiên. Cậu cũng xoa xoa giữa lông mày, nhìn Hoắc Dục Tiêu nói: "Anh Dục, cậu muốn đi nghỉ ngơi một lát không? Mẹ tôi nói hai ngày nay cậu vẫn luôn trông tôi ở bệnh viện mà."
Hoắc Dục Tiêu lắc đầu, "Cậu ngủ rồi tôi đi."
Thẩm Trình Miên vừa định nói cậu không buồn ngủ thì đột nhiên ngáp một cái.
Hoắc Dục Tiêu đã nhận ra tinh thần của cậu không ổn từ lâu, lúc nãy khi Thẩm Trình Miên ăn cháo đã dụi mắt mấy lần, hơn nữa sau khi bị chấn động não nhẹ cũng cần phải ngủ đủ giấc mới bình phục được.
Hoắc Dục Tiêu cầm quyển sách, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nói với Thẩm Trình Miên: "Ngủ đi."
Có hắn ngồi cạnh giường, không hiểu sao Thẩm Trình Miên cảm thấy rất yên tâm, cậu không gồng được nữa, gật đầu nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, Hoắc Dục Tiêu khép quyển sách mà hắn vờ như đang đọc lại, nhìn xuống khuôn mặt của Thẩm Trình Miên, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Thật ra ngay khi Thẩm Trình Miên nói đến mấy chữ "dây chằng ở cả hai chân đều đứt", hắn đã nghi ngờ Thẩm Trình Miên đang mơ về chuyện đời trước.
Nếu chỉ nằm mơ thấy hắn gặp chuyện thôi thì có thể chỉ là trùng hợp, nhưng đối chiếu thêm những chi tiết nhỏ nữa thì lại trùng hợp quá mức.
Kết hợp với thái độ của Thẩm Trình Miên, hắn đã có thể chắc chắn.
Tuy nhiên, căn cứ vào những chuyện đó, hắn cũng có thể xác định được rằng Thẩm Trình Miên không biết những chuyện xảy ra sau này.
Bởi vì hắn chưa từng bị thương nặng ở chân.
Đó chỉ là cái bẫy hắn đã giăng ra ở đời trước.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi tối lại, trong mắt hiện lên sự không chắc chắn.
Từ lời nói và hành động của Thẩm Trình Miên trong khoảng thời gian này, hắn có thể nhìn ra Thẩm Trình Miên vẫn luôn lo lắng hắn sẽ bị An Tử Mục lừa gạt.
Thẩm Trình Miên muốn bảo vệ hắn.
Nếu Thẩm Trình Miên biết người chiến thắng cuối cùng ở đời trước là hắn, biết tâm tư của hắn thâm độc hơn nhiều so với An Tử Mục, biết hắn đã sống lại, cũng hiểu rõ Thẩm Trình Miên đang muốn nhắc nhở hắn điều gì...
Nghĩ đến đây, sự không chắc chắn trong mắt Hoắc Dục Tiêu lại tăng vọt thêm một bước.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện.
Hình ảnh Thẩm Trình Miên vừa tỉnh lại, trong mắt toàn là hình bóng của hắn, đã khiến hắn rung động.