Mục lục
Thần Y phục thù - Thiếu chủ quỷ cốc - Lăng Việt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Y Nhân cảm giác mình vừa trải qua giấc mơ thật dài!

 

Trong mơ cô quay về năm năm trước đây, bị thiếu niên mà cô ngày đêm mong nhớ ôm lấy, nói trong lòng lời yêu say đắm.

 

Đó là chuyện cất giấu trong lòng cả đời, mỗi khi nhớ đến sẽ cho cô quên đi tất cả phiền não.

 

Cô rất muốn đem giấc mộng này trở thành hiện thực suốt một đời.

 

Đáng tiếc, gió mát thổi tới trên mặt cô, cô thở dài một hơi liếng tiếc mà mở mắt ra.

 

Vừa mới mở mắt ra một cái, đột nhiên Mục Y Nhân trong lòng giật mình, cô lập tức ngồi xuống.

 

Ngó nhìn phía hai bên, phát hiện hoàn cảnh lạ lẫm, đầu của cô đau như búa bổ, u u mê muội, lại cúi đầu xuống nhìn nhìn y phục của mình, đã đổi thành một bộ đồ ngủ mới!

 

Trong chớp mắt, trong đầu Mục Y trống rỗng, cơ hồ tan nát cõi lòng!

 

Cô... Chẳng lẽ bị...?

 

Cô không còn dám tiếp tục suy nghĩ.

 

Chính vào lúc này, Lăng Việt bưng một phần ăn sáng dinh dưỡng, chậm rãi đi tới.

 

"Cô tỉnh rồi à?"

 

Mục Y Nhân ánh mắt híp lại, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo bắn ra.

 

"Anh đã làm gì tôi?"

 

Lăng Việt sững sờ, chợt cười nói:

 

"Hôm qua cô bị người khác ép uống rượu, tôi đã cứu cô ra. Cô yên tâm đi, tôi không có làm gì cô, y phục là Tú Nhi giúp cô thay! Tối hôm qua, tôi ngủ ở bên ngoài."

 

Lúc này Mục Y Nhân mới thở dài một hơi.

 

Cô lúng túng nói:

 

"Xin lỗi, do tôi không biết. Đa tạ anh đã cứu tôi!"

 

Lăng Việt cười ấm áp một tiếng.

 

"Chúng ta là bằng hữu, không cần khách khí như thế. Ăn chút gì đi! Côngủ hơn một ngày một đêm, chắc là đã đói bụng rồi."

 

"Cám ơn, tôi không đói bụng, tôi trở về sẽ ăn sau."

 

Vừa dứt lời, bụng của cô lại réo lên một tiếng cồn cào, ùng ục ùng ục kêu lên.

 

khiến khuôn mặt Mục Y Nhân trong nháy mắt đỏ ửng.

 

Lăng Việt cười cười, đem bữa sáng đặt ở bên trên cạnh tủ đầu giường.

 

"Nhanh tới ăn đi, để lâu sẽ nguội mất đó."

 

Nói xong, hắn rất biết điều rời khỏi phòng.

 

Mục Y Nhân vụng trộm rời xuống giường, nhón chân lên, dùng hai bàn chân nhỏ, lặng lẽ đi tới cửa.

 

Cô ôm lấy cái đầu nhỏ, vụng trộm liếc qua, mắt thấy Lăng Việt đã rời đi rất xa, liền trở lại đầu giường bắt đầu ăn uống thả cửa.

 

Chỉ là sau khi ăn xong, lông mày cô liền không khỏi nhăn lại.

 

" Cái mùi vị của bữa sáng này, có vẻ giống như đã ăn ở nơi nào rồi?"

 

Mang theo một chút nghi hoặc, cô sau khi ăn hết sạch bữa sáng, ợ lên một tiếng no nê.

 

Chẳng biết lúc nào Lăng Việt đã đứng ở cửa ra vào, hai tay vòng ở trước ngực, dựa vào trước cửa, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía cô.

 

Khuôn mặt Mục Y Nhân lại chợt hoẳng sợ, ửng hồng lên vì xấu hổ.

 

"Tôi... Tôi phải đi làm! Cám ơn bữa sáng của anh, hẹn gặp lại!"

 

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh ra khỏi cửa.

 

"Này!"

 

Lăng Việt hô một tiếng, Mục Y Nhân bỗng dừng bước, có chút mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn một cái.

 

Lăng Việt chỉ chỉ khóe miệng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK