Mục lục
Thần Y phục thù - Thiếu chủ quỷ cốc - Lăng Việt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không vui không giận.  

 

"Ta cũng muốn tìm một sư phụ, chỉ tiếc... Dù sư phụ ngươi rửa chân cho ta, ta còn lười muốn."  

 

Ánh mắt Tô Hoành trầm xuống, lại trừng lớn đôi mắt, ánh mắt đanh như kiếm, ép thẳng về hướng Lăng Việt!  

 

"Nếu đã như vậy, thế thì không cần nhiều lời! Chuẩn bị xong chưa? Đường Hoàng Tuyền đã mở ra cho ngươi!"  

 

Vừa dứt lời, chân ông ta điểm nhẹ một bước, thân thể chậm rãi bay lên không, đứng ngạo nghễ giữa không trung hơn mười mét cao.  

 

Chiêu này đáng kinh ngạc đến cỡ nào? Đã dọa ngất mấy thôn dân ở đây,  

 

Mà ngài Tôn đứng sau đám người lại nhịn không được nheo mắt lại, cười nhạt và nói: "Đứng lơ lửng trên không? Võ Thánh? Không hổ là đồ đệ của Tô Yên Nam, cũng có mấy phần thực lực!"  

 

Cục trưởng Tào nghe thấy hai chữ 'Võ Thánh' thì không nhịn được run lên một cái. Ông cũng có nghe loáng thoáng về cách phân chia cảnh giới võ giả!  

 

Võ Thánh không phải cảnh giới mà người bình thường có thể đạt tới!  

 

Võ Thánh nào mà không phải được trời ưu ái? Dựa vào thiên phú không gì sánh kịp, lại thêm sự chăm chỉ ngày ngày đêm đêm thì mới có thể đạt tới.  

 

"Thầy Tôn, Tô Hoành này là Võ Thánh sao! Vậy chẳng phải lần này Lăng Việt gặp phiền phức rồi?"  

 

Tôn Cao Quan cười ha ha.  

 

"Tào, đừng hiểu lầm. Mặc dù Võ Thánh trâu bò, nhưng cũng không sánh bằng Lăng Việt!"  

 

"Cái gì? Võ Thánh cũng không đánh lại Lăng Việt? Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?"  

 

"Anh hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của thiếu tướng Long Tổ!"

Cục trưởng Tào nghe ngài Tôn nói xong thì vô cùng chấn động, nhìn thoáng qua người thanh niên đang đứng đứng ở nơi đó.  

 

Trong mắt hắn không có chút rung động nào, cũng không trở nên e sợ vì đối phương là Võ Thánh.  

 

Nhưng sự bình tĩnh này lại càng đáng sợ.  

 

Cục trưởng Tào nuốt nước miếng 'Ừng ực' một cái, cảm thấy thật hoảng sợ sửng sốt trước Lăng Việt.  

 

Lúc này, Tô Hoành giữa không trung đã thành thần tượng đáng sùng bái cuồng nhiệt trong mắt mọi người.  

 

Một người có thể tự mình phi hành, đứng ngạo nghễ hơn cao mười mét, sự thần kỳ này đã vượt qua phạm trù của nhân loại!  

 

Tô Hoành đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt ngông cuồng.  

 

"Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu như ta ra tay trước thì sợ người ta sẽ nói lấy lớn hiếp nhỏ. Ngươi xuất chiêu trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu!"  

 

Lời ấy rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại có năng lực để kiêu ngạo như vậy!  

 

Hai chữ 'Võ Thánh' đủ để chứng minh hết thảy!  

 

Lăng Đại cười lên ha hả.  

 

"Lăng Việt, trước mặt anh Tô, mày chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Bây giờ anh Tô nhường mày ba chiêu, mày còn ba chiêu để sống sót! Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội hít thở bầu không khí trên thế giới này!"  

 

Bác gái cũng mặt đầy oán hận mà nói: "Đáng đời, ai bảo mày đánh tao? Lần này nhà tụi mày không phải chết sạch luôn sao?"  

 

Lăng Việt không phản ứng hai tên ngu xuẩn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Hoành trên không trung.  



"Ngươi thật sự xác định để ta xuất chiêu trước?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK