"Cô cũng chỉ là một loại đàn bà để làm đồ chơi mà thôi, cô là cái thứ gì hã? Thiếu chủ nhà chúng ta muốn lúc nào đến thì đến! Nếu là Thiếu chủ nhà chúng ta không vui, còn lười nói chuyện cùng các ngươi!"
"Anh — —! Anh thật to gan, anh có biết rằng anh đang nói chuyện với người nào không?"
"Không phải là một cn mụ ẻo lả hay sao? Còn có thể là người nào nữa?"
Nhìn thấy Minh Thừa không chịu nhượng bộ nửa bước, đối phương tức giận đến nỗi xém chút nữa liền mở miệng chửi tục!
Lúc này, Tôn Cao Quan khoát tay ra hiệu.
"Được rồi, Tiểu Lý, lui ra."
"Vâng! Tôn Cao Quan."
Sau đó, Tiểu Lý hung hăng trừng mắt liếc Minh Thừa sau đó liền lui ra.
Đến mức Minh Thừa cũng trợn trắng mắt, bộ dáng giống như là ta căn bản là lười nhác nhìn thấy cái khuôn mặt của ngươi.
Ngược lại là Tôn Cao Quan không thèm để ý đến sự tranh đấu của hai tên thuộc hạ, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ở trên người Lăng Việt.
Thiếu niên này mới là mục đích chính của ông ta!
"Nghe nói Quỷ Cốc thiếu chủ Lăng Việt, trong năm năm liền tiến giai Long Tổ Thiếu tướng, trở thành một trong Tứ Thiếu của Võ Lâm, danh tiếng vang xa! Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường!"
Sắc mặt của Lăng Việt đạm mạc nói:
"Lời khách sáo, không cần phải nói." Đọc Full tại tamlinh247.Vn
"Ha ha ha... Lăng thiếu chủ quả nhiên không hổ là giang hồ cao thủ, quả nhiên sảng khoái! Vậy thì... Bản Quan liền nói thẳng."
Lúc nói đến đây, khí thế của Tôn Cao Quan phóng lên một cái, khí thế này giống như nước biển đầy từ trên trời đè ép xuống.
"Các hạ không cảm thấy, các hạ ở Giang Châu, chơi có chút ngông cuồng rồi sao?"
"Quá mức sao? Ngược lại ta cảm thấy còn chưa đủ."
Gã đeo kính chỉ vào Lăng Việt giọng nói lạnh lùng quát lớn:
"Ngươi xem mạng người như cỏ rác, còn dám ở chỗ này làm càn?"
Lăng Việt nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, một đạo khí tức vô hình xông ra, "Ba" một tiếng, trực tiếp quất vào trên mặt của gã đeo kính, lập tức làm cho hắn té ngã trên đất, nửa bên mặt đã sung đỏ lên.
Ánh mắt của Tôn Cao Quan híp lại, vỗ cái ghế một cái, âm thanh lạnh lùng hỏi:
"Lăng Việt, cậu chớ có quá phận! Trước mặt của tôi lại đánh người của tôi cậu có ý gì?"
Lăng Việt tựa lưng vào ghế, nhấc chân lên, thản nhiên nói:
"Đánh một con chó ông lại kích động như vậy, chẳng lẽ không sợ làm mất thân phận của mình hay sao?"
"Cậu — —! Hừ! Lăng Việt, đừng tưởng rằng cậu nhanh mồm nhanh miệng thì có thể lừa gạt được tôi, tôi nói cho cậu biết, Giang Châu là nơi bản quan quản lý! Tôi chắc chắn sẽ không dung túng cậu ở chỗ này làm bậy!"
Lăng Việt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.
"Quan lớn rất mạnh miệng đấy! Năm đó, thời điểm Hoa gia diệt Lăng gia tôi, giết cha mẹ của tôi, đánh gãy hai chân tôi, Tôn Cao Quan lại ở nơi nào? Có thể từng giống như ngày hôm nay, ra mặt vì bách tính Giang Châu sao? Nói cho cùng, ông cũng chỉ là một kẻ ức hiếp người yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi!"
"Hoa gia ông trêu chọc không nổi, cho nên... ông mới dám đến trêu chọc tôi!"
Tôn Cao Quan bị Lăng Việt nói trúng tim đen, ông ta tức giận vỗ bàn đứng dậy!
"Lăng Việt! Chú ý lời nói của cậu ! Cậu ngông cuồng như thế, chẳng lẽ không sợ bản quan tố cáo cậu với Long Tổ hay sao?"
Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, hắn cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm vào Tôn Cao Quan, trong nháy mắt ở trong lòng của Tôn Cao Quan chợt cảm thấy lạnh run cả người, có một chút khó chịu.
Cho đến giờ phút này, ông ta đột nhiên phát hiện ra chính mình có một chút chênh lệch với Lăng Việt!