"Hắn quá mạnh! Đến Đại trưởng lão hắn cũng chẳng muốn giết, chỉ muốn để chúng ta động thủ!"
"Hắn chưa từng để Hổ Môn chúng ta hay là Thiết Quyền Môn, để vào mắt!"
Mọi người dần dần trầm mặc, một cỗ áp lực đè ép ở trong lòng của bọn họ, làm cho tất cả mọi người đều có chút thở dốc khó khăn!
...
Lăng Việt trở lại khách sạn lớn Giang Châu, Trương Văn Hách và Tú Nhi liền vội vàng tiến lên quan tâm hỏi:
"Thiếu chủ, Minh gia, hai người không sao chứ?"
Lăng Việt không có trả lời, liền đi về phòng của mình, nhưng lại không đóng cửa.
Minh Thừa thở dài một hơi.
"Ta không sao, Hổ Môn còn chưa có tư cách uy hiếp được Thiếu chủ! Nhưn mà lần này ta làm cho Thiếu chủ mất mặt, muôn lần chết cũng khó rửa được tội lỗi! Ta đi vào nghe Thiếu chủ dạy bảo đây, cám ơn hai người các ngươi quan tâm, hai người đi làm việc đi!"
Minh Thừa hít thở sâu một hơi, đi vào trong phòng Lăng Việt, Lăng Việt đang đứng trước cửa sổ, hai tay đặt sau lưng, đưa lưng về phía Minh Thừa.
Minh Thừa hổ thẹn cúi đầu, quỳ rạp xuống đất.
"Thiếu chủ, thuộc hạ làm ngài mất thể diện rồi."
Sắc mặt của Lăng Việt nói:
"Minh Thừa, ngươi chuyển thế trùng sinh, đã bao nhiêu năm?"
"Bốn mươi năm."
"Bốn mươi năm trước, ngươi là một tên Võ Đế của một giới. Võ Đế chuyển sinh được bốn mươi năm, cũng đã có thể khôi phục lại toàn bộ tu vi của mình, nhưng mà ngươi bây giờ, cùng lắm chỉ là Võ Sư tầng sáu!"
Minh Thừa khẽ cắn môi, thở dài một tiếng nói:
"Thiếu chủ, Minh Thừa là tán tu! Mặc dù tu thành Võ Đế thì có nhằm nhò gì? Ở vị diện thế giới này, có lẽ thuộc hạ là một cao thủ, nhưng ra khỏi nơi này, thuộc hạ chẳng là cái thá gì! Không có bối cảnh, cũng không thích nịnh nọt người khác, đến cái tư cách đi lên một cái vị diện khác cũng không có!"
"Năm đó, thực lực của thuộc hạ chí ít cũng có thể sắp xếp vào mười vị trí đầu Hoa Hạ! Nhưng kết quả thì sao chứ? Có những tên có thực lực Võ Đế đều kém xa so với thuộc hạ, đều có thể tấn thăng đến một cái vị diện cao hơn! Tất cả những nỗ lực của thuộc hạ ở trước mặt những tông môn ở vị diện thượng giới kia, giống như là một tên khuân vác đáng buồn cười mà thôi!
Nghe được tiếng lòng của Minh Thừa, sắc mặt của Lăng Việt đạm mạc, hỏi:
"Minh Thừa, ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
Minh Thừa sững sờ, chợt mở miệng trả lời:
"Thiếu chủ đoạt tọa hóa của trời đất, chắc chắn sẽ bay xa hơn người bình thường!"
"Vậy ngươi còn sợ cái gì? Ta, chính là chỗ dựa của ngươi!"
Lời này của Lăng Việt là rất kiên định, giống như là lời nói vàng ngọc của một vị Quân Vương đối với một tên tướng sĩ!
Lập tức trong lòng của Minh Thừa run lên, trên mặt lại mang theo một tia khổ sở!
"Thiếu chủ, ngài là một người có bá nghiệp vĩ đại, chắc chắn sẽ có một ngày ngài đứng ở trên đỉnh cao của Vạn giới! Minh Thừa có thể ở bên cạnh, phụng dưỡng ngài, đã là mười phần may mắn. Nhưng Minh Thừa không muốn liên lụy ngài!"
"Nếu như ngươi không muốn liên lụy ta, thì càng cần phải nỗ lực tu luyện! Sở dĩ ta mang ngươi theo bên người, cũng là bởi vì nhìn trúng tư chất của ngươi! Có ta Lăng Việt ở bên cạnh ngươi, thì trên đời này không có người nào có thể khi dễ ngươi! Nhưng ngươi không có ý chí muốn tiến lên, vậy thì ngươi có thể trở về Quỷ Cốc, một lần nữa gia nhập Chiến Thần đường để thao luyện, đừng ở đây làm ta thêm phiền lòng!"
"Thiếu chủ...."
"Đi đi, ngươi nhanh chóng trở lại phòng của mình, suy nghĩ cho kĩ, ta chỉ cho ngươi thời gian một đêm. Nếu như ngươi nghĩ mãi mà không rõ! Ngày mai, ngươi cũng không cần chào tạm biệt với ta!"
"Thiếu chủ... Thuộc hạ, tuân mệnh."
Minh Thừa lui ra ngoài, Lăng Việt dằng dặc thở dài một tiếng.
"Minh Thừa, ngươi xem ta là Thiếu chủ, ta coi ngươi là một người bạn, ta hi vọng ngươi tận lực quyết đoán, đừng làm cho ta thất vọng!"
...
Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Lăng Việt thay đổi quần áo của mình, hắn khoắc lên thân hình là một bộ âu phục được đặc chế, sau đó hắn bước ra cửa, Tú Nhi liền đuổi theo.
Hai người đi ngang qua gian phòng của Minh Thừa, Lăng Việt thản nhiên hỏi:
"Tại sao Minh Thừa còn chưa ra ngoài?"