Lúc này Diệp Thành mới từ dưới khan đài bò lên, nghe đến đây mặt mũi cậu ta hoảng sợ trợn mắt nhìn.
Cậu ta nuốt nước miếng một cái, ráng chống đỡ lấy một chút sức lực cuối cùng nói:
"Anh.... Anh muốn làm gì? Tôi nói cho mấy người biết tôi là đệ tử của Giang Nam Võ Thánh, Tô Yên Nam! Nếu như các người dám đụng đến tôi, sư phụ tôi không tha cho các người đâu!"
Minh Thừa cười lạnh.
"Đắc tội Thiếu chủ nhà tôi, cho dù sư phụ của cậu là Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng không có tác dụng gì đâu!"
Dứt lời, Minh Thừa nhấc chân tiến về phía trước một bước, một quyền đánh ra!
Quyền mạnh như gió vừa ra chiêu là cuồng phong bốn phía, những nơi đi qua tất cả ghế đều vỡ ra!
"Không — —! Các người sẽ phải hối hận! Nhất định sẽ phải hối hận!"
Diệp Thành kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị một đấm của Minh Thừa đánh bay!
Nhưng lần này bộ ngực của hắn lõm xuống, Diệp Thành ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa rơi xuống đất đã không còn hơi thở.
Một chiêu, Diệp Thành, chết!
Toàn trường yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhất là Trần Lễ Thạch trực tiếp sụp đổ!
Từ lúc cậu ta đi vào hội trường này thì cho rằng, Lăng Việt chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Cậu ta thậm chí không cần phải để Lăng Việt Nam vào trong mắt !
Nào ngờ một tên nhóc con mà cậu ta không coi trọng này lại là một nhân vật không nên trêu chọc!
Không chỉ có tiền nhiều hơn cậu ta mà còn có một tên thủ hạ lợi hại như vậy!
Phải biết rằng Trần Lễ Thạch đối với Diệp Thành cũng phải khách khí không dám vô lễ.
Nhưng Minh Thừa lại đối với Lăng Việt lại là cung kính như chủ.
Sự chênh lệch này của hai người giống như ngày và đêm!
Không thể không nói, chuyện này thật là có chút châm chọc.
Lúc này, Minh Thừa lạnh lùng nhìn lướt qua ở trên người cậu ta, trong nháy mắt Trần Lễ Thạch không kìm chế được liền rung mình run một cái.
"Anh... Anh muốn làm gì? Tôi... Tôi là Thiếu gia của Trần gia! Nếu như anh dám đụng đến tôi, Trần gia sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Minh Thừa trợn trắng mắt.
"Ngu ngốc!"
Chợt Minh Thừa hướng về Lăng Việt, khom lưng dò hỏi:
"Thiếu chủ, ngài nói xử lý đứa cháu trai này như thế nào?"
Ánh mắt của Lăng Việt nhìn về phía nơi xa, đến nhìn cũng chẳng muốn nhìn Trần Lễ Thạch một chút.
"Ta chừa thể diện cho Trần gia."
Lời vừa nói ra, Trần Lễ Thạch trong nháy mắt thở dài một hơi, khóe miệng không khỏi đắc ý.
Lăng Việt ngươi có lợi hại hơn nữa, thì tính sao?
Nơi này là Giang Châu!
Du sao Lăng Việt Nam ngươi vẫn là không dám trêu chọc Trần gia của ta!
Thế nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lăng Việt liền nói tiếp.
"Vậy thì... Đánh gãy tứ chi của anh ta, ném ra bên ngoài là được rồi!"
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi cùng nhau run rẩy.
Lăng Việt, quá ngông cuồng !