Mục lục
Thần Y phục thù - Thiếu chủ quỷ cốc - Lăng Việt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẳng đến lúc này, những người kia mới ồn ào than trách, tại sao mình không giữ gìn mối quan hệ với Lăng Việt?  

 

Cuộc sống bình ổn này cũng không có kéo dài được bao nhiêu ngày. Đại khái khi làm ăn đến ngày thứ tư thì một người phụ nữ trung niên kéo một chiếc ba bánh xe đi tới trước y quán Lăng gia, trên đó có một người đàn ông trung niên cao gầy đang nằm.  

 

Lăng Việt vừa đưa Mục Y Nhân đi làm về nhà, khi đi tới cửa, phụ nữ trung niên lập tức tiến lên, ôm lấy bắp chân của hắn.  

 

"Thần y! Thần y cầu xin ngài cứu ông xã tôi đi! Cầu xin ngài! Ông ấy sắp không được rồi!"  

 

Lăng Việt liếc nhìn người đàn ông trên xe một cái, nhíu mày, sau đó phiền chán đá bay à ta ra ngoài, trực tiếp đi vào trong sân.  

 

"Cút!"  

 

Người phụ nữ trung niên gào khóc.  

 

"Thần y, ngài đừng đi! Tôi cầu xin ngài, mau cứu chồng tôi đi! Nếu ông ấy chết thì chúng tôi phải sống thế nào?"  

 

Tiếng la khóc này khiến không ít hàng xóm láng giềng vây xem.  

 

"Thần y, tôi cầu xin ngài! Tuy nhà chúng tôi không có một triệu, nhưng dù sao chồng tôi cũng là một mạng người! Ngài cứu chồng tôi đi, đời sau nhà chúng tôi làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"  

 

Mọi người không nhịn được mà chỉ trỏ.  

 

"Lăng Việt này cũng thật là, chữa bệnh ít nhất cũng một triệu, hai ngày này không biết kiếm được bao nhiêu tiền, ra tay cứu một mạng thôi cũng không chiu! Thật là chỉ biết có tiền!"  

 

"Loại người này có y thuật thì thế nào? Còn không phải lòng lang dạ sói à?"  

 

"Thế mà tôi còn đánh cờ với hắn! Lúc trước tôi đã nhìn ra, thằng này là tiền mê điển hình! Đúng là chẳng ra làm sao."  

 

Bên ngoài tiếng người huyên náo, mọi người như hận không thể lập tức xông tới, hung hăng phê phán Lăng Việt một phen!  

 

Lăng Việt híp hai mắt lại, bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo.  

 

"Một con giun dế còn dám đến gây sự!" Vừa dứt lời, quát vào trong sân: "Minh Thừa, đi ra đánh người!"  

 

Nghe xong lời này, Minh Thừa chạy còn nhanh hơn thỏ.  

 

"Thưa vâng!"  

 

Hai người tới ngoài cửa, sát ý trên mặt Lăng Việt khiến mọi người không nhịn được lùi lại một bước.  

 

Nhưng người đông thế mạnh, mọi người lại nhanh chóng nổi lên khí thế.  

 

"Lăng Việt, sao cậu dám thấy chết không cứu hả?"  

 

"Đúng đấy, có thầy thuốc như anh sao? Không có chút y đức nào cả! Trong mắt chỉ có tiền!"  

 

Lăng Việt lạnh lùng liếc qua mọi người, không giải thích lời nào, chỉ đưa mắt về hướng Minh Thừa.  

 

Minh Thừa ngầm hiểu, cười hắc hắc, đi đến trước mặt xe ba bánh rồi vỗ vỗ mặt người đàn ông. Sau đó, ông duỗi hai đầu ngón tay ra, móng tay bóp lấy một khối thịt nhỏ trên lỗ tai đối phương rồi vặn một cái.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK