Lăng Việt cười nhạt một tiếng, nắm lấy tay của cô, kéo nàng đi ra ngoài cửa.
"Em không cần sợ hãi, làm vợ của anh, em chính là vương hậu ở mãnh đất này, không một ai dám chê cười em.”
Mục Y Nhân nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu. Dưới ánh mắt của hàng trăm người, hai người
bước lên xe, hướng khách sạn Giang Châu mà đi. Trên toàn bộ đường đi, Mục Y Nhân đều nắm chặt lấy tay của Lăng Việt, không dám buông ra một khắc, cô sợ hắn lại một lần nữa biến mất.
Về đến phòng, Tú Nhi thức thời lui ra, để lại hai người Lăng Việt và Mục Y Nhân trong phòng.
Lăng Việt rút tay ra khỏi tay cô, rót một chén trà để lên trên bàn cho Mục Y Nhân.
"Em còn chưa có ăn gì cả, trước tiên uống ngụm trà, chờ lát anh bảo Tú Nhi đi nấu cháo cho em!"
"Ừm!"
Mục Y Nhân nhẹ gật đầu, bưng lấy chén trà, mắt mở to, thi thoảng lén nhìn Lăng Việt một chút. Mỗi khi Lăng Việt ngẩng đầu nhìn cô, cô lại thẹn thùng cúi đầu xuống, đáng yêu đến nỗi Lăng Việt không thể ngừng trêu chọc được.
Mục Y Nhân như một dòng nước mát không ngừng chảy vào trong tâm hồn hắn.
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Anh biết, em nhất định có rất nhiều thứ muốn hỏi."
Mục Y Nhân khẽ cắn môi, để chén trà xuống.
"Năm năm trước đây, ở trong núi, em dùng hết sức để gọi anh, vì sao anh lại không trả lời.”
Lăng Việt phiền muộn cười một tiếng.
"Khi đó, cha mẹ anh bị giết, hai chân anh bị gãy, có thể nói, là tuyệt vọng tới cực điểm! Vào lúc đó, anh không biết tương lai có thể cho em được gì cho nên mới lựa chọn im lặng.”
“ Anh có biết năm năm nay em khó khăn thế nào không? Nếu như không phải tình cảm của em dành cho anh quá sâu đậm, có lẽ, năm năm trước, em đã theo cha mẹ rời khỏi thế gian rồi!"
"Có nhân tất có quả. Năm năm trước đây, bởi vì đi tìm anh mới dẫn đến cha mẹ em bị sát hại, nếu anh còn theo em về chỉ sợ hai chúng ta không còn sống được đến ngày hôm nay.”
Mục Y Nhân thở dài.
"Đáng tiếc, bác trai bác gái và cả cha mẹ em đã không còn để mừng cho chúng ta nữa rồi! Tất cả đều tại cái Hoa gia trời đánh đó!"
Lăng Việt Nam cau mày.
"Hoa gia, sớm muộn gì cũng phải trả giá!"
"Anh nhất định phải báo thù cho bọn họ!"
"Nhất định.”
Trong phòng lại im lặng trầm mặc, năm năm không Gặp, bây giờ cô biết được thân phận của Lăng Việt thế này, tựa hồ có chút thẹn thùng, không
biết nên nói với hắn cái gì.
"Đúng rồi, anh đã trở vê thăm ông nội chưa?” Lăng Việt gật gật đầu.