"Không cần, Đạo Sơ đối với Quỷ Cốc trung thành tuyệt đối, quyền cước vô tình, nếu như tôi đã thương cậu, sợ là làm tổn thương tim của ông ấy."
Trương Văn Hách cười hắc hắc, nói:
"Không có gì đáng ngại! Tôi sẽ nói chuyện với ông nội. Hơn nữa, thực lực của tôi anh cũng chưa chứng kiến, tôi cũng không phải đồ ăn chay! Nếu như thật sự đánh nhau người nào trọng thương, còn chưa biết đâu!"
Giọng điệu này của cậu ta tràn đầy khiêu khích, làm cho Lăng Việt khẽ nhíu mày sắc mặt có chút không vui.
Hắn rất muốn nể mặt Trương Đạo Sơ, dù sao Trương Đạo Sơ cũng là thủ hạ trung thành của Quỷ Cốc.
Nhưng mà tên Trương Văn Hách này, tựa hồ hết lần này tới lần khác là muốn tìm đường chết!
Chợt, hắn thản nhiên nói:
"Cậu đã muốn đánh, cũng có thể. Nhưng mà tôi không có hứng thú đánh với cậu. Tú Nhi, cô chơi với cậu ta một lát đi.”
"Vâng! Thiếu chủ!"
Trương Văn Hách sững sờ, lập tức hô:
"Này! Người tôi muốn đánh là anh, tôi không đánh với con gái đâu! Anh có phải đàn ông hay không hã? Chính mình không tự lên sân thi đấu, lại trốn ở sau lưng của một cô gái, không biết xấu hỗ hã?"
Lăng Việt uống một ngụm nước trà, sắc mặt đạm mạc nói:
"Nếu như cậu thắng được cô ấy, tôi sẽ đánh với cậu!"
"Được! Đây chính là anh nói đó!"
Nói xong, Trương Văn Hách đi tới trước mặt Tú Nhi, huýt sáo với cô.
"Cô gái, đâu có gì lạ đâu, không phải bản thiếu gia không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng thật sự là cô chết vẫn thích sĩ diện, nhất định phải ra mặt thay cho anh ta. Cô yên tâm đi, bản thiếu gia không đánh vào khuôn mặt của cô đâu! Cô xuất chiêu trước đi."
Nói xong, cậu ta liền hai tay đặt sau lưng, hất cằm lên, ngạo nghễ mà đứng.
Dường như cậu ta khinh thường một cô gái như Tú Nhi, cậu ta nghĩ thầm cô gái trước mắt này không đủ để bản thân xuất toàn bộ thực lực của mình, thậm chí là một nửa thực lực cũng không cần sử dụng!
Lông mày xinh đẹp của Tú Nhi hơi nhíu lại, do dự một chút vẫn là thở dài một hơi, cô lắc đầu tiến lên.
Cô duỗi tay ra, chỉ đơn giản là tát một cái!
Nhìn thấy một cái tát đơn giản như vậy, Trương Văn Hách cười khẩy.
Suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái đến chiêu thức cũng không biết, chỉ biết tát một cái mà thôi!
Nhưng khi cái ý nghĩ này vừa chạy qua đầu cậu ta liền bị một loại sức mạnh trực tiếp oanh vào trên mặt, lập tức cả thân thể to lớn của cậu ta bị chấn bay ra xa!
Ầm!
Ầm!
Trương Văn Hách bị Tú Nhi tát một phát, trực tiếp vỗ bay ra ngoài hơn hai mươi mét, thân hình đụng ngã ghế xô-pha và hai cái bàn.
Cậu ta không nghĩ tới, một cái bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, lại có thể nắm giữ một loại sức mạnh như vậy!
Lúc cậu ta bò đứng lên, cả người đã không còn nghe bản thân sai khiến, lỗ tai ong ong sao bay đầy đầu.
Nửa bên mặt của cậu ta bị sưng lên đỏ chói, nhìn giống như một tổ ong vò vẻ!
"Phốc — —!"