Nếu không thắng được Lăng Việt, thì đến khi chuyện này truyền ra ngoài, vậy chẳng phải là khiến người ta cười rơi mất răng hàm sao?
Mọi người tuy nhiên không biết ở trong lòng Trần Lễ Thạch đang uất ức, nhưng lại không khỏi không cảm khái một tiếng, thực lực của Trần gia quả thật là không phải bình thường!
Người đấu giá là Vu Cát càng kích động, mặt đỏ bừng.
Ông ta đấu giá cả một đời hình như rất ít gặp được loại chuyện như này.
Tuy ông ta có đấu giá qua đồ vật cao cấp hơn, nhưng muốn đem một vật từ giá gốc nâng lên gấp mười mấy lần, hay là giá trị mấy trăm triệu, thật sự là hiếm thấy.
Xem ra đời này của ông ta đều có thể mở mày mở mặt rồi.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Lăng Việt lại một lần vang lên.
"200 triệu!"
"Phốc — —! Khụ khụ!"
Lần này Trần Lễ Thạch là thật sự nghẹn họng, cậu ta ho ra mấy giọt máu tươi.
Lăng Việt đúng là thiên sứ ở trên trời được phái xuống trừng trị thứ ma quỷ như cậu ta!
"Tiểu tử ngươi, cậu khinh người quá đáng!"
Lăng Việt dựa vào ghế, hai tay đặt ở sau đầu, đầu thì gối lên hai tay, lạnh nhạt cười hỏi:
"Khinh người quá đáng ư? Buổi đấu giá vốn chính là người trả giá cao thì được, anh không có tiền, còn chơi cái gì?"
"Phốc phốc — —!"
Trần Lễ Thạch nhịn không nổi nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Bị người khinh bỉ bởi vì tiền, chuyện này thật đúng là chuyện đầu tiên xảy ra ở trong cuộc đời của cậu ta!
Nhục nhã, quá sức nhục nhã!
Hết lần này tới lần khác, Trần Lễ Thạch còn khôn bản lãnh kia để phản kháng!
Không đúng!
Bỗng nhiên ánh mắt của Trần Lễ Thạch híp lại, dường như nhớ tới cái gì đó.
Cậu ta chỉ thẳng mặt Lăng Việt, giận dữ hét:
"Ranh con, mày dám đùa tao? Mày căn bản không c200 triệu!"
"Ồ? Làm sao anh biết?"
Sắc mặt Lăng Việt lạnh lùng, Trần Lễ Thạch cười đắc ý, nói:
"Món này là 200 triệu, lại thêm lúc trước vừa bỏ ra 30 triệu, tổng cộng là 230 triệu! Cho dù là ta là Thiếu gia tại Giang Châu, đều khó có khả năng có nhiều tiền như vậy, mà mày thì làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được?"
Nói xong, cậu ta lập tức hướng về phía Vu Cát ở trên đài cao hô:
"Vu lão, tra lai lịch của người này, tôi rất nghi ngờ tiểu tử này là tới quấy rối!"
"Ồ?"
Ánh mắt của Vu Cát híp lại.
Tuy ông ta vừa mới có chút hưng phấn, nhưng mà đầu óc của ông ta cũng không đến mức bị choáng váng!
Nghi vấn của Trần Lễ Thạch không phải không có lý!
Lăng Việt cũng không phải là người giàu có tại Giang Châu, cũng không biết thân phận của hắn. Mặc dù hắn mặc tây phục, coi như nhìn cũng tạm được, nhưng thẻ bài lại không biết, nói không chừng là Lăng Việt mua hàng giả của một tên nào đó!
Với lại hắn làm sao có thể có nhiều tiền như vậy, chỉ để mua một bộ quần áo tơ lụa?
Nghĩ tới đây, Vu Cát cũng là gật gật đầu.
"Trần thiếu yên tâm, nếu như thật có chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ cho Trần thiếu một câu trả lời thỏa đáng."
Lập tức hắn đã mang theo thị nữ bên người, đi xuống đài cao, đi tới trước mặt của Lăng Việt.
"Vị tiên sinh này, không biết ngài có thể hay không đưa thẻ của ngài ra cho tôi nhìn một chút, để cho tôi có thể xác nhận là rốt cuộc ngài có tư cách để đấu giá bộ quần áo tơ lụa kia hay không?."