Ra khỏi trung tâm thương mại hai người họ leo lên xe trực tiếp láy thẳng về nhà. Trên xe, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường, Niên Ái cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe suy nghĩ một điều gì đấy không rõ ràng, Định Ngôn để ý thấy thi thoảng cô còn chau mày lại, tay nắm chặt hơn.
Định Ngôn vừa láy xe vừa nói:"Em căng thẳng à?"
Niên Ái bị lời nói của anh làm cho giật mình, cô cúi đầu xuống mắt hướng nhìn phía dưới:"Không có"
Định Ngôn hỏi lại:"Thật không?"
Niên Ái nghĩ nghĩ rồi thay đổi câu trả lời:"M..Một chút"
Định Ngôn hỏi thêm một lần nữa:"Có chắc là một chút không?"
Lần này Niên Ái lại cuối mặt thấp hơi hai tay cấu vào váy mạnh đến nổi có thể rách ra bất cứ lúc nào, cô lắc đầu:"Không, rất nhiều chút"
Định Ngôn đạp thắng dừng đèn đỏ, anh nhân lúc này nới lỏng dây an toàn chồm người qua phía cô. Tất cả hành động của anh ước chừng không tới 10s, khi cô vừa kịp phản ứng xoay mặt qua phía anh thì Định Ngôn đã kê mặt đến áp gần mặt cô.
Định Ngôn đưa tay xoa đầu cô:"Cô gái nhỏ không cần phải căng thẳng có anh ở đây rồi mà"
Có ai đời đi về nhà người thân lại căng thẳng đến độ tim đập chân run giống cô không? Nói ra người ngoài chắc có thể tức cười đến 3 ngày 3 đêm. Niên Ái căng thẳng không phải vì sợ ba mẹ chửi mắng gì cô, Niên Ái chỉ sợ liên lụy đến Định Ngôn, khiến cho anh cũng bị chửi mắng giống cô.
Niên Ái giương mắt nhìn anh, trong ánh mắt đó cô nhìn thấy được vài phần kiên định điều này cũng làm cho cô an tâm thêm một chút. Định Ngôn thu người lại chỗ cũ, hết đèn đỏ anh tiếp tục đạp phanh cho xe lao về phía trước.
Bầu không khí xung quanh có chút nóng lên, cô cũng không biết là không khí nóng lên hay da mặt cô nóng lên. Niên Ái gác tay lên thành cửa xe, mắt lại nhìn ra ngoài, tâm tình có chút bất ổn, cô không biết diễn cảnh nào sẽ xảy đến khi ba mẹ biết cô mang Định Ngôn về nhà. Vậy đã đành, anh còn lại sợ cô bị ba mẹ mắng cố tình theo cô còn nói sẽ bảo vệ cô. Cô cũng không bị ngốc những chuyện này Niên Ái điều thừa biết Định Ngôn là không muốn cô bị gia đình làm cho tổn thương.
Định Ngôn ngồi bên cạnh cô, dù không nói nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình nặng nề này. Định Ngôn nhẹ giọng:"Anh trai em là người thế nào?"
Đột nhiên anh hỏi như vậy Niên Ái có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại:"Anh trai em ấy à"
Niên Ái rũ mắt:"Là một người vô cùng dịu dàng"
Định Ngôn:"Dịu dàng sao?"
Niên Ái hơi gật đầu:"Đúng vậy"
Niên Ái:"Anh ấy tên Lê Kiệt Tâm, em nghe bảo ở cơ quan anh ấy rất nghiêm khắc nhưng trước mắt em anh ấy lúc nào cũng dịu dàng"
Định Ngôn nhướng mày:"Anh trai em là quân nhân"
Niên Ái:"Đúng thế, anh ấy chính là quân nhân"
Niên Ái nhỏ giọng:"Còn là niềm tự hào của ba mẹ"
Định Ngôn:"Em nhỏ giọng làm gì, tai anh thính lắm vẫn nghe thấy hết đấy nhé"
Niên Ái phì cười:"Anh còn nhớ năm đó em ngồi trước phòng thi tâm trạng tệ hại lúc nào cũng có thể khóc không?"
Định Ngôn:"Nhớ"
Định Ngôn:"Lần đó em nói là em cãi nhau với anh trai"
Niên Ái:"Đó là lần duy nhất em và anh trai cãi nhau"
Định Ngôn:"Sao lại cãi nhau, em không phải bảo anh ấy rất dịu dàng sao?"
Niên Ái cười nhẹ:"Cũng không tính là cãi nhau, từ đầu tới cuối điều là do em nói những lời làm tổn thương anh ấy"
Niên Ái:"Khi còn bé anh ấy đã là mục tiêu mà ba mẹ đặt ra cho em"
Niên Ái:"Thành tích của anh ấy rất tốt, còn tốt hơn cả em"
Niên Ái:"Ba mẹ luôn rất tự hào về anh ấy"
Niên Ái:"Lên cấp 3 anh ấy thành công thi đỗ vào trường cảnh sát nhân dân"
Niên Ái:"Em thật tâm rất vui cho anh ấy vì đó là ước nguyện từ khi anh ấy còn rất nhỏ"
Niên Ái hiện tại có hơi hờ hững, giọng điệu như đang kể lại một câu chuyện của người khác:"Nhưng sau đó vì quá hãnh diện nên ba mẹ cũng luôn ép buộc em giống với anh trai mình"
Niên Ái:"Lần cãi nhau đó là lần em nói muốn thi vào trường báo chí, ba mẹ không đồng ý còn bảo em phải giống anh trai nên em không chịu được bỏ ra ngoài"
Niên Ái:"Anh trai em đuổi theo em, trong lúc em có chút tức giận đã nói là cả đời này của em hận nhất chính là anh ấy"
Định Ngôn liếc mắt nhìn qua phía cô, biểu cảm của Niên Ái vẫn cứ nhàn nhạt như vậy, như không quan tâm, như đây chỉ là một câu chuyện của ai đó. Niên Ái không hề có biểu cảm gì khác thường vẫn cứ thế mà trôi chảy kể lại như thể đây không phải là câu chuyện của cô.
Niên Ái:"Khi em biết kết quả thi đại học, người ta biết kết quả thi sẽ hô to lên 'tôi đậu rồi' còn em thì phải nghĩ ra trăm phương nghìn kế đối phó với gia đình"
Niên Ái:"Hao tổn bao tâm sức cuối cùng vẫn phải chọn cách xấu nhất chính là bỏ nhà ra đi, một mình bay tới Hà Xuyến"
Định Ngôn một tay rời vô lăng đặt xuống nắm lấy tay cô, Niên Ái cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay cô liền xoay người qua nhìn anh rồi khẽ cười một cái.
Điều gì đã khiến cho một cô gái đã từng khóc đến không thở được khi phải ép buộc rời gia đình nay có thể bình thản như vậy, tự tại như vậy ngồi đây nói lại chuyện cũ như đang kể lại một câu chuyện của người khác. Bao nhiên năm qua rốt cuộc thứ gì có thể khiến cô mạnh mẽ đến nổi nhắc đến chuyện gia đình không còn thấy đau thương, khóe mắt không đỏ lên nữa rồi.
Định Ngôn thi thoảng đảo mắt nhìn cô một cái, phong thái ung dung không hề có chút đau lòng nhưng lại có gì đó rất trống trải. Định Ngôn không hiểu cô đây là đã thông suốt hay là cố dồn bản thân vào một chỗ rồi tạo một cái vỏ bọc thép xung quanh mình.
Láy xe một lúc thì cũng đến nhà của cô. Ngôi nhà năm nào vẫn không thay đổi gì cả, chỉ được tân trang lên một chút thôi. Niên Ái trong lòng đang cảm thấy buồn cười, cô cứ có cảm giác bản thân là một vị khách đang phải ghé thăm ngôi nhà mà mình sinh sống mười mấy năm vậy, vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.
Cô đẩy cửa bước xuống xe, Niên Ái đưa tay lên định nhấn chuông nhưng lại vô thức rụt tay lại. Cô chẳng biết bản thân đang lo sợ căng thẳng vì điều gì cho đến khi có một bàn tay rộng lớn bao lấy bàn tay cô rồi nhẹ nhàng luồn qua các kẽ tay cuối cùng nắm chặt lấy tay cô như muốn truyền thêm động lực cho cô.
Niên Ái nhẹ cười dùng hết cang đảm bấm chuông cửa.