Bà Liễu Giai ngờ vực nhìn cô:"Thật không? có phải nó đe dọa gì con không?"
Đình Luân đang láy xe cũng phải lên tiếng:"Mẹ, mẹ xem gương mặt của em dâu đi không có chỗ nào là nói dối đâu"
Đình Luân:"Mẹ đa nghi rồi"
Bà Liễu Giai phản ứng:"Mẹ còn không phải sợ em trai mày học cái thói giống mày sao?"
Bà Liễu Giai:"Chưa cưới hỏi cho đàng hoàng mà mày đã làm cho con gái người ta có thai rồi"
Bà Liễu Giai:"Mẹ không quản Định Ngôn chẳng lẽ để nó giống mày?"
Đình Luân:"Trước mặt em dâu mẹ nói như thế con biết để mặt mũi ở đâu"
Bà Liễu Giai:"Mày còn quan tâm đến mặt mũi thì đã chú ý phòng tránh hơn rồi không để bị bác sĩ giục cưới đâu"
Đình Luân cũng phải chịu thua với bà:"Được được được là con sai là con sai, em dâu à em nhớ cẩn thận nhé đừng để bị em trai của anh lừa giống như anh lừa chị dâu em"
Niên Ái thật tâm có chút buồn cười, gia đình anh sao lại có những con người dễ thương đến vậy nhỉ? Quan trọng hơn hết là Mẹ anh cứ lo là cô sẽ bị lừa dù nói thế nào vẫn sợ cô bị anh lừa. Cứ thế suốt cả đường về nhà Mẹ Định Ngôn cứ quấn lấy cô luyên thuyên không hết chuyện.
Chiếc xe đi vào khuôn viên của nhà, người ra mở cửa không ai khác chính là vợ của Đình Luân chị dâu của Định Ngôn. Sau khi xe dừng lại mọi người cùng nhau bước xuống xe.
Bà Liễu Giai nhìn Niên Ái:"Nào Niên Ái vào nhà đi"
Niên Ái cười tươi:"Vâng ạ"
Bọn người họ cùng nhau vào nhà, chị dâu của Định Ngôn cũng đi đến khoát lấy tay cô, giọng điệu vui vẻ chào hỏi.
Tống Phương Kì:"Chào em, chị tên là Phương Kì"
Niên Ái lịch sự chào hỏi lại:"Chào chị ạ, em là Niên Ái"
Tống Phương Kì:"Niên Ái em ở ngoài đúng là xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều đấy"
Đình Luân với Phương Kì đúng thật là vợ chồng tính cách khen người cũng giống đến tám chín phần. Niên Ái:"Chị quá khen rồi ạ"
Đến phòng khách bà Liễu Giai kéo cô ngồi xuống, Niên Ái nhìn xung quanh căn nhà cũng không có gì gọi là đặc biệt. Căn nhà không quá to nhưng cũng không quá nhỏ đủ để một gia đình chung sống thoải mái với nhau không gian cũng rất thoáng đãng.
Bà Liễu Giai:"Đình Luân mang hành lý của Niên Ái lên phòng đi"
Đình Luân:"Vâng ạ"
Lên phòng? phòng gì chứ? Niên Ái xoay sang hỏi:"Bác gái à? phòng gì ạ? con chỉ ở đây ăn xong bữa cơm sẽ về...."
Niên Ái chưa kịp nói hết câu bà Liễu Giai đã cắt ngang:"Niên Ái con không cần nói nữa Định Ngôn đã cho bác biết hết chuyện nhà của con rồi"
Bà Liễu Giai:"Hôm nay là 30 cũng tất niên rồi nếu như con không thể về nhà thì tối nay ở đây cùng với nhà bác đón giao thừa"
Dù là nói thế nhưng giao thừa là thời khác người thân quây quần bên nhau mặc dù cô là bạn gái Định Ngôn nhưng cũng đâu thể tính là người trong nhà ngay được.
Niên Ái từ chối:"Như vậy sao được ạ? phiền hai bác với cả anh chị lắm ạ"
Ông Trần Kiên lên tiếng:"Không phiền gì đâu con, trước sau gì cũng là gia đình mà"
Đình Luân sau khi mang hành lý của Niên Ái vào phòng cũng đi ra ngoài, nghe được lời từ chối của cô cũng muốn nói mấy lời:"Không sao đâu em dâu càng đông càng vui, vợ à em nói có đúng không?"
Tống Phương Kì bên cạnh cũng góp mấy câu:"Đúng thế, Niên Ái em ở lại đi"
Niên Ái mặc dù có hơi khó xử nhưng cô nhìn thấy được sự thành khẩn của cả nhà cũng không nở từ chối:"Nếu cả nhà đã nói vậy thì con cũng không nở từ chối ạ, cảm ơn mọi người đã đón tiếp"
Bà Liễu Giai:"Thôi đừng nói nữa, vào trong dùng bữa trưa đi"
Trên bàn ăn bà Liễu Giai cứ gắp thức ăn cho cô không ngừng làm cho bát cơm của cô đầy ấp thức ăn. Dù là vậy nhưng dường như bà Liễu Giai không có ý định dừng lại hành động này.
Bà Liễu Giai:"Này, ăn thêm cái cánh gà này đi"
Niên Ái lịch sự:"V...vâng con cảm ơn bác ạ"
Định Ngôn nhìn thấy mẹ anh quan tâm cô thái hóa như vậy cũng không khỏi buồn cười:"Mẹ à, cô ấy là người chứ đâu phải heo mẹ gắp nhiều thức ăn cho cô ấy như vậy làm sao cô ấy ăn hết"
Bà Liễu Giai phản ứng:"Con thì biết gì chứ? Niên Ái phải bồi bổ mới có sức để làm việc nhìn con bé ốm yếu thế con không đau lòng à?"
Định Ngôn:"Đương nhiên là con đau lòng nhưng cô ấy cũng không thể ăn hết, ăn nhiều quá sẽ bị đầy bụng đấy mẹ"
Bà Liễu Giai lúc này mới chợt nhận ra điều mà con trai bà nói cũng có lý:"Con đưa bát đây cho mẹ"
Định Ngôn:"Sao vậy mẹ?"
Bà Liễu Giai:"Đưa bát đây"
Định Ngôn đưa bát cho bà Liễu Giai, bà thuần thục lấy hơn một nữa thức ăn trong bát của Niên Ái để qua bát của Định Ngôn rồi trả lại anh.
Bà Liễu Giai:"Này, của con"
Rõ ràng đây là phân biệt đối xử rốt cuộc là Niên Ái con ruột hay anh là con ruột đây? Dù trong lòng có chút bất mãn nhưng anh vẫn nhận lấy.
Đình Luân nhìn thấy cảnh này vô cùng hả hê:"Em trai à, em quen dần đi là vừa"
Bà Liễu Giai liếc mắt nhìn Đình Luân:"Con lo ăn đi, chăm sóc vợ con cho tốt"
Đình Luân cười:"Vâng vâng con nhất định sẽ chăm sóc vợ của con bóng loáng to tròn"
Tống Phương Kì:"Bóng loáng to tròn anh muốn nuôi heo à?"
Đình Luân:"Bà xã em đừng vậy mà, anh chỉ muốn tốt cho em thôi..."
Mọi người cùng nhau ăn cơm cùng nhau cười nói rất vui vẻ. Đối với Niên Ái khung cảnh xinh đẹp nhất chính là cảnh một nhà cùng ngồi xuống ăn cơm cùng nhau vui vẻ nói chuyện. Từ lúc cô đến Hà Xuyến cũng đã 3 năm không còn thấy lại cảnh tượng này nữa nên giờ đây không hiểu sao trong lòng cô lại có chút cảm động.
Giá như gia đình cô có thể như thế này thì tốt biết mấy nhỉ? Bữa cơm gia đình đối với cô đang dần quá xa xôi, cô biết rõ ba mẹ năm đó phản đối cũng là vì muốn tốt cho cô nhưng điều làm cô không hiểu tại sao họ lại không thể tha thứ cho cô dù cô đã sống thật tốt như hiện tại.
Hay là vì thể diện, hay là vì mặt mũi làng xóm hay là chỉ đơn giản là không muốn mình trở thành chủ đề bàn tán trong miệng người khác mà nhẫn tâm cắt đứt với cô. Từ nhỏ đến lớn mặt dù ba mẹ Niên Ái không cho cô thiếu thứ gì nhưng cũng từ nhỏ đến lớn Niên Ái vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó mà dù cho có bao nhiêu vật chất cũng không thể nào có được.
Và cũng chính ngày hôm nay Niên Ái đã hiểu ra rốt cuộc cô đã thiếu thứ gì, đó chính là tình thân, sự quan tâm của một bật phụ huynh mà ở đó chỉ có duy nhất sự thấu hiểu và tôn trọng. Gia đình anh dù không quá giàu có về vật chất nhưng nhìn xem, ai ai cũng cười nói rất vui vẻ, cô cũng cảm nhận được sự vui vẻ. Dường như có gì đó đang dần lành lại trong trái tim cô và cũng dường như có thứ gì đó làm cho trái tim cô không còn cảm thấy đơn độc nữa.