1 THÁNG SAU.
Niên Ái làm việc tại một cửa hàng quần áo gần trường vì gần đây thi cử lại cộng với việc cô nhận thêm một số bài quảng cáo trên mạng và phải dồn sức vào bài thuyết trình gửi Trịnh Tổng nên bản thân Niên Ái gần như bị hút cạn sức lực. Khoảng một tháng gần đây Niên Ái một ngày chỉ ngủ được 5 tiếng ăn cơm ba bữa điều không đầy đủ. Niên Ái ngồi ngay bàn thu ngân sắc mặt ngày càng kém đi, một chị nhân viên làm chung với cô thi thoảng nhắc nhở.
Mạc Ngọc:"Niên Ái em không sao chứ?"
Mặc dù dạ dày rất đau sắc mặt cũng nhợt nhạt nhưng Niên Ái vẫn gắng gượng:"Không sao chị ạ dạ dày hơi đau thôi chút sẽ khỏi"
Mạc Ngọc vẫn không yên tâm:"Chị thấy sắc mặt của em rất kém có cần đến bệnh viện xem thử không?"
Niên Ái:"Không cần đâu chị em ổn mà"
Mạc Ngọc nghe Niên Ái nói vậy cũng không muốn cưỡng ép gì cô, được một chút cơn đau lại càng dữ dội hơn Niên Ái không chịu đựng thêm được nữa đành kéo túi xách đứng lên.
Niên Ái:"Chắc em đến bệnh viện một chuyến chị nói với quản lí dùm em"
Mạc Ngọc:"Có cần chị gọi tacxi không?"
Niên Ái:"Em gọi rồi ạ"
Mạc Ngọc:"Vậy được chị sẽ nói lại quản lí"
Niên Ái:"Em cảm ơn chị"
Niên Ái bước ra khỏi cửa hàng quần áo cùng lúc đó chiếc tacxi cô gọi cũng đã tới, Niên Ái vật vã ngồi lên xe.
Niên Ái:"Đến bệnh viện thành phố dùm ạ"
Tài xế:"Cô gái ngồi vững nhé"
Không tới 30p đã đến bệnh viện, Niên Ái chậm chạp bước vào trong. Sau khi khám sơ qua bác sĩ xác định cô bị suy nhược cơ thể cấp độ nặng và viêm dạ dày cấp độ nhẹ, bác sĩ khuyến cáo Niên Ái nên làm thủ tục nhập viện để truyền nước biển và chất dinh dưỡng.
Niên Ái đi làm thủ tục nhập viện sau đó vào phòng bệnh truyền nước biển và chất dinh dưỡng. Phòng của cô là phòng đôi, một phòng có 2 giường bệnh giường bên cạnh cũng có một cô gái nhìn sơ quá chắc là bằng tuổi cô cũng đang truyền nước biển bên cạnh là người mẹ đang ríu ra ríu rít nói chuyện với cô gái đó.
Đột nhiên Niên Ái cảm thấy vô cùng tuổi thân vì nhìn quanh hầu như ai ai cũng có người nhà bên cạnh chỉ riêng có Niên Ái một thân một mình nằm trong bệnh viện tự bản thân đi làm giấy nhập viện rồi lại lặng lẽ ở đây. Nỗi cô đơn này bao nhiêu năm qua cũng không phải lần đầu nếm trãi nhưng đây là lần rõ ràng nhất, đau đớn nhất mà cô từng trãi qua.
Bác sĩ bên ngoài đi vào dường như là đang muốn kiểm tra cho cô gái kia, đi theo sau là một dáng dấp quen thuộc là Định Ngôn. Niên Ái ngạc nhiên nhìn Định Ngôn, ánh mắt của cô bị anh bắt gặp Định Ngôn cũng vô cùng ngạc nhiên, sãi từng bước dài đến chỗ cô.
Định Ngôn:"Niên Ái cậu sao lại nhập viện vậy?"
Niên Ái đơ người gồng mình trả lời:"Tớ bị suy nhược cơ thể và viên dạ dày"
Định Ngôn chau mày:"Cậu ăn uống thất thường lắm à?"
Niên Ái chần chừ rồi trả lời:"Gần một tháng nay tớ có hơi bận nên..."
Cô còn chưa nói hết câu Định Ngôn đã chen ngang lời của cô:"Bận thế nào thì cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ?"
Vẻ mặt của Định Ngôn hiện tại hình như có chút lo lắng Niên Ái có chút hơi ngạc nhiên tại sao lại lo lắng như vậy chứ bạn bè cũng đâu tới mức đó gạt hết những suy nghĩ linh tinh Niên Ái xoáy vào trọng tâm.
Niên Ái:"Mà sao cậu lại ở đây vậy?"
Định Ngôn:"Tớ thực tập ở đây đi theo các bác sĩ để học hỏi kinh nghiệm"
Niên Ái:"À"
Định Ngôn nhìn qua nhìn lại:"Người nhà cậu đâu?"
Niên Ái trầm tư:"Tớ đến đây một mình"
Định Ngôn nhìn gương mặt trắng bệch không có chút sức sống nào của Niên Ái:"Cậu như vậy mà đến đây một mình à? cậu không cho người nhà biết hả?"
Định Ngôn không hề biết chuyện gia đình của Niên Ái và cô cũng không muốn cho anh biết:"Nam Lĩnh đến Hà Xuyến xa như vậy nói ra chỉ làm họ thêm lo lắng"
Bác Sĩ bên kia kêu anh:"Định Ngôn cậu qua giúp tôi một tay"
Định Ngôn tạm biệt vội vàng rồi đi theo vị bác sĩ kia. Không gian đột ngột yên tĩnh, Niên Ái nhắm mắt lại mơ màng nghĩ một số chuyện. 3 năm kể từ khi đến Hà Xuyến đây cũng là lần đầu tiên Niên Ái gặp lại Định Ngôn. Nhóm anh em của bọn họ cũng đã không hoạt động từ rất lâu vì ai cũng có cuộc sống mới bận rộn thì làm gì còn tâm trí nghĩ đến chuyện chơi game hay bàn luận việc gì chứ.
Niên Ái suy nghĩ rất nhiều điều, nghĩ đến ba mẹ, gia đình, bạn bè thi thoảng còn nhớ về lúc trước vì sao từ bỏ Định Ngôn rồi lại vì sao bán mạng kiếm tiền đến nổi bản thân suy nhược nặng. Niên Ái đã thật sự có được niềm vui tuổi thanh xuân hay chưa? cô thật sự đã không còn yêu Định Ngôn nữa hay cô chỉ là đang trốn tránh, trốn tránh trái tim của cô.
Giữa khuya công việc của Định Ngôn cũng đã đôi phần ổn thỏa, anh thuận đường ghé ngang phòng bệnh của Niên Ái xem cô thế nào rồi vì hai người cũng là bạn cũ nhìn thấy Niên Ái như vậy như bên cạnh không có người thân nào cả thật tâm anh cũng rất lo lắng.
Khi mở cửa nhìn thấy Niên Ái đã say giấc, Định Ngôn nhẹ nhàng khép cửa lưng dựa lên tường lấy điện thoại ra gõ số gọi cho Quang Vỹ. Đầu dây bên kia chậm chạp trả lời.
Quang Vỹ dùng giọng say ngủ trả lời:[Đêm rồi có để ai ngủ không vậy?]
Định Ngôn:[Tao vừa chuyển cho mày 5 triệu đấy]
Quang Vỹ khó chịu:[Lại là tiền gì vậy?]
Định Ngôn:[Năm cấp 3 mày từng cho tao vay 8 triệu gần đây tao đi thực tập cũng được ít đồng lương nên trả mày]
Quang Vỹ:[Mày trả tiền tao làm gì, tiền đó có phải của tao đâu mà trả]