Thạch Nhất Trung:"Niên....Niên Ái là chị họ mày?"
Tấn Quang Vỹ mất kiên nhẫn:"Làm gì mà hốt hoảng vậy? bộ chuyện này khó tin lắm hả?"
Thạch Nhất Trung:"Đương nhiên là khó tin rồi, Niên Ái tốt như vậy còn mày....."
Nói đến đây Nhất Trung ngập ngừng không nói nữa, Tấn Quang Vỹ cũng phát cáu với người anh em này.
Tấn Quang Vỹ:"Thử hỏi tại sao tao lại có người anh em như mày thế?"
Sau đó nữa thì hai người cãi nhau nhưng cãi theo kiểu thân thiết trêu đùa nhau. Niên Ái ngồi cách đó không xa nghe xong cũng hiểu được câu chuyện đôi phần, ra là Quang Vỹ, Nhất Trung, Định Ngôn là bạn thân năm cấp 2. Lúc còn học cấp 2 Niên Ái thường nghe Quang Vỹ kể về 2 người bạn rất tốt của mình nhưng Niên Ái nghe không hứng thú nên cũng không hỏi tên không ngờ trái đất thật tròn xoay đi xoay lại vẫn gặp được nhau.
3 người họ nói qua nói lại vài tiếng rồi Quang Vỹ vội chạy về lớp của mình để bắt đầu buổi học. Hai tiếp toán ở đầu bài giảng vẫn như mọi khi, vẫn nhàm chán Niên Ái liên tục ngáp mấy cái rồi nằm dài xuống bàn. Tô Thanh Luyến ngồi cạnh thấy người bạn cùng bàn thiếu sức sống cũng hỏi hang vài câu.
Tô Thanh Luyến:"Cậu sao vậy?"
Lê Niên Ái:"Tớ thấy chán một chút"
Tô Thanh Luyến đoán bừa:"Lúc tối cậu thức khuya lắm à?"
Lê Niên Ái phủ nhận:"Nào có, tớ chỉ cảm thấy chán thôi!"
Tiếng trống trường vang lên, giờ giải lao 5p' giáo viên cũng ra ngoài, mọi người trong lớp thì tụ họp nói chuyện tán gẫu gì đó. Niên Ái thuận mắt nhìn xuống phía bàn của Định Ngôn, đập vào mắt cô là cảnh tượng Định Ngôn đang cười nói với một cô gái nào đó khoảng tầm 5s cô nhận ra đây là Nhạc Tuệ Mai. Niên Ái sợ người khác phát giác ra cô nhìn xuống chỗ Định Ngôn liền thu tầm mắt Niên Ái tự vấn lòng mình "Cảnh tượng lúc nảy là gì đây?", "Cậu ấy lại cười rồi?", "Không phải nói cậu ấy ít tiếp xúc với con gái sao?".
Được một lúc lấy lại bình tĩnh, Niên Ái xoay sang Thanh Luyến giọng điệu kìm nén giống như đang tán gẫu.
Niên Ái:"Này Thanh Luyến tớ thấy Định Ngôn và Tuệ Mai thân quá nhỉ?"
Tô Thanh Luyến vừa gật đầu vừa trả lời:"Đúng rồi, Định Ngôn với Tuệ Mai là thanh mai trúc mã mà"
Niên Ái ngạc nhiên:"Thật à?"
Tô Thanh Luyến:"Thật 100℅, nghe đâu nhà Định Ngôn với nhà Tuệ Mai gần nhau từ nhỏ sinh ra là đã chơi chung rồi, quan hệ cũng rất tốt"
Niên Ái:"Có thanh mai trúc mã sướng thật ha"
Tô Thanh Luyến:"Đương nhiên rồi, Tuệ Mai học cũng không thua gì Định Ngôn đâu học kì vừa rồi cậu ấy còn được giỏi nữa đấy"
Nhắc đến học kì vừa rồi Niên Ái liền nhớ ra một chuyện:"Mà học kì vừa rồi Định Ngôn học lực gì vậy?"
Tô Thanh Luyến:"Hình như là được 8.3, 8.4 gì đấy nhưng điểm văn khá thấp nên không được giỏi."
Niên Ái:"Tiếc nhỉ"
Tô Thanh Luyến:"Nếu như là tớ thì chắc tớ khóc 7 ngày 7 đêm"
Nói đến đây, tiếng trống cũng vừa vặn vang lên giáo viên lại tiếp tục bài giảng của mình. Niên Ái không nói gì thêm im lặng suy tư, hồi ức quay lại cảnh tưởng vừa xảy ra xem vẻ mặt của Định Ngôn rất vui vẻ khi ở bên cạnh Tuệ Mai nếu không nói người khác nhìn vào còn nghĩ hai người họ là một cặp. Lòng Niên Ái vô hình giống như bị một tảng đá đè nặng lên cô dường như lại cảm nhận thấy một nỗi buồn nào đó từ tận đáy tim không thể giải thích cũng không thể gạt bỏ.
Những ngày tháng của mùa xuân qua đi, chớp mắt cái là lại sắp đến mùa thi cử sau khi thi xong thì lại được tận hưởng mùa hè mát mẻ. Từ sau lần nhìn thấy Định Ngôn vui đùa cùng Tuệ Mai, Niên Ái cũng đã tự dặn lòng mình không nên nghĩ đến những chuyện này nữa, hai người họ là thanh mai trúc mã Niên Ái làm sao ngăn cản được chuyện bọn họ phát sinh tình cảm, làm sao ngăn cản được chuyện hai người họ vui đùa với nhau chuyện tình cảm trong lòng cô thì chỉ có thể tự cô giải quyết tự cô đè nén tự cô hóa giải Định Ngôn không có trách nhiệm giúp cô hóa giải càng không có trách nhiệm phải thích lại cô.
Từ đó tâm tư của một cô thiếu nữ 16 tuổi được nén lại một các triệt để nhất có thể. Những lần vô cớ chạm mặt với Định Ngôn tim Niên Ái đã thôi nhảy lên một nhịp. Những lần trực lớp chung Niên Ái vẫn không cảm thấy cậu đặc biệt hơn bất cứ ai. Thậm chí là có đôi khi cùng nhau nói một vài chuyện thì Niên Ái cũng không cảm thấy hưng phấn nữa. Mọi thứ giống như trở lại lúc ban đầu an yên qua ngày không vì ai mà đau buồn, không vì ai mà rung động.
Mùa hè đầu tiên của năm cấp 3 đã đến. Vào mùa hè, Niên Ái cũng chỉ ở nhà ăn uống nghỉ ngơi nghịch điện thoại và giúp mẹ làm việc nhà. Nhìn đúng sự thật thì cô chẳng có một chút sức hút nào của một thiếu nữ. Vòng 1 phẳng lì như màn hình ti vi, chiều cao thì cũng chỉ có 1m60, da vàng hơi tối màu một chút, tóc ngang lưng, mặt gần đây còn nổi một ít mụn nhỏ.
Buổi tối, Niên Ái nằm trên giường vừa nghịch điện thoại vừa lăng qua lăng lại trên giường. Điện thoại rung lên một cái có tin nhắn đến, Niên Ái điêu luyện kéo bóng chat ra.
Tấn Quang Vỹ:[Chị à! rảnh không làm một ván]
Gần đây dưới sự nài nỉ rủ rê lôi kéo đủ kiểu của Tấn Quang Vỹ thì Niên Ái đã tập tành chơi một con game mới với Tấn Quang Vỹ. Niên Ái suy ngẫm rồi đáp.
Niên Ái:[Cũng được, mày vô trước đi rồi chị vô sau]
Tấn Quang Vỹ:[Tuân Lệnh]
Khoảng tầm 5p' thì Niên Ái được Tấn Quang Vỹ mời vào phòng chơi. Cô cứ tưởng là chỉ có cô và Tấn Quang Vỹ nhưng lại xuất hiện thêm 3 nhân vật khác vừa đủ 5 người của một phòng. Niên Ái lại kéo bóng chat ra hỏi Quang Vỹ.
Niên Ái:[3 người kia là ai vậy]
Rất nhanh sau đó Quang Vỹ trả lời:[Nhất Trung, Định Ngôn, Hóa Khải]
Hàn Hóa Khải là phó học tập của lớp cô. Niên Ái không ngờ 3 người họ có chơi trò này, vô tình lại lập thành một đội rồi.
Niên Ái:[Sao không nói có thêm 3 người]
Tấn Quang Vỹ:[Chị sợ à?]
Tấn Quang Vỹ:[Nếu sợ thì chúng ta ra lập đội khác cũng được]
Đúng rồi? cô ngại gì chứ? Niên Ái mạnh miệng
Niên Ái:[Sợ gì chứ, trò chơi thôi mà, bật mic lên dễ bàn chiến lược]