Mục lục
Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh - Lê Niên Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa thốt ra khỏi miệng Định Ngôn, Niên Ái hoàn toàn không thể tin vào tai mình. Tại sao Tuệ Mai và gia đình của cô ấy lại khiến cho gia đình Định Ngôn phá sản? phải chăng là có hiểu lầm gì đó lúc trước khi vẫn còn đi học nhìn thấy tình thanh mai trúc mã giữa Định Ngôn và Tuệ Mai làm cho cô cứ nghĩ mối quan hệ này phải tốt lắm chứ.

Niên Ái đặt phần còn lại của miếng lê vừa ăn dở trở lại đĩa, cô nhích người lại gần Định Ngôn, đưa tay nắm lấy tay anh.

Niên Ái:"Không sao, có em đây"

Theo lí thông thường nếu một người khác ngồi đây nghe anh nói những lời đó phản ứng đầu tiên là mở miệng hỏi "Tại sao?" nhưng Niên Ái thì khác, cô không hỏi gì cả chỉ nói "Không sao, có em đây" như một lời an ủi, một sự trấn an nhẹ nhàng chạm vào trái tim anh.

Sở dĩ Niên Ái không hỏi vì vừa nảy cô thấy được sự oán hận lóe lên rồi vụt tắt trong mắt của anh, chắc hẳn đây không phải chuyện 1 lời có thể nói rõ hoặc có thể đây là một chuyện vô cùng khiến anh căm phẫn nên anh mới để lộ biểu cảm như vậy.

Niên Ái không hề biết hành động vô thức của mình lại vô tình xoa dịu đi sự oán hận trong người anh lúc này, Định Ngôn thuận theo nắm lấy tay cô.

Cố lấy giọng ôn hòa, Định Ngôn nói:"Năm đó, ba mẹ anh cùng với ba mẹ cô ta hợp tác làm ăn"


Định Ngôn:"Ngoài ba mẹ Tuệ Mai là một cổ đông trong công ty còn có thêm 5 6 người khác"

Định Ngôn:"Ba mẹ anh mở công ty chuyên cung cấp vật tư xây dựng"

Định Ngôn:"Lần đó công ty có một hợp đồng khá lớn, bên phía đối tác chỉ định ba của cô ta phụ trách dự án này, ba anh vì tin tưởng ba của cô ta nên không nghi ngờ gì ủy thác cho ba cô ta toàn quyền đảm nhận hợp đồng."

Định Ngôn:"Nhưng thật không ngờ ba của cô ta lại ăn chặn vật tư sản xuất, mang vật tư chất lượng tốt ra ngoài thị trường bán rồi mua lại vật tư rẻ hơn gấp nhiều lần để cung cấp cho công trình bên phía đối tác, âm mưu nhận tiền từ 2 phía."

Định Ngôn:"Điều này khiến cho công trình thi công không lâu thì gặp phải vô số trục trặc đến ngừng thi công"

Định Ngôn:"Vì ba anh và ba cô ta là bạn thân nhiều năm nên khi phát hiện ra một chút sai sót ba của anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chỉ âm thầm cố gắng giải quyết hậu quả"

Định Ngôn:"Đến cuối cùng vì tính chất ngày càng nghiêm trọng, bên phía đối tác cũng phát hiện ra vậy là ông ta mang ba anh ra để chịu đạn thay cho ông ta"

Định Ngôn:"Vì ba anh là chủ tịch nên tất cả mọi sai lầm đều quy chụp lên đầu ông ấy, bên phía đối tác đòi bồi thường hợp đồng, các cổ đông trong công ty không biết là bị ai lôi kéo mà đồng loạt rút lại vốn không đầu tư nữa"

Định Ngôn:"Vào cuối năm anh học lớp 6, công ty chính thức phá sản"



Định Ngôn:"Ba anh vì không muốn bị khởi tố nên đành đi vay tiền để bồi thường hợp đồng cho bên phía đối tác"

Định Ngôn:"Từ đó gia đình anh bắt đầu nợ nần chồng chất, cứ trả mãi cũng không thấy hết chỉ có tăng thêm"

Định Ngôn:"Hè năm lớp 10, lần mượn tiền em chính là lần nhà anh thật sự vỡ nợ, sau lần đó mới không còn đóng tiền lãi nữa, chỉ còn trả tiền gốc"

Niên Ái nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn thường không hiểu mấy chuyện kinh doanh này cho lắm nhưng theo cô biết khi một công ty bắt buộc một công ty khác bồi thường hợp đồng thì tất cả cổ đông điều phải góp vào 1 phần vốn để trả vì đây là góp vốn làm ăn chứ đâu phải là nộp đơn xin việc? tại sao khi mọi chuyện vỡ lở ra thì chỉ có một mình ba anh chịu?.

Niên Ái bất mãn:"Sao lại thế được, hợp đồng là cả công ty kí vậy tại sao xảy ra chuyện chỉ có nhà anh gánh?"

Định Ngôn:"Lúc đó anh còn quá nhỏ, không hiểu nhiều về những chuyện này"

Anh càng nói, Niên Ái càng cảm thấy không phục:"Cái đám người này đúng là quá đáng, có phúc thì hưởng đến lúc tai họa ập tới thì đồng loạt bỏ chạy, đúng là hèn mà"

Định Ngôn rũ mắt xuống:"Chạy được thì chạy thôi, có ai ngu mà đứng lại chứ"

Đúng vậy, có ai ngu mà đứng lại để ôm một cục nợ cơ chứ. Nhưng đã mang tiếng là đầu tư làm ăn cùng nhau thì ít ra cũng phải có chút nghĩa khí đâu thể cứ đụng chuyện là bỏ chạy. Nhắc mới nhớ, nếu như lúc đó đã biết ba của Tuệ Mai làm ra loại chuyện như vậy thì tại sao đến năm lớp 10 vẫn còn thấy Định Ngôn và Tuệ Mai thân thiết.

Niên Ái:"Nếu năm đó đã vạch được mặt ba Tuệ Mai vậy tại sao anh với cậu ấy đến năm lớp 10 vẫn còn rất thân thiết vậy?"

Nghe thấy câu hỏi của cô, khóe môi Định Ngôn hơi nhếch lên một chút tạo thành một đường cong, nhìn như đang cười nhưng lại giống như đang khinh bỉ.

Định Ngôn:"Vì lúc đó anh quá nhỏ không hề biết tình tiết bên trong, ba mẹ anh cũng không nói ra"

Định Ngôn:"Cũng một phần ba anh nghĩ vì ông là chủ tịch mọi chuyện ông đang gánh chịu điều là trách nhiệm cần làm"

Định Ngôn:"Cho đến năm anh học lớp 10, ba mẹ điều tra ra được năm đó là không phải tự nhiên mà mọi chuyện xảy đến, tất cả là do ba cô ta cùng với giám đốc bên phía đối tác bày mưu hại ba anh"

Định Ngôn:"Ba cô ta thì ôm được một mớ tiền vì bán vật tư còn bên phía công ty thì được tiền bồi thường hợp đồng gấp đôi."



Định Ngôn:"Cổ đông rút vốn đầu tư cũng là do ông ta dụ dỗ để gom vốn sang phía công ty kia đầu tư". Đam Mỹ Cổ Đại

Định Ngôn:"Kế hoạch tỉ mỉ mà bọn họ bài ra chỉ để cho ba của anh lọt tròng mà thôi"

Từng nghe nói thương trường như chiến trường Niên Ái không dám tin, bây giờ được nghe chính miệng Định Ngôn nói Niên Ái lại cảm thấy ngày càng đáng sợ. Con người có thể vì đồng tiền mà đánh đổi bất cứ thứ gì, tình bạn, tình yêu, tình thân và kể cả danh dự của bản thân.

Niên Ái nắm chặt tay anh hơn:"Vậy là sau khi ôm được đống tiền đó bọn họ bỏ ra nước ngoài à?"

Định Ngôn:"Anh cũng không rõ, chỉ nghe nói khi Tuệ Mai học hết cấp 3, ba cô ta chuyển công tác nên ra nước ngoài"

Định Ngôn:"Khoản lợi hậu hĩnh ôm được năm đó không phải là con số nhỏ, lời bàn tán cũng tỉ lệ thuận với số tiền ông ta ôm"

Định Ngôn:"Nếu không bỏ ra nước ngoài thì còn biết làm gì"

Niên Ái liếc mắt qua trộm nhìn anh, gương mặt anh tuấn đường nét rõ rệt như tượng được điêu khắc tỉ mỉ. Đôi lông mi dài làm cho đôi mắt của anh trở thành nơi ấm áp diệu dàng nhất trên cả khuôn mặt. Dưới ánh đèn sự hoàn hảo ánh còn được nhấn nhá thêm một chút oán giận, buồn phiền.

Nghĩ đến cảm giác của anh, Niên Ái không dám tưởng tượng thêm chút nào nữa. Bạn bè nhiều năm lại vì tiền đâm sau lưng, thanh mai trúc mã cũng theo đó mà trở thành kẻ thù không đội trời chung, oán hận ngút trời không ai thấu nổi. Sự nghèo khổ, sự bất hạnh trong quá khứ của Định Ngôn điều là do một tay nhà Tuệ Mai ban cho. Nếu đặt mình trong vị trí của anh đừng nói là lạnh nhạt với Tuệ Mai đến cả nhìn mặt Niên Ái cô cũng chưa chắc đã muốn nhìn tới.

Nhưng nói sao thì nói, tất cả điều do ba mẹ Tuệ Mai gây ra suy cho cùng cô ấy cũng không biết gì cả. Vừa nảy Niên Ái quan sát thấy ánh mắt của Tuệ Mai khi nhìn thấy Định Ngôn bước ra vừa có phần phấn khích, vừa lại thấy tội lỗi.

Niên Ái nhỏ giọng:"Nhà Tuệ Mai đúng thật là có lỗi rất lớn với nhà anh, nhưng mà Tuệ Mai cô ấy..."

Chưa nói hết, Định Ngôn lại cắt lời cô, anh nói to:"Anh hiểu"


Nói xong 2 từ, anh lại nhỏ giọng:"Anh thừa biết Tuệ Mai không có sai trái gì với anh nhưng anh không thể nào xem như không có chuyện gì mà đối mặt với cô ta"


Định Ngôn:"Ba mẹ cô ta đã gián tiếp đẩy tương lai của anh trai anh đi xuống vực thẳm"


Định Ngôn:"Đáng lẽ năm đó anh trai sẽ đi du học trở thành 1 bác sĩ khiến cho ai ai cũng ngưỡng mộ nhưng vì kinh tế gia đình anh phải bỏ học, anh ấy phải đi làm công nhân, bốc vác, làm thuê làm mướn phụ ba mẹ kiếm tiền."


Định Ngôn:"Năm cấp 3 khi biết được tin gia đình cô ta chuyển ra nước ngoài, biết được cô ta sẽ du học anh chỉ muốn đến tận nhà cô ta, tự tay mình bóp chết tất cả những người trong căn nhà ấy"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK