Mục lục
Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh - Lê Niên Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng ngủ, Niên Ái đứng ở bên ngoài ban công đứa đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, khung cảnh đêm nay không hiểu sao lại xinh đẹp đến vậy, khiến cho lòng người cũng phải rung động.

Trên tay cầm chiếc điện thoại không biết đã bao lâu rồi, bên loa cứ vang lên tiếng nói đều đều của anh cẩn thận dặn dò cô. Nói là dặn dò nhưng chuyện duy nhất anh dặn cô chính là đừng lo lắng vì tất cả đã có anh ở ngay bên cạnh.

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, hơi thở trên nên cẩn trọng, bày tiếc cảm xúc trong lòng, Niên Ái nhẹ nhàng thốt lên từng chữ cắt ngang hàng tá những lời căn dặn của anh.

Niên Ái:[Em vui lắm.]

Như không kịp phản ứng với câu nói của cô, đầu dây bên kia im lặng khoảng vài giây rồi lại vang liên tiếng:[Anh cũng vậy.]

Xoay người trở lại, Niên Ái dựa lưng vào lang cang mắt hướng thẳng về phía chiếc bàn đặt bên cạnh giường ngủ, bên trên là giấy chứng nhận kết hôn mà cả hai vừa đi đăng kí vào tuần trước.

Nở một nụ cười trên môi, Niên Ái:[Cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi.]. Ra chươ????g ????ha????h ????hất tại _ T????U????t???????????? ệ????.???????? _

Phía bên đầu dây, anh cũng giống như cô, đứng ở bên ngoài ban công nhìn ra bầu trời:[Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi.]

Niên Ái:[Cứ giống như đang nằm mơ vậy, như cảm giác này chân thực quá.]

Định Ngôn:[Không phải mơ, chúng ta đã thật sự là vợ chồng rồi.]

Vợ chồng, hai từ nói ra nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại chất chứa rất nhiều cảm xúc, buồn vui, đau khổ, hạnh phúc.... tất cả bao nhiêu suy tính trong quá khứ chỉ để có thể đổi lấy một cái nắm tay đến trước cổng cục dân chính kí vào một tờ giấy xác nhận quan hệ trọn đời.

Đưa tay lên trên khoảng trời không vô tận, cô muốn dùng tay bắt lấy những vì sao trên cao kia để nói cho tất cả biết được rằng Tôi Lê Niên Ái, Tôi Đang Thật Sự Rất Hạnh Phúc.

Những chuyện trôi qua là những kỉ niệm êm đềm không thể dùng bất cứ thứ gì để đổi lấy, rồi ta sẽ phải yêu một người hết lòng hết dạ trong cuộc đời này, rồi ta sẽ phải lấy một người mà ta thật lòng tin tưởng. Muốn người ấy cùng ta trãi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cùng ăn mỹ vị thế gia, cùng ngắm mỹ cảnh trên đời. Muốn cùng người ấy đồng cam cộng khổ, hưởng thụ hạnh phúc, và muốn cùng người ấy nắm tay đến già.

Ngày Hôm Sau.

Buổi sáng, Niên Ái được đánh thức rất sớm để chuẩn bị trang điểm và thay trang phục. Hôm nay là một ngày có thời tiếc rất đẹp, bên ngoài là tiếng chim hót không ngừng vui tai, cơn gió du dương mang đến hơi ấm của mùa xuân len lỏi qua khe cửa đi vào phòng.

Khi chính thức khoát lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, Niên Ái như hóa thành một nàng công chúa cổ tích thời xưa. Nhìn bản thân trong gương mà trái tim không khỏi đập loạn lên vài nhịp, chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ chính thức bước vào lễ đường mà cô hằng ao ước trong suốt quãng thời gian niên thiếu.

Mai Châu bước lên vỗ vai cô:"Wow, cô dâu của chúng ta xinh đẹp giống như tiên nữ vậy."

Tâm Liên bước lên, không nhìn Niên Ái mà nhìn vào gương:"Còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ."

Lương Mỹ Kiều nhào vào lòng Niên Ái rồi ôm chặt cô sục sùi khóc:"Tiểu Ái Ái, cậu lấy chồng rồi, cậu bỏ tớ rồi."

Niên Ái bật cười, cô xoa đầu Mỹ Kiều:"Lấy chồng rồi thì đã sao, dù đến năm 70 tuổi tớ vẫn sẽ chơi cái trò anh hùng cứu mỹ nữ với cậu."



Lương Mỹ Kiều ngước mắt kên nhìn Niên Ái, giọng nói thốt lên hết 7 phần ngờ vực:"Thật không đấy."

Niên Ái nở nụ cười, thành thật xác nhận:"Thật."

Chưa kịp phản ứng lại lời xác nhận của Niên Ái, Mỹ Kiều đã bị Tiểu Dân kéo áo lôi ra:"Này, này, này đừng có chạm vào Niên Ái, có biết là trang điểm làm tóc lâu lắm không?."

Tiểu Dân:"Cậu còn như vậy lỡ trôi hết thì ai làm lại đây?....."

Đứng nhìn cảnh tượng Tiểu Dân giáo huấn Mỹ Kiều một lúc bọn họ thật sự nghi ngờ không phải trong một đêm mà hai người họ đã hoán đổi tính cách cho nhau rồi đúng không? đời nào mà Mỹ Kiều lại chịu đứng im thế kia cho Tiểu Dân giảo hoạt. Không gian trong căn phòng ấy chưa bao giờ là hết náo nhiệt, mỗi cử chỉ, mỗi hành động, điều là một cung bậc cảm xúc, vui vẻ lạ thường.

Chiếc khăn trùm đầu lớn được tạo thành từ một lớp vải mỏng được những người bạn của cô cẩn thận trùm lên. Một màng che mỏng không khiến Niên Ái trở nên kém sắc hơn mà ngược lại khiến cho sự xinh đẹp này có một chút diễm lệ.

Nhìn lên đồng hồ, đã đến giờ, Niên Ái cùng với hội chị em của mình đến nhà thờ, nơi cử hành hôn lễ.

Nhà Thờ.

Bên trong, tất cả mọi người đã tề tựu đầy đủ, Định Ngôn đứng trên bục không ngừng hít thở sâu. Quang Vỹ thấy thế liền cố tình đi gần đến, cánh tay đánh nhẹ vào tay anh.

Quang Vỹ nhỏ giọng:"Căng thẳng à?"

Định Ngôn nhướng cổ lên một chút, lấy giọng:"Có chút."

Quang Vỹ cười cợt:"Thôi đừng có giấu tao nữa."

Quang Vỹ:"Tao cũng từng giống mày đấy thôi."

Quang Vỹ nói nhỏ:"Chỗ anh em, tao nói thẳng, lát nữa khi dắt tay cô dâu nhớ chú ý đừng để dẫm vào váy cô dâu đấy."

Quang Vỹ:"Lần trước tao lỡ dẫm vào váy vợ tao một chút vậy mà hôn sau cô ấy lại cằn nhằn tao cả một ngày."

Nói đến đây, Quang Vỹ rùng mình lên một cái:"Phụ nữ đúng là thật đáng sợ."

Nghe những lời này từ bạn thân của mình, Định Ngôn không biết nên vui vì sự lo lắng cẩn thận này của Quang Vỹ hay buồn vì cái sự hậu đậu từ thời còn ở truồng tắm mưa đến khi có vợ vẫn chưa sửa được đây.

Định Ngôn:"Tao không có hậu đậu giống mày đâu."

Quang Vỹ tắt hứng nói chuyện:"Tao đang nhiệt tình góp ý cho mày, mày lại chê tao hậu đậu"

Định Ngôn:"Chứ còn gì nữa."



Quang Vỹ trong đợi:"Định Ngôn, mày cũng sắp lấy vợ rồi, không thể nói cậu nào dễ nghe hơn được à."

Sự trông đợi của Quang Vỹ đổi lại được một sự phủ phàng từ anh:"Không thể."

Quang Vỹ lộ rõ sự bất mãn:"Hay lắm, nể tình hôm nay là hôn lễ của mày, tao tha cho mày lần này."

Định Ngôn đắt ý:"Nếu hôm nay mày tha cho tao, e là sau này muốn tính sổ chuyện cũ lại càng khó."

Quang Vỹ khó hiểu:"Sao lại khó."

Định Ngôn:"Vì sao hôm nay, tao chính thức trở thành anh rễ của mày."

Định Ngôn vỗ vai Quang Vỹ:"Em họ."

Đầu óc Quang Vỹ xưa nay đơn giản chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra. Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này phải gọi Định Ngôn một tiếng Anh Rễ đã khiến Quang Vỹ cảm thấy buồn nôn.

Gương mặt vui vẻ trở nên biến sắc, lúc này bên dưới là Hóa Khải và Nhất Trung đang dần tiến lên sát đến gần chỗ đứng của Định Ngôn và Quang Vỹ.

Nhất Trung:"Mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi, khách khứa cũng đã đến đủ, sau khi làm lễ xong sẽ đến nhà hàng đãi tiệc."

Hóa Khải để ý thấy khí sắc trên mặt Quang Vỹ biến đổi, tò mò hỏi vài câu:"Quang Vỹ, mày sao vậy?"

Quang Vỹ không muốn nói, nhưng Định Ngôn nào muốn tha cho anh:"Đang nghĩ thế nào để gọi một tiếng Anh Rễ cho hay đấy."

Hóa Khải và Nhất Trung nhìn nhau rồi ôm bụng cười một cái thật to, cười đến chảy nước mắt. Với cái mặt đó của Quang Vỹ, hai người họ có chết cũng không tưởng tượng được cậu ta sẽ mở miệng gọi Định Ngôn một tiếng anh rễ thế nào.

Nhất Trung vừa cười vừa nói:"Thôi tha cho tao đi, cái bộ dạng đó mà gọi Định Ngôn là anh rễ á, tao nghĩ thôi cũng đã cười chết rồi này."

Hóa Khải cũng không thua kém gì Nhất Trung:"Nhất Trung nói đúng đấy, đừng chọc bọn tao cười chết."

Quang Vỹ:"Có thôi đi không, đó là chuyện của sau này còn bây giờ là hôn lễ."


Quang Vỹ:"Nghiêm túc mộ chút đi."


Đúng vậy, hiện tại là hôn lễ, nghĩ thế hai người họ liền tắt hẵng đi nụ cười. Nhìn vào đồng hồ trên tay, chỉ còn 2 phút nữa là đến giờ làm lễ. Bọn họ đi đến vỗ vai Định Ngôn một cái rồi trở về vị trí khách mời của mình.


Kim đồng hồ đã điểm, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến. Mọi người dần đi vào trật tự, Cha Xứ đứa lên giữa buổi hôn lễ, cánh cửa nhà thờ bật mở, ánh sáng bên ngoài tạo thành một vầng sáng trên đầu Niên Ái, khung cảnh hiện ra trước mắt anh, xinh đẹp vô thường.


Hôn Lễ Chính Thức Được Bắt Đầu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK