Các bạn có biết vì sao tôi lại thích Arrebol không? vì nó là Hào Quang Ráng Chiều, không phải loại hào quang tỏ sáng rực rỡ gì nhưng nó vẫn là hào quang, nó vẫn xinh đẹp, vẫn ở đó và vẫn khiến người ta yên lòng khi nhìn thấy nó.***
Niên Ái vuốt xuống phần bình luận, đa phần là những bình luận tích cực ủng hộ cô.
*Tôi tin vào cô ấy*
*Arrebol tôi ủng hộ cô*
*Thanh xuân của tôi ai dám động vào cô ấy tôi liều mạng với người đó*
*Thanh Luyến tôi thấy cô nên về nhà đóng cửa xem lại nhân cách của mình trước khi nói người khác đi*
*Sao tôi lại cảm thấy cái bạn không chịu làm chứng cho Arrebol là Thanh Luyến ấy nhỉ?*
Niên Ái vuốt xuống xíu nữa thì thấy một trang cá nhân quen thuộc không biết đã từ khi nào để lại một bình luận ngắn gọn bị lẫn vào các bình luận khác.
*Này cô gái em yêu anh đến thế sao không nói sớm, anh còn nghĩ là anh tự mình đơn phương tự mình ảo tưởng đấy, em làm anh bất an quá*. Đam Mỹ Sắc
Là Định Ngôn, anh đã từ lúc nào đó vào bình luận ở bài viết của cô. Niên Ái nhìn dòng bình luận kia của anh, trong thâm tâm có chút rung động. Cô trước nay cứ lo trước sợ sau, cô cảm thấy với anh, cô vẫn chưa đủ tốt chưa đủ hoàn hảo thậm chí là khá vô dụng bây giờ còn cuốn anh vào việc này cô lại còn lo sợ hơn gấp trăm lần.
Có lẽ vì Niên Ái cảm thấy cô thích anh trước, thích anh nhiều hơn nên anh sẽ có thể lạnh nhạt với cô nhưng hiện thực thì không phải vậy. Anh luôn làm cho cô cảm thấy Định Ngôn luôn là người yêu cô nhiều hơn, anh dịu dàng chăm sóc cô, chưa từng cọc cằn với cô chút nào mọi việc điều thuận theo ý cô. Anh còn cho cô biết được một loại cảm giác thế nào là cưng chiều thế nào là nâng niu và hiện tại cô hiểu được cô hoàn toàn xứng với anh.
Niên Ái tay gõ phím trả lời lại bình luận của anh *Chắc chỉ có mình anh bất an, ha*
Vì cô đã trả lời bình luận của Định Ngôn nên bình luận của anh đã được đẩy lên đầu, lúc này có rất nhiều người tràn vào bàn tán sôi nổi.
*Bạn trai của Arrebol sao?*
*Không thể tin được anh ấy cũng bình luận này*
*Arrebol khi nào cô chính thức cho chúng tôi xem ảnh chụp đây?*
*Nữ thần của tôi vậy mà có bạn trai thật rồi, trái tim nhỏ bé tan nát mất rồi*....
Niên Ái nhìn thấy dư luận cải thiện rất tốt nên vui mừng không ít, đôi khi còn ngân nga một vài câu hát. Niên Ái rút cục sạc ra khỏi điện thoại rồi mở điện thoại lên, điện thoại vừa được khởi động lại thì nhận được rất nhiều tin nhắn từ Lâm Mai Châu.
7h30 sáng Mai Châu:[Tiểu Ái Ái cậu sao rồi?]
7h40 sáng Mai Châu:[Cậu định giải quyết việc này thế nào, Thanh Luyến rõ ràng là đang vu khống cậu]
8h19 sáng Mai Châu:[Trời đất ơi, bà cô của tôi bà đâu rồi, đừng nói là trầm cảm tự tử đấy nhé]
9h56 sáng Mai Châu:[Cậu còn không trả lời tớ mua vé bay đến Hà Xuyến đấy]
12h08 trưa Mai Châu:[Bên Hà Xuyến bị mất điện à].....
Cứ như vậy từng tin nhắn một được nhắn qua, Niên Ái đọc thôi cũng muốn phụt cười. Mai Châu người bạn thân này của cô đúng là trí tưởng tượng cao thật còn nghĩ cô trầm cảm rồi tự tử nhiều thứ khác.
Niên Ái cố kìm chế nhắn tin phản hồi Mai Châu:[Tớ đây, điện thoại hết pin chưa sạc được bây giờ tớ mới có thể mở điện thoại này]
Mai Châu vừa thấy tin nhắn đến, đoán là Niên Ái nên nhanh như bay chộp điện thoại:[Tiểu Ái Ái cậu dọa mình sợ chết đi mất, anh trai cậu với Quang Vỹ cũng rất lo cho cậu đấy]
Niên Ái:[Tớ không sao, dù sao cũng đâu phải lần đầu bị chửi chỉ là lần này nhiều người chửi hơn thôi]
Mai Châu:[Cậu lạc quan thật đấy, mà con khốn Thanh Luyến tớ cứ tưởng nó quay đầu rồi không ngờ lại dám làm vậy với cậu]
Mai Châu:[Còn nói về chuyện cậu bị hạ 2 bậc hạnh kiểm tớ không biết mặt nó được làm từ gì]
Niên Ái:[Cũng hết cách, Thanh Luyến vì yêu mà hóa điên tớ cũng không muốn chấp với cậu ấy]
Mai Châu:[Tiểu Ái Ái cậu cái gì cũng tốt chỉ là hiền quá thôi, nếu là tớ, tớ sẽ không giấu tên đâu]
Niên Ái:[Cậu xem bài biết của tớ rồi à]
Mai Châu:[Đương nhiên là xem rồi, chuyện của cậu có gì mà tớ không biết]
Niên Ái:[Cậu ghê thật]
Mai Châu:[Tớ còn biết cậu đang âm thầm cảm kích tớ chuyện năm đó nữa đấy]
Niên Ái:[Ai cảm kích cậu]
Mai Châu:[Niên Ái cậu ăn cháo đá bát vứt bỏ bạn bè]
Niên Ái đang gõ tin nhắn trả lời Mai Châu thì nhận được cuộc điện thoại đến từ Định Ngôn, cô đành xóa tin nhắn vừa soạn rồi soạn lại một cái khác:[Tớ có điện thoại, nói sau nhé]
Mai Châu:[Được, cậu nghe điện thoại đi]
Niên Ái ấn nghe máy, qua điện thoại Niên Ái có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của Định Ngôn, khuôn giọng trầm ấm quen thuộc bên kia vang lên.
Định Ngôn:[Cô gái ngốc, sau này anh sẽ không làm em bất an nữa, hứa đấy]