Các y bác sĩ đang thực hiện kiểm tra toàn thân cho Niên Ái, hiện tại cô đã có thể ngồi dậy được. Định Ngôn đứng bên một góc nhìn chăm chăm vào người cô bằng một ánh mắt thất thần, đến tận bây giờ anh vẫn không thể tin được Niên Ái đã tỉnh lại hoàn toàn và ngồi trước mắt anh.
Bác sĩ hỏi cô một vài câu, Niên Ái rất rành rọt trả lời. Tin được không, người này vào 30 phút trước vẫn nằm bất động trên giường bệnh mà giờ đây cô đã có thể cười, có thể nói một cách khỏe mạnh.
Thực hiện xong các kiểm tra cụ thể, một vị bác sĩ xoay sang nói với anh:"Chúc mừng người nhà, tình hình hồi phục của bệnh nhân rất tốt."
Định Ngôn mỉm cười nhìn vị bác sĩ kia, anh gật đầu một cái:"Cảm ơn bác sĩ."
Dặn dò thêm một vài điều cần thiết rồi tất cả các y tá bác sĩ nhanh chóng ra ngoài trả lại không gian cho 2 người. Khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, Định Ngôn chầm chậm đưa mắt nhìn sang Niên Ái.
Cô không có phản ứng gì cả cũng không né tránh mà nhìn lại anh. Bầu không khí đột nhiên ngưng động khoảng một vài giây, anh cứ đứng đó nhìn cô khiến cho Niên Ái cảm thấy có chút không thoải mái.
Niên Ái bất mãn lên tiếng:"Anh...nhìn em thế làm gì?"
Giọng nói quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt long lanh, đôi môi tựa cánh hoa anh đào. Mọi thứ đã được chắc chắn trong lòng, đây không phải là mơ, đây là sự thật, một sự thật mà có lẽ khi nằm mơ anh cũng chưa từng mơ được giấc mơ tốt đẹp thế này.
Định Ngôn bước nhanh đến chỗ Niên Ái, anh dang đôi tay ra rất gọn ôm cô vào lòng. Tiếng tim nằm trong lòng ngực anh đập lên từng hồi rất rõ ràng được cô nghe thấy. Ôm cô thật chặt trong lòng, như thể sợ rằng nếu bỏ tay ra một lần nữa cô sẽ vĩnh viễn không thể trở lại.
Hiểu được cảm giác lúc này của anh, Niên Ái đáp lại cái ôm này, cô đưa tay choàng ngược qua sau lưng Định Ngôn, vỗ nhẹ nhàng:"Sao thế? chẳng phải em đã tỉnh rồi sao?"
Định Ngôn thì thầm vào tai cô:"Niên Ái em nghe cho rõ đây."
Định Ngôn hít một hơi thật sâu rồi nhè nhẹ thở ra:"Anh thật sự muốn bên cạnh em cả đời này."
Định Ngôn:"Hứa với anh..."
Định Ngôn:"Cho dù là kết thúc tốt hay xấu đi chăng nữa."
Định Ngôn:"Thì em cũng đừng biến mất khỏi thể giới của anh."
Dụi mặt vào hõm cổ của Niên Ái, anh như run lên, từng tiếng nức nở ngày càng rõ ràng:"Làm ơn"
Anh không sợ gì cả, anh chỉ sợ nếu một ngày cô thật sự biến mất thì anh phải làm sao đây. Người con trai có thể khóc nấc lên thành tiếng chỉ vì không muốn mất đi người con gái mà anh ấy yêu nhất trên đời này còn có giọt nước mắt nào quý giá hơn.
Nhẹ nhàng ôm anh, Niên Ái không thể tả hết được cảm xúc trong lòng cô lúc này, hỏi cô có hạnh phúc không? tất nhiên là hạnh phúc, hỏi cô có mãn nguyện không? đương nhiên là mãn nguyện vô cùng.
Còn gì đẹp hơn một tình yêu mà 2 người dùng cả sinh mạng để yêu nhau, còn gì đáng trân trọng hơn khi cả 2 điều sợ mất đi đối phương như nhau. Tình yêu vốn đã đẹp, hai người toàn tâm toàn ý yêu nhau lại càng đẹp hơn, sẽ chẳng ai đong đếm được tình yêu, cũng như không thể so đo được ai sẽ yêu ai nhiều hơn khi đã thật sự thuộc về nhau.
Niên Ái mỉm cười:"Được, em nhất định sẽ không biến mất."
Niên Ái lập lại một lần nữa:"Nhất định sẽ không biến mất."
Khi thật sự yêu thương một ai đó, ta sẽ tự động sinh ra cảm giác sợ phải mất đi. Con người thật sự rất kì lạ, có những việc rõ ràng bản thân đã suy nghĩ đắn đo rất lâu cũng không thể quyết định nhưng có những chuyện vừa nghe đến là quyết định ngay.
Có thể ban đầu cô đã rất giận, thật sự rất giận vì việc anh đã che giấu cô một số chuyện, nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, sự trừng phạt đối với anh cũng đã quá đủ rồi. Lúc đầu có đắn đo không muốn nói ra để rồi thời gian lại kéo dài từ năm này đến năm nọ, hiện tại điều cô muốn nói nhất chính là...
Niên Ái:"Em tha thứ cho anh, không giận anh nữa."
Định Ngôn ngạc nhiên, anh nhẹ đẩy Niên Ái ra, nhìn vào mắt cô:"Em nói sao?"
Niên Ái:"Dù hôn mê nhưng em vẫn nghe thấy những lời mà anh nói."
Niên Ái:"Những chuyện trong quá khứ em điều không còn giận anh nữa."
Định Ngôn như không tin vào tai mình, anh muốn khẳng định lại thêm một lần:"Em nghe hết sao?"
Niên Ái:"Ừm, nghe hết, tất cả điều nghe hết."
Niên Ái lườm anh:"Anh còn gọi em là đồ lười biếng."
Niên Ái:"Em nghe, nhớ hết đấy nhé"
Định Ngôn ngẫm nghĩ:"Anh gọi em lười biếng lúc nào nhỉ?"
Niên Ái:"Anh tự mà suy nghĩ đi."
Đúng thật ban đầu anh không nhớ đã gọi cô lười biếng khi nào nhưng nghĩ một lúc cuối cùng cũng đã hiểu mọi chuyện.
Niên Ái tò mò:"Sao? vẫn không nhớ ra à?"
Định Ngôn phì cười:"Nhớ, nhớ ra rồi"
Định Ngôn:"Nhưng mà hình như lúc đó anh không phải gọi em là Đồ Lười Biếng."
Định Ngôn áp sát mặt với cô:"Mà là Cô Dâu Lười Biếng."
Đã rất lâu không nhìn kĩ cái nhan sắc này của anh đúng thật ra có phần trưởng thành ra không ít, thân hình thì có chút gầy hơn nhưng gương mặt anh tuấn ấy mãi mãi cũng không tìm ra được điểm thay đổi nào.
Tai Niên Ái đỏ lên, mặt ửng hồng, nhịp tim tăng lên nhiều lần, Niên Ái thật sự không hiểu nổi bản thân dù đã tiếp xúc thân mật với anh rất nhiều lần nhưng khi anh có hành động quá mực thì cơ thể vẫn phản ứng vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nổi đối phương luôn có thể nhìn ra được.
Niên Ái cố ý xoay mặt sang chỗ khác né tránh anh, cô cười gượng:"a..aha..ha.. vậy chắc là em nhớ nhầm rồi."
Anh vươn tay lên đặt nhẹ xuống càm cô rồi kéo sang:"Em né gì chứ?"
Niên Ái phủ nhận:"Em đâu có né"
Định Ngôn cẩn thận dò xét:"Thật sự không né?"
Niên Ái ánh mắt hồn nhiên:"Thật sự không có"
Tay từ càm di chuyển lên má, anh véo má cô một cái cử chỉ vừa bạo dạn vừa cưng chiều:"Ngày mai chúng ta cùng nhau về nước đi."
Đột nhiên anh lại véo má cô khiến cho Niên Ái có chút bất mãn, nhưng khi anh đề cập đến việc về nước Niên Ái vô cùng phấn khích:"Em cũng có thể về sao?"
Đáy mắt hiện lên nét dịu dàng:"Tình trạng sức khỏe của em đã hồi phục rất tốt, ngày mai bay về dự lễ cưới của Quang Vỹ mà Mai Châu chắc chắn là không thành vẫn đề gì."
Niên Ái vui vẻ ra mặt:"Vậy thì tốt quá, cứ nghĩ sẽ không được về cơ chứ"
Lại ôm cô một cái vào lòng, Định Ngôn:"Anh vui lắm."
Định Ngôn:"Vui vì em đã tỉnh lại."
Định Ngôn:"Cảm ơn em, cảm ơn em đã tỉnh lại."
Một câu nói, nhiều ý nghĩa. Cảm ơn em đã tỉnh lại, cảm ơn em đã đánh thức được niềm vui trong anh tỉnh lại, cảm ơn em lại đến và lại khiến cho cuộc đời anh trở nên tươi đẹp trở lại.