Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và Trần Tiểu Túy cũng hoảng sợ.
Còn nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang vẫn còn trẻ người non dạ, mặc dù là người đứng đầu ngân hàng Kim Kỳ và có thân phận vô cùng cao quý, nhưng đây là Cục tác chiến đấy!
Dù giàu có đến đâu, dù quyền thế ra sao, trong mắt Cục tác chiến, cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.
Lần này, có khi anh Diệp sẽ ăn đủ mất thôi.
"Đặt đồ xuống sau đó rời đi. Tôi không thích có người làm phiền khi tôi đang dùng bữa".
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Mặc dù câu nói này rất bình thản, nhưng đối với đám người Trình Văn Đống chả khác nào sét đánh ngang tai.
Anh quả thực tầm cỡ đấy, anh quả thực có tiền đấy nhưng không thể kiêu ngạo đến mức đó được chứ!
Ngay khi mấy người đang thầm toát mồ hôi lạnh, ba sĩ quan đột nhiên kính cẩn nói: "Vâng, anh Diệp!"
Sau đó đặt một chiếc hộp màu đỏ có con dấu của Cục tác chiến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang một cách trân trọng.
"Anh Diệp, đồ đã được giao, xin chỉ thị!"
Ba sĩ quan lại lớn tiếng nói.
"Thôi, các ông đi làm việc của mình đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẫn không quay đầu lại.
Ba sĩ quan lại chào theo kiểu chào tiêu chuẩn, sau đó quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc cửa nhà hàng đã yên tĩnh trở lại.
Diệp Vĩnh Khang vẫn chậm rãi ăn uống, như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Trình Văn Đống và những người khác bên cạnh ông ta lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh Diệp này rốt cục là ai?
Các chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn vô cùng tôn kính anh, còn sử dụng nghi lễ cao nhất của Cục tác chiến, thân phận của anh quả thực là sâu không lường được.
Đặc biệt là Trình Văn Đống, ngay cả hai chân cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, như cầy sấy vậy.
"Đứng đó làm gì vậy, rượu lúc nãy còn chưa uống xong mà, tiếp tục đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng ly.