Người xung quanh thấy Đao Kiệt tức giận thì vội vàng chạy tán loạn.
Có thể nói cái tên Đao Kiệt này khét tiếng ở Nam Giang.
Người này không chỉ độc ác mà sau lưng còn có chỗ dựa vững chắc là anh Lực – King Kong số một Nam Giang, tính cách kiêu ngạo ngông cuồng, có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
“Anh ta, chính là tên này cản đường em, em nói anh ta có vài câu mà anh ta động tay động chân với em, còn đập xe của em nữa. Anh Đao, anh nhất định phải ra mặt chuyện này giúp em”.
Người phụ nữ khóc bù lu bù loa, bày ra bộ dạng mình oan ức lắm.
Đao Kiệt nhìn sang Diệp Vĩnh Khang, sau khi đánh giá anh vài giây mới trầm giọng nói: “Mày không định nói gì sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn Đao Kiệt, khẽ thở dài nói: “Hiện giờ tâm trạng tao không được tốt, đừng chọc vào tao”.
Vừa nói anh vừa xoay người đi về phía trước.
Đám người Đao Kiệt ở phía sau đứng sửng sốt tại chỗ, sau khi phản ứng lại thì liền tức giận.
“Đứng lại cho tao, mẹ nó, mày biết tao là ai không?”
Đao Kiệt tiến lên trước mấy bước, tức giận nói: “Nghe cho rõ đây, ông là Đao Kiệt, đệch, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ này à? Hai cánh tay này, trái hay phải, mày tự chọn đi”.
Đao Kiệt siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.
Hắn tung hoành ở Nam Giang nhiều năm như thế, ai gặp hắn cũng phải sợ hãi dạ vâng.
Bây giờ lại có một thằng không biết tốt xấu dám xem thường hắn.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn đối phương bình tĩnh nói: “Mày chọn đi”.
Đao Kiệt sửng sốt, sau đó bật cười: “Ranh con, xem ra mày cũng được đấy. Được, vậy tao chọn giúp mày, chẳng phải mày thuận tay trái sao, cứ để tay trái lại đi, cũng không cản trở tay phải của mày làm chuyện khác”.
Nói xong hắn giơ tay ra túm lấy cánh tay trái của Diệp Vĩnh Khang nhanh như chớp.
Mấy người bên cạnh nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ hả hê khi người khác gặp nạn.