Tuy nhiên, trên khóe miệng anh ta lại hiện lên một nụ cười, bởi vì anh ta biết anh Diệp tới, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Khỉ Gầy cũng không để ý đến chi tiết này, đang lúc hăng máu, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: “Nào, bắt đầu đi. Dùng sức một chút, tôi không thích có người gãi ngứa cho tôi đâu".
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Từ từ từng bước tiến đến gần đối phương.
Khán giả xung quanh nín thở mong chờ một phép màu mờ nhạt sẽ xuất hiện.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, họ đã hoàn toàn thất vọng.
Diệp Vĩnh Khang đi tới chỗ Khỉ Gầy và từ từ vung bàn tay lên ...
Thấy vậy, khán giả xung quanh đều lắc đầu cười gượng, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Vốn dĩ còn ôm hy vọng, mong rằng người này có thể là một cao thủ giấu nghề, nhưng ...
Mẹ nó, lên sàn đầu giơ tay lên tát, có khác nào mấy bà bán thịt cá ngoài chợ đánh nhau đâu cơ chứ!
Khỉ Gầy không nhịn được cười ha ha: "Thật thú vị, ha ha ha, thật thú vị, tôi lớn như vậy rồi mà chưa bị ai tát bao giờ, dùng sức một chút, cho tôi thử trải qua cảm giác bị người ta tát là như thế nào, ha ha ha ha ……… "
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Tiếng cười của Khỉ Gầy đột ngột dừng lại, thay vào đó là sự hoảng loạn, ngạc nhiên, sợ hãi và không thể tin được!
Ngay sau đó, cơ thể hắn bay về một bên sàn đấu như chiếc lá rụng, bay được mười mét, hắn mới rơi cái ‘rầm’ xuống đất.
Ọc--
Một ngụm máu trào ra từ miệng hắn.
"Không ... không thể nào…"
Khỉ Gầy trừng mắt và nói bốn từ cuối cùng của cuộc đời mình.
Toàn bộ đấu trường yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của một chiếc kim rơi.
Tất cả mọi người như thể bị trúng tà vậy, há hốc mồm kinh ngạc.
Sau hơn mười giây, một tràng pháo tay bùng lên từ phía khán giả!
"Thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!"
Sau khi Diệp Vĩnh Khang làm xong tất cả, mặt anh vẫn vô cảm, coi như không có chuyện gì xảy ra, bước xuống khỏi sàn đấu, từng bước đi về phía Diệp Thiên Minh.
Bốp bốp bốp!