Thiết Đản vỗ trán nói: "Con quên mất, đúng đúng dúng, là có ơn tất trả, có thù tất báo là nói với kẻ thù".
Nói xong, cậu nhóc nắm lấy tay Diệp Tiểu Trân, nói: "Tiểu Trân, đừng buồn, sau đám nhãi nhép kia còn dám bắt nạt cậu tớ sẽ đánh cho chúng răng rơi đầy đất!"
"Thứ sáu tuần sau không phải là sinh nhật của cậu sao? Bọn nó không đi, tớ đi, đến lúc đó tớ sẽ gọi nhiều anh em đến, nhất định sẽ giữ thể diện cho cậu!"
Người đàn ông lực lưỡng cũng đồng tình với cậu nhóc: "Con gái, đừng lo, thứ sáu tuần sau phải không? Con trai chú và chú sẽ đến, nhất định sẽ giữ thể diện cho con!"
"Cảm ơn Thiết Đản, cảm ơn chú".
Tiểu Trân lịch sự xin lỗi hai người, sau đó nói: "Thứ sáu tới không chỉ là sinh nhật của Tiểu Trân, mà còn là đám cưới của bố và mẹ con".
Người đàn ông cường tráng sửng sốt, nhìn Diệp Tiểu Trân, sau đó quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: "Người anh em, anh kết hôn lần hai sao?"
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: "Không phải, đây là lần kết hôn đầu tiên. Khi sinh Tiểu Trân, tôi không tổ chức hôn lễ với mẹ con bé. Đây coi như là bổ sung đó mà".
"Đệch, quả là đàn ông!"
Người đàn ông cường tráng giơ ngón tay cái lên với Diệp Vĩnh Khang: "Vì việc này, tôi sẽ nhận anh làm người anh em của tôi, sau đến đường Mười Tám cứ nhắc đến tên tôi. Tên tôi là Âu Dương, tôi thầu cả bên đó!"
"Được, Âu Dương, tên rất hay".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
Người đàn ông vạm vỡ dường như rất tự hào về họ của mình: "Tổ tiên của tôi là một quý tộc, họ này là do chính hoàng đế ban tặng".
"Tên đầy đủ của tôi là Âu Dương Xuyên Trụ, con trai của tôi là Âu Dương Thiết Đản. Từ bây giờ, chỉ cần đến đường Mười Tám, anh có thể chơi bất cứ thứ gì ở đấy!"
"Ờm ……"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cảm thấy cái họ kép này không được hay ho cho lắm.