Mục lục
Long Thần Điện - Tháng Sáu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi lần khi Điện Long Thần điểm tướng, Diệp Vĩnh Khang lại dùng đủ loại lí do để cho Sử Nam Bắc ra rìa.

Về năng lực thì anh chàng này không có gì để chê, nếu không cũng không thể trở thành một trong năm Đại Thiên Vương lừng danh của Điện Long Thần được.

Nhưng khổ nỗi mỗi lần anh ấy đứng cạnh bốn Đại Thiên Vương khác đều khiến Diệp Vĩnh Khang cạn lời.

Đó là một loại cảm giác khó nói giống như nhìn thấy một con cóc bỗng nhiên nhảy đến cạnh một bầy thiên nga xinh đẹp vậy.

Mà không biết thằng nhóc này bị chập dây thần kinh nào mà cứ tự phong cho mình cái danh hiệu Sử Thần, ở trên chiến trường còn chưa bắt đầu khai chiến đã tự báo danh tính của mình ra, khiến sĩ khí của quân ta ỉu xìu hẳn xuống.

Sau khi chia tay các tướng sĩ, Diệp Vĩnh Khang lại quay về căn nhà cũ nát nhưng cực kỳ ấm áp kia.

Diệp Vĩnh Khang lớn chừng này nhưng đêm nay là đêm anh ngủ ngon nhất từ trước tới nay.

Con gái và vợ nằm ngay bên cạnh, nghe tiếng hít thở của hai mẹ con khiến anh cảm thấy mình có được cả thế giới.

Ngày hôm sau, sau khi đưa Tiểu Trân đến trường mẫu giáo, hai người bọn họ lại cùng nhau đi chợ.

Thấy dáng vẻ Hạ Huyền Trúc vì một hai đồng mà cò kè mặc cả với người bán hàng, trái tim Diệp Vĩnh Khang đau đớn như bị kim châm vậy.

Mấy năm nay ở nước ngoài tuy rằng cuộc sống của anh luôn đầy rẫy nguy hiểm nhưng về mặt đời sống vật chất cũng coi như sung túc, uống một chai rượu thôi cũng có giá mấy trăm nghìn đến mấy triệu tệ, mà vợ anh mỗi ngày đi chợ mua rau lại phải mặc cả từng đồng với người ta.


"Huyền Trúc, anh mới về Nam Giang, chưa chơi thỏa thích, hay là em dẫn anh đi mua sắm đi".

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

Hạ Huyền Trúc gật đầu, hai người bước vào trung tâm thương mại phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.

"Huyền Trúc, mấy năm nay anh ở nước ngoài cũng tiết kiệm được ít tiền, em thích cái gì thì cứ mua, túi xách, giày dép, quần áo, mĩ phẫm, muốn mua gì thì mua".

Diệp Vĩnh Khang muốn bù đắp cho vợ mình.

Nhưng Hạ Huyền Trúc lại hơi lơ đãng: "Hay là thôi đi, tiết kiệm chút tiền đi, muộn rồi, chúng ta về thôi".


Người khác nhìn thấy trung tâm thương mại thì như cá về sông lớn, nhưng Hạ Huyền Trúc từ đầu đến cuối đều không có hứng thú, dáng vẻ tràn đầy tâm sự.

Nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng áo cưới, ánh mắt cô liếc nhìn mấy giây.

Lại đi dạo thêm một lúc, Hạ Huyền Trúc nói muốn về, Diệp Vĩnh Khang cũng nghe theo cô.

Sau khi về đến nhà, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy Hạ Huyền Trúc có hơi lạ, giống như cô đang giấu anh chuyện gì vậy.

Nhưng gặng hỏi mấy lần Hạ Huyền Trúc đều không nói.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô mở ra xem.

Thấy màn hình hiển thị, vẻ mặt cô bỗng trở nên hoảng hốt, vội vàng cầm điện thoại vào trong phòng, đóng cửa lại.



Kỳ lạ!

Diệp Vĩnh Khang sờ cằm, anh vừa mới nhận ra Hạ Huyền Trúc khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại thì vẻ mặt trở nên rất lạ.

Mà nghe điện thoại thì sao phải vào trong phòng chứ?

"Thật xin lỗi, mong các anh thư thả cho tôi thêm một khoảng thời gian, giờ tôi không có nhiều tiền như thế, tôi cầu xin các anh...."

Hạ Huyền Trúc đang khổ sở cầu xin trong điện thoại, đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Diệp Vĩnh Khang đứng trước cửa.

"Vĩnh Khang, sao anh lại vào đây, em vừa mới gọi điện cho một người bạn..."

Hạ Huyền Trúc vội vàng cúp máy, vẻ mặt kích động.
"Anh nghe thấy hết rồi".

Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, nói cho anh nghe được không?"

Nước mắt Hạ Huyền Trúc lập tức tuôn rơi: "Vĩnh Khang, em xin lỗi.."

"Đừng vội, từ từ nói".

Anh đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Hạ Huyền Trúc bật khóc nói: "Một tuần trước ông nội dẫn em đi ăn cơm, sau đó chuyển công ty đứng dưới tên em rồi".

"Lúc đó em rất vui, cứ nghĩ ông nội không giận em nữa, nhưng không ngờ sổ sách của công ty lại bị thiếu hụt".

"Mà còn nợ một khoản tiền lớn của dự án, ngày nào chủ nợ cũng gọi điện cho em đòi tiền".

"Em thật sự không gánh được khoản nợ này, hai ngày trước Tiểu Trân lại bị bắt đi, em không chịu đựng nổi nữa nên mới đi đến bước đường cùng..."

Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày: "Liệu có nhầm không, sao ông nội em lại hại em chứ? Chắc có chuyện hiểu lầm rồi, em có nói rõ với bọn họ không?"
Thực ra trong lòng Diệp Vĩnh Khang vẫn thấy băn khoăn, năm năm trước lúc anh gặp Hạ Huyền Trúc ở nước ngoài, cách ăn mặc của cô cũng không giống như con nhà nghèo.

Mà đó còn là ngôi trường nổi tiếng thế giới, nói đúng ra thì những sinh viên tốt nghiệp từ trường đó kiểu gì cũng trở thành những người trí thức, nhưng sao Hạ Huyền Trúc lại sống khổ sở như vậy?

Hạ Huyền Trúc cười khổ lắc đầu: "Năm năm trước sau khi xảy ra chuyện đó em phát hiện mình có thai rồi, không biết ai loan tin này ra ngoài, mà quy định trong trường rất nghiêm nên đã đuổi học em”.

"Sau khi về nước mọi người trong nhà rất tức giận, dẫn em đến bệnh viện bỏ đứa bé sau đó tìm cho em một mối mới".

"Nhưng em nhất quyết không chịu, chạy trốn ra ngoài đến nơi khác sinh Tiểu Trân".

"Từ đó về sau em bị coi là nỗi nhục nhã của gia tộc, bọn họ đuổi em ra khỏi nhà, năm năm này chưa từng hỏi thăm một lời".
"Một mình em nuôi Tiểu Trân rất khó khăn, một tuần trước ông nội đột nhiên gọi điện đến hẹn em đi ăn".

"Lúc đấy em rất vui, cứ nghĩ ông nội không giận nữa, không ngờ...



Nói đến đây, Hạ Huyền Trúc đã khóc không thành tiếng rồi.

Chuyện này dù là ai cũng không thể chấp nhận nổi.

"Vĩnh Khang, em xin lỗi, em liên lụy đến anh rồi, nhưng anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không để anh dính dáng vào chuyện này..."

"Đồ ngốc, em nói linh tinh gì thế!"

Diệp Vĩnh Khang ôm Hạ Huyền Trúc vào lòng, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức chém hết lũ khốn đó.

Rầm rầm rầm!

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa liên hồi.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng đi mở cửa, thấy bên ngoài có mấy người đàn ông hùng hổ đứng đó.

"Cô Hạ, rất xin lỗi, chúng tôi biết cô bị hại nhưng công sức anh em chúng tôi vất vả những hai năm trời không thể đổ sông đổ biển được".
"Chúng tôi hỏi luật sư rồi, luật sư nói dựa theo pháp luật thì khoản nợ này sẽ tính vào phần cô nên chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi, đây là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi".

Hạ Huyền Trúc vội vàng nói: "Các anh à, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, mong các anh thư thả cho mấy hôm".

Mấy người đàn ông thở dài thườn thượt, một người nói: "Cô Hạ, thực ra cho cô khất mấy hôm cũng không phải không được".

"Nhưng cô có chắc đến lúc đấy cô có tiền không?"

"Tôi..."

Vẻ mặt Hạ Huyền Trúc tuyệt vọng, số tiền này cũng không phải là một con số nhỏ.

Đừng nói là khất nợ vài ngày, cho dù cả đời này cô không ăn không uống cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

"Tôi là chồng của Hạ Huyền Trúc, cô ấy nợ mấy anh bao nhiêu tiền?"

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang chợt nói.
Mấy người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: "Khoản tiền này kéo dài hơn một năm rồi, tổng cộng là bảy triệu một trăm nghìn tệ, nhưng chúng tôi biết hai người cũng là người bị hại, thế nên tính là bảy triệu tệ đi, số tiền lẻ kia thì thôi".

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người đó nói: "Được, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho các anh".


Mấy người đó sững sờ: "Anh nói thật không?"


Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Trước tối mai tôi sẽ mang đủ tiền đến trả cho các anh".


Mấy người đó rõ ràng không hề tin, một người nghiến răng nói: "Được, thế cứ làm theo lời anh nói đi, nhưng nếu trước tối mai mà không trả tiền thì đừng trách chúng tôi, đó là tiền mồ hôi xương máu của anh em chúng tôi đấy".


Sau khi mấy người đó rời đi, Hạ Huyền Trúc bật khóc không thành tiếng, Diệp Vĩnh Khang an ủi cô mấy câu xong, đi đến cửa gọi điện cho Sử Nam Bắc: "Tra giúp tôi xem tài khoản của tôi có bao nhiêu tiền".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK