Lâm Tĩnh hét vào mặt Triệu Đại Lực.
Nhưng Triệu Đại Lực hoàn toàn không phản ứng.
"Trúng số độc đắc rồi!"
"Vợ anh sinh con rồi kìa!"
"Người đẹp đến rồi!"
"Ăn cơm thôi!"
"Đánh nhau kìa!"
…….
Lâm Tĩnh đã thử hàng chục phương pháp, hét khô cả môi nhưng Triệu Đại Lực trông vẫn như cũ, ánh mắt đờ đẫn, bất động, chả có phản ứng gì.
"Phải làm sao bây giờ, cái gì có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta chứ!"
Lâm Tĩnh cuống đến mức giậm chân, tuy rằng bố cô nói Triệu Đại Lực chết máy là chuyện bình thường, nhưng không thể để anh ta nằm ở đây mãi được.
Diệp Vĩnh Khang cũng chán nản, đang lúc bí bách, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền quát Triệu Đại Lực một tiếng: "Của anh bằng con giun!"
Bùm!
Nghe vậy, Triệu Đại Lực đột nhiên bật lên như một con cá chép, mặt đỏ bừng nói: "Anh nói cái gì? Của anh mới là con giun đất, của tôi là mãng xà!"
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn Lâm Tĩnh, nghiêm túc giải thích: "Tĩnh Tĩnh, của anh cũng không nhỏ đâu, chỉ là của tên này lớn quá thôi".
Lâm Tĩnh mặt đỏ bừng: "Ừ ừ, anh không sao là tốt rồi, vậy, Đại Lực, không còn sớm nữa, anh về Nam Giang trước đi".
"Ừ được, vậy thì em cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ tới Nam Giang tìm anh chơi nhé. Anh sẽ đưa em đến mỏ đào vàng".
Triệu Đại Lực lái chiếc Hummer dài của mình đi, khi đang đi trên đường cao tốc, anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó, vỗ trán nói: "Mẹ nó, tại sao vừa rồi mình lại chết máy nhỉ?"
Mỗi lần sau khi Triệu Đại Lực bị chết máy, sẽ bị mất trí nhớ tạm thời, có nghĩa là anh ta sẽ không nhớ tại sao mình bị chết máy trong một thời gian.
"Tôi thấy tên này cũng không tệ đâu, hay là cô cân nhắc thử xem?"
Trên đường đưa Lâm Tĩnh trở về, Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa lái xe.
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tiếp xúc với Triệu Đại Lực, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã có ấn tượng tốt về anh chàng cao lớn này, thích sự chất phác lương thiện nơi anh ta, đồng thời anh ta cũng là một người có tinh thần hào hiệp.