Ông lão tết tóc hơi híp mắt: "Cậu nói xem?"
Đào Thiên Hổ sửng sốt, đột nhiên nói: "Ý của ông là bảo tôi…"
Ông già tết tóc khẽ gật đầu: "Cậu cũng đã thấy tình huống vừa rồi rồi đấy. Chẳng có ai tán thành việc rút thẻ lệnh về cả".
"Không phải chỉ có một mình cậu ngập tràn lửa hận mà ai trong nhà họ Đào cũng đều vậy hết".
"Lúc này, bọn họ như một đống củi khô, chỉ cần một tia lửa rơi xuống là sẽ bùng cháy ngay".
"Bây giờ là thời điểm tốt nhất. Nếu bỏ lỡ, không biết sau có còn cơ hội nữa không. Nhưng lựa chọn cụ thể thế nào phụ thuộc vào việc cậu có dám tung ra tia lửa đó không".
Đào Thiên Hổ cau mày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Dù là loại tứ chi phát triển nhưng trí óc của hắn cũng không phải loại ngu si.
Hắn biết rất rõ đây là một canh bạc, một khi ném ra tia lửa, nếu không cẩn thận sẽ tự chết cháy.
"Cậu chủ, phía trước chính là thị khu rồi".
Ông già tết tóc cất tiếng lanh lảnh nhắc nhở.
Đào Thiên Hổ đột nhiên ngẩng đầu: "Ngụy công công, hiện tại tôi chỉ lo lắng một chuyện".
Ngụy công công liếc mắt, cười nói: "Ý của cậu là hai anh em La Hồng, La Hùng ở bên cạnh gia chủ chứ gì".
Đào Thiên Hổ gật đầu nói: "Hai người này tuyệt đối trung thành với bố tôi, hơn nữa còn rất lợi hại, chỉ cần hai người họ ở bên cạnh bố tôi, không ai trong nhà họ Đào dám làm loạn".
Ngụy công công chợt bật cười.
Giọng lão cười cũng giống như giọng lão nói, sắc và dài khiến người ta rợn cả người.
"Cậu chủ có dám cược một ván không".
"Cược như thế nào?"
"Đánh cược xem đao của tôi với hai anh em nhà kia ai nhanh hơn!"
Đào Thiên Hổ nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, sau vài giây, cuối cùng, hắn đã đưa ra quyết định đáng sợ nhất trong cuộc đời mình: "Cùng lắm thì mất đầu chứ gì, làm đi!"
Lúc này Đào Vân Thiên thậm chí còn không có tâm trí nghĩ đến thể diện của gia tộc, giờ ông ta chỉ muốn tiếp tục sống.
Trải qua bao nhiêu năm tháng, ông ta đã đi cả một chặng đường đầy máu và nước mắt, khó khăn lắm mới từ một cậu bé nghèo cơm không đủ ăn để có được vị trí như hiện tại.