Từ đầu đến cuối Diệp Vĩnh Khang vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì. Đợi Hàn Phong nói xong thì ném tàn thuốc xuống đất giẫm mạnh, sau đó đi thẳng về phía trước, khi đi ngang qua Hàn Phong, anh cười lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Sắc mặt Hàn Phong lập tức sầm xuống: “Mẹ mày thử nói lại xem nào!”
Hàn Tiểu Xuân vui mừng khôn xiết.
Nếu thằng nhãi này cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì đừng có trách hắn!
Con dao găm chói lóa vẽ một đường vòng cung giữa không trung, lao tới phía sau đầu đối phương, đòn này có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn!
Tuy nhiên khi lưỡi dao cách đối phương khoảng một thước, Hàn Tiểu Xuân cảm thấy cổ tay mình tê dại, sau đó kinh ngạc phát hiện, con dao găm vừa nãy rõ ràng đang ở trong tay mình đột nhiên bây giờ lại ở trong tay đối phương một cách thần kỳ!
Bụp!
Còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy bụng dưỡi đột nhiên bị một lực mạnh đập vào, cả người bay ngược lại ra sau như diều đứt dây!
Hàn Phong cũng hơi sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng xoẹt xoẹt, con dao găm xém chút nữa sượt qua má hắn, phịch một tiếng, ghim mạnh vào thân cây si ở gần đó.
Hàn Phong toát mồ hôi lạnh.
Lưỡi của con dao cắm thẳng vào trong thân cây chỉ còn lại phần chuôi lộ ra!
Với sức lực như vậy, nếu như lệch sang một chút thì có lẽ đầu của hắn đã bị đâm thủng.
“Ngu xuẩn”.
Diệp Vĩnh Khang tới trước mặt đối phương, lặp lại hai từ đó một lần nữa, thản nhiên nói: “Không phải vừa nãy mày bảo tao nói lại một lần nữa sao? Nghe rõ chưa? Nếu chưa nghe rõ tao nói lại cho mà nghe”.
“Nghe… nghe rõ rồi…”
Hàn Phong lúc này đã hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi, từng hạt mồ hôi chảy ròng ròng trên má.
“Vậy mày thấy tao nói sai à?”
“Không… không có. Tôi ngu xuẩn, cả nhà tôi ngu xuẩn…”
Lúc này Hàn Phong đã sợ tới mức, đừng nói là chửi bản thân ngu xuẩn, cho dù chửi họ hàng hang hốc tám đời nhà mình ngu xuẩn cũng được.
“Chà, tự biết thế là tốt đấy”.