"Nghiêm, đứng dựa vào tường, đừng có mà vớ vẩn, cẩn thận anh xử em đấy!"
Diệp Vĩnh Khang để Hạ Huyền Trúc đứng ở trong góc, sau đó lôi ghế ngồi trước mặt cô, buộc tội nói: "Đầu em bị cửa kẹp hay lừa đá vậy hả?"
"Anh đã nói rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết, em còn đám lén lút đi tự thú sau lưng anh".
"Nếu hôm nay em không thể giải thích rõ, xem anh xử em như nào!"
"Chồng……"
Hạ Huyền Trúc trông vô cùng áy náy, đứng thẳng người, cúi đầu dựa vào góc tường, như thể cô là một học sinh đã làm sai chuyện gì đó.
"Chồng cái gì mà chồng? Em còn biết bản thân có một ông chồng đấy à, anh còn tưởng em quên mất rồi chứ!"
"Sao hả, là bởi vì quá chán ngán cuộc sống tốt đẹp, muốn đi trải nghiệm cuộc sống trong tù vài năm hả?"
"Bên này anh đang tốn hết sức giải quyết giúp em, em thì ngược lại, xểnh ra cái là chạy đi đầu thú!"
"Cũng may là anh đã lo xong chuyện này. Nếu như có chuyện gì, em muốn anh đi cướp tù sao?"
Diệp Vĩnh Khang giống như một bà cô, không ngừng gào thét với Hạ Huyền Trúc.
Lần này anh thực sự hơi tức giận, nhưng may mắn thay, anh đã tìm thấy bằng chứng cho thấy vụ việc chỉ là một "tai nạn" tại hiện trường.
Nếu có một chút sơ hở nào, lúc này Diệp Vĩnh Khang có lẽ đã đi cùng với đội tuần tra rồi cũng nên.
Tuy rằng đội tuần tra đó nhất định không phải là đối thủ của anh, nhưng là đây là nước Long Hạ, cũng không phải ngoại vực mà có thể tùy ý làm bậy.
Một khi mọi thứ vỡ lở, e rằng lúc đó sẽ không dễ dàng xử lý như vậy đâu.
"Chồng à, em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm chuyện này nữa, anh đừng tức giận được không".
Nước mắt chảy dài trên má của Hạ Huyền Trúc, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi với Diệp Vĩnh Khang.
"Nếu lời xin lỗi có ích, sao còn cần đến bom nguyên tử làm gì!"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi mềm lòng khi thấy vợ khóc như vậy, liền nói: "Đi, tìm cho anh sợi dây thừng đỏ đến đây!"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ hỏi: "Lấy dây thừng làm gì?"
"Bảo em đi thì em cứ đi đi, nhanh lên, hôm nay anh phải xử em mới được!"