Diệp Vĩnh Khang lập tức bùng nổ: “Mẹ kiếp loại chó già không biết vô liêm sỉ như ông, thật sự coi mình là cái thá gì rồi?”
Nói xong, anh không nói nhiều nữa, trực tiếp đứng dậy mở cửa: “Tôi đếm đến ba, nếu không cút đi thì ông đây sẽ không khách khí nữa đâu đấy!”
“Được, được, được, hôm nay tôi không tính toán với cậu, tôi tới đây là để nói chuyện với cháu gái của tôi”.
Hạ Chí Tài lúc này tức đến mức phổi sắp nổ tung đến nơi nhưng lão vẫn không quên mục đích chính hôm nay mình đến đây làm gì.
Nhìn Hạ Huyền Trúc tức giận nói: “Hạ Huyền Trúc, ông cho cháu cơ hội cuối cùng, hôm nay nếu như không giao hợp đồng ra, sau này đừng nhận người ông này nữa, nhà họ Hạ cũng không có đứa cháu như cháu!”
Nói xong, lão kiêu ngạo quay đầu sang một bên, chờ đợi phản ứng của Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc khẽ cắn môi: “Xin lỗi ông, số tiền này cháu sẽ giữ lại để dùng”.
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy câu trả lời này, khóe miệng chợt gợi lên một nụ cười tán thưởng.
Xem ra người vợ này của mình mặc dù tốt bụng nhưng tuyệt đối không phải loại Thánh Mẫu không có não.
“Một!”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng phun ra một con số.
Sắc mặt Hạ Chí Tài sầm lại, không thể nào ngờ được lại nhận được câu trả lời như vậy.
Trong mắt lão, từ trước tới nay Hạ Huyền Trúc luôn là một người rất yếu đuối, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nghe lời mình.
Bây giờ cuối cùng cũng cho cô một cơ hội để quay trở lại nhà họ Hạ, đáng lẽ cô phải nên trân trọng chứ?
“Hạ Huyền Trúc, xem ra mấy năm nay không quản cô, cô đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Tôi cho cô một cơ hội trả lời lại, sau này cô còn muốn quay lại nhà họ Hạ hay không?”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn một cái, chỉ tay vào mặt Hạ Huyền Trúc, giận dữ đe dọa.
“Cháu vẫn luôn muốn quay lại nhà họ Hạ”.
Hạ Huyền Trúc nhẹ giọng nói.
Hạ Chí Tài hừ lạnh một tiếng: “Nếu đã vậy thì…”
“Nhưng mà!”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên cắt ngang: “Số tiền đó cháu tuyệt đối sẽ không lấy ra đâu, cháu giữ lại để dùng”.
“Cô…”
“Hai!”
Hạ Chí Tài chuẩn bị lên cơn, Diệp Vĩnh Khang đọc số thứ hai.
“Cái đồ rác rưởi này, đừng có ở đó làm bộ làm tịch nữa, Hạ Huyền Trúc trở thành như vậy có phải do anh dạy không!”
Hạ Tuyết Cầm bực bội trong lòng, chạy tới chỗ Diệp Vĩnh Khang gào lên: “Anh thích đếm lắm phải không? Được, vậy tôi giúp anh đếm, ba! Được chưa, anh làm gì được tôi chứ, anh dám làm gì tôi chứ?”
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang bình thản, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, sau đó nhẹ nhàng đọc ra một con số: “Ba!”
“Ha ha ha, đếm xong rồi, để tôi xem xem anh dám…”
Hạ Tuyết Cầm chống hai tay lên eo, vẻ mặt khinh thường, theo cô ta thì tên ăn mày hôi hám này chỉ đang ra vẻ mà thôi.
Nhưng khi cô ta mới nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy tóc mình bị giật mạnh, thô bạo kéo về phía cửa, sau đó đá mạnh một cái vào mông khiến cô ta bay ra ngoài.
Tất cả mọi người trong phòng kể cả Hạ Huyền Trúc đều ngây ra, không thể ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại dám làm như vậy!
Sau khi tống cổ Hạ Tuyết Cầm ra khỏi nhà, Diệp Vĩnh Khang bước tới gần người phụ nữ trang điểm đậm, trầm giọng nói: “Cô tự mình đi ra ngoài, hay là cần tôi giúp nhỉ?”
“Phụt!”