Editor: Trà Xanh
Hầu phủ tràn ngập không khí vui mừng. Mặc dù tội danh của Bùi Duyên chưa được rửa sạch hoàn toàn, nhưng sự xuất hiện của một cuộc sống mới đủ để xua tan những u ám trong lòng mọi người.Trần Nguyên đem một rổ trứng gà ở quê tới phòng Thẩm Oanh.
Tấm màn ngăn bên trong và bên ngoài. Trần Nguyên không dám nhìn xung quanh, cúi đầu nói xuống đất: “Thẩm di nương, mẹ ta nói đây là trứng gà nhà, đối với người lớn và trẻ con đều tốt. Đây là trưởng tử của Hầu gia, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.”
“Đa tạ Trần tướng quân và lão phu nhân có lòng.” Thẩm Oanh ngồi trên giường, nói thầm đôi câu với Hồng Lăng. Hồng Lăng lấy một cái hộp trang điểm đi ra ngoài: “Đây là một đôi vòng tay bằng vàng, trên mặt có khắc tùng hạc, là tấm lòng của di nương chúng ta. Tướng quân cầm về cho lão phu nhân.”
Trần Nguyên vội vàng xua tay: “Mấy quả trứng gà không đáng bao nhiêu. Ta không dám nhận đồ quý như vậy.”
Thẩm Oanh nói: “Đây là tặng lão phu nhân, không phải cho tướng quân. Hơn nữa ta còn có việc nhờ tướng quân hỗ trợ. Tướng quân không nhận thì ta cũng không dám nói.”
Trần Nguyên do dự một chút, chỉ có thể giơ tay nhận hộp trang điểm: “Thẩm di nương có chuyện gì giao phó thì cứ nói.”
Thẩm Oanh nói từ trong màn: “Ta muốn biết, tướng quân có biện pháp nào gặp được những người đang bị Từ đô đốc giam giữ không?”
Trần Nguyên suy nghĩ: “Ý ngài là nói những người bị bắt khỏi thôn trang của Hầu gia? Thật ra có biện pháp, nhưng không biết Thẩm di nương muốn làm gì?”
Thẩm Oanh nói: “Trong số những người bị Từ đô đốc bắt có một vú già bị tri phủ Đại Đồng lợi dụng bán muối tư nhân. Ta muốn Trần tướng quân truyền lời cho bà, muốn người nhà bình an thì cần giữ kín miệng. Nếu không, cho dù bà giữ được mạng cũng sẽ không gặp được người nhà. Ngược lại, nếu bà giúp Hầu gia thoát tội thành công, dù bà mất mạng, ta cũng sẽ chăm sóc toàn bộ già trẻ lớn bé nhà bà.”
Trần Nguyên chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ bởi vì trong giọng nói dịu dàng của nữ tử này ẩn chứa sát ý, khiến người khác không khỏi rùng mình. Hắn luôn cho rằng Thẩm Oanh là nữ tử mảnh mai. Từ lần đầu gặp ở chỗ Kiều thúc, hắn lầm tưởng nàng là thiếu niên tuấn tú, nữ tử này luôn tạo cho hắn ấn tượng tốt. Hắn thậm chí còn tưởng tượng, tương lai muốn cưới thê thất phải chọn người như thế. Nhưng hiện tại cảm thấy nàng tựa như đóa hồng có gai, bề ngoài tuy xinh đẹp nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị đâm vào người.“Vấn đề này có cần thương lượng với Hầu gia không?” Trần Nguyên ngập ngừng hỏi.
Tay Thẩm Oanh nhẹ nhàng rờ bụng mình. Hiện giờ nàng không chỉ vì bản thân mà cần phải tính toán cho hài tử khó có được này. Sự việc lần này phải được giải quyết ổn thỏa, Bùi Duyên không thể bị Phùng Ấp kéo xuống.
“Không cần thương lượng với Hầu gia. Với tính tình của Hầu gia, nhất định sẽ không đồng ý để chúng ta làm vậy. Bây giờ không phải lúc nói chuyện đạo lý và nhân nghĩa. Hoàng thượng đang ở Tây Bắc và muốn lập uy với thiên hạ, hắn sẽ không qua loa dù là chuyện nhỏ nhặt. Cho nên muốn để Hầu gia rút lui một cách an toàn, phải làm hắn không có gì để nói về tất cả các chứng cứ. Trần tướng quân cứ làm theo biện pháp của ta. Một mình ta sẽ gánh chịu mọi sai lầm.”
Loading…Tuy Trần Nguyên đã đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng. Khi gặp Thanh Phong bên ngoài, hắn thuật lại lời của Thẩm Oanh.
“Thanh Phong, ngươi thấy ta nên làm sao?”
Thanh Phong rờ cằm, hắn phải thừa nhận rằng Thẩm Oanh nói rất có lý. Hầu gia là người trọng tình trọng nghĩa, hắn nhất định sẽ không đồng ý việc lấy goá phụ và người nhà làm con bài thương lượng. Nhưng hình tình trước mắt rất tế nhị, không phải là lúc quan tâm đến cảm xúc cá nhân.
“Ngươi cứ làm theo lời Thẩm di nương. Nàng chắc chắn không hại Hầu gia.” Thanh Phong cuối cùng kết luận.
Có góp ý của Thanh Phong, Trần Nguyên chú ý và rời đi.
Thẩm Oanh ngồi một mình xuất thần. Bùi Chương và Bùi Duyên hiện tại như hai thanh tuyệt thế bảo kiếm với danh vọng ngang nhau. Một khi kiếm ra khỏi vỏ, nhất định muốn phân thắng bại, tệ nhất có thể lưỡng bại câu thương. Cũng may hiện giờ không phải là thời điểm bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhưng hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở chung, nếu không mâu thuẫn sẽ không ngừng mà ngày càng gay gắt.
Nàng phải nghĩ cách làm Bùi Chương nhanh chóng trở lại kinh thành. Nhưng hiện giờ nàng không sử dụng được mối quan hệ nào, người duy nhất có thể giúp nàng chính là Tạ Vân Lãng.
Tuy rằng đã nói không gặp mặt nữa, nhưng sự việc liên quan đến giang sơn xã tắc, không dính đến cảm tình riêng tư. Nàng tìm Tạ Vân Lãng hỗ trợ, coi như không trái với đạo đức.
Dịch cô cô tới thay ca với Hồng Lăng. Ba người bọn họ thay phiên nhau canh Thẩm Oanh mười hai canh giờ để tránh xảy ra sơ sót.
Dịch cô cô đỡ Thẩm Oanh nằm xuống: “Cô nương, ngài nên nghỉ ngơi nhiều. Suy nghĩ nhiều làm hao tổn tinh thần, đối với hài tử cũng không tốt.”
Thẩm Oanh nhìn bà: “Dịch cô cô, người mà nương ta sắp xếp ở Đại Đồng còn không?”
Dịch cô cô gật đầu: “Cô nương lại muốn gửi thư về?”
Thẩm Oanh phủ nhận: “Ta muốn viết phong thư, nhưng không gửi đi kinh thành mà là chuyển đến quân doanh, giao cho Tạ đại nhân. Nhớ kỹ, chuyện này không thể để bất cứ ai biết, bao gồm Hồng Lăng và Lục La.”
Dịch cô cô sửng sốt và thấy kỳ lạ, cô nương quen biết Tạ đại nhân từ khi nào? Đã vậy còn lén nhắn tin. Nếu bị Hầu gia phát hiện, e rằng sẽ uống cả hồ dấm. Nhưng bà chỉ có thể giữ những lời này trong lòng, không dám nói ra. Dù sao đây là việc riêng của cô nương, bà là một hạ nhân không thể nào nhiều chuyện.
Sau khi Bùi Chương dọn ra khỏi Hầu phủ, hắn đến ở tại biệt thự của tri phủ Đại Đồng. Nơi này vốn là chỗ ở của Phùng Ấp và người nhà. Phùng Ấp chỉ có một mẫu thân lớn tuổi mắt mờ tai điếc, không cưới vợ sinh con, bởi vậy biệt thự trống không. Sau khi Phùng Ấp xảy ra chuyện, mẫu thân của hắn đã bị người đưa đến nông thôn, e rằng tới giờ còn chưa biết nhi tử xảy ra chuyện gì.
Bùi Chương xem lời khai do Từ Khí trình lên, đột nhiên giơ tay, trang giấy rớt xuống tựa như tuyết rơi.
“Ngươi muốn Trẫm phán tội Tĩnh Viễn Hầu dựa vào những lời khai không đồng nhất này? Ngươi cho rằng tướng quân hầu của Đại Nghiệp rất dễ đối phó phải không?” Bùi Chương lạnh lùng hỏi.
Từ Khí vội vàng quỳ xuống: “Thần đã làm không tốt. Vú già kia vốn đã thú nhận, sau đó nhất định cho rằng Phùng Ấp lợi dụng bà để hãm hại Tĩnh Viễn Hầu. Bất kể thần dùng hình phạt nào, bà cũng không chịu sửa lời. Thần nghi ngờ có người cho bà thứ gì đó, hoặc nắm nhược điểm của bà.”
“Sao nào, ngươi là một đại đô đốc còn đánh phụ nhân để họ nhận tội?”
Từ Khí không dám nói tiếp, hắn cảm thấy mình nói kiểu nào cũng sai. Rõ ràng lúc trước Hoàng thượng muốn bắt Tĩnh Viễn Hầu. Ông sốt ruột muốn lập công nên dốc sức hợp tác. Hiện giờ tốn biết bao công sức mới có lời khai, Hoàng thượng lại không muốn sử dụng nó.
Bùi Chương đứng lên khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ, khoanh tay nhìn trăng sáng ngoài cửa.
“Việc Tĩnh Viễn Hầu bán muối giảm giá cho thương nhân được mọi người ở Tây Bắc biết rõ, bá tánh đều cảm kích lòng tốt của hắn. Ngươi cho rằng dựa vào tội tư nhân bán muối, Trẫm thật sự có thể bắt hắn? Nếu nói ra, các bá tánh không chừng sẽ nổi loạn.”
“Vậy vì sao Hoàng thượng…” Từ Khí có chút khó hiểu. Nếu biết rõ không thể, vì sao trước khi Thẩm thị xuất hiện hôm đó, Hoàng thượng vẫn muốn bắt Tĩnh Viễn Hầu?
Tựa như đọc được suy nghĩ của Từ Khí, Bùi Chương nói: “Trẫm muốn cho bá tánh Tây Bắc biết, ai mới là quân chủ của quốc gia này. Tĩnh Viễn Hầu ở trước mặt Trẫm vẫn phải cúi đầu xưng thần. Dù Trẫm bắt Tĩnh Viễn Hầu ngay lúc ấy, sau này cũng sẽ lấy lý do không đủ chứng cứ để thả hắn.”
Thì ra là vậy. Trước đây Từ Khí cho rằng, do thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu nói vài câu nên Hoàng thượng đổi ý. Ông còn cảm thấy lúc trước mình đã xem thường cháu gái này của vợ, còn định tìm cơ hội để hàn huyên với nàng.
“Vậy… Thỉnh Hoàng thượng cho biết, bây giờ việc này nên kết thúc thế nào?”
Bùi Chương suy nghĩ một lúc: “Nếu Tĩnh Viễn Hầu không có hành động gì, đổ mọi tội danh lên đầu Phùng Ấp. Lưu đày đến Đam Châu, cả đời này không được làm quan.”
Từ Khí cảm thấy hình phạt như vậy là nhẹ, nhưng nghĩ đến đường đệ của Phùng Ấp là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Miểu, ắt là Hoàng thượng vì thân tín này nên nới tay.
“Trẫm đã tới đây, không cần vội vã trở về, cần kiểm tra…” Bùi Chương chưa kịp nói xong, đại nội quan từ bên ngoài vội vàng đi vào, ghé vào tai Bùi Chương nói: “Hoàng thượng, có tin tức từ kinh thành.”
Bùi Chương phất tay cho Từ Khí lui ra, sau đó ra hiệu đại nội quan nói.
“Hoàng thượng, đang là kỳ thi mùa xuân, thí sinh đều tụ tập ở kinh thành để tham gia kỳ thi. Nhưng chủ khảo Cao đại nhân và Lễ Bộ Thượng Thư xảy ra tranh chấp về thứ hạng của một số thí sinh, thậm chí còn động tay động chân. Hiện giờ hai đại nhân đều giận dỗi ở nhà, không có ai chủ trì kỳ thi.”
Bùi Chương nhướng mày: “Nực cười, tuyển chọn nhân tài cho triều đình mà coi như trò đùa hả?”
“Hoàng thượng, cho phép tiểu nhân nói lời công bằng. Các thí sinh vốn là môn sinh của thiên tử, hẳn nên do ngài tự mình tuyển chọn, tương lai mới có thể dốc sức vì ngài. Tuy Cao đại nhân và Lễ Bộ Thượng Thư đều là thanh quan, nhưng tuổi đã cao, tính tình bảo thủ lại cố chấp, rất dễ xảy ra trường hợp ai theo ý nấy. Trước lúc rời kinh thành, tiểu nhân đã nói với ngài, để hai người bọn họ làm chủ khảo sẽ có bất hòa. Hơn nữa người bọn họ tuyển chưa chắc hợp ý ngài. Nghe nói chuyện lần này là do Lý Từ Khiêm gây ra, Cao đại nhân muốn loại hắn, Lễ Bộ Thượng Thư giữ hắn. Hai người cãi vã nảy lửa.”
Bùi Chương xoay nhanh nhẫn ban chỉ bằng ngọc trên ngón tay cái, chìm đắm trong suy nghĩ.
Một bên là quân quyền ở Tây Bắc mà hắn đã khao khát nhiều năm, một bên là kỳ thi tuyển sĩ ba năm tổ chức một lần của Đại Nghiệp. Có nhiều lúc, hắn chỉ muốn tách bản thân thành nhiều mảnh, đặt ở vài nơi khác nhau trong nước để làm mọi chuyện như mong muốn.
“Người truyền tin còn nói, thời điểm hắn rời kinh thành, Trang phi nương nương đã gần đến ngày sinh. Nếu tính ngày, tiểu hoàng tử chắc đã chào đời. Dù sao cũng là đứa bé đầu tiên của Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn trở về xem ư? Ngài là chủ nhân của một nước, không thể ở bên ngoài quá lâu…” Đại nội quan lại khuyên.
Bùi Chương ngồi lên ghế thở dài. Hắn không biết đời này mình sẽ có bao nhiêu hài tử. Có lẽ đứa nhỏ này là người duy nhất có thể kế thừa dòng dõi, dù không phải là con vợ cả, cũng không phải do nữ nhân mà hắn thương yêu sinh ra, nhưng là máu mủ của hắn. Hắn vẫn đặt nhiều hy vọng vào đứa nhỏ này.
“Ngày mai ngươi kêu bố chính sử Sơn Tây tới gặp Trẫm, Trẫm dặn dò công việc xong sẽ trở về.”
Đại nội quan vui mừng, không khỏi nói: “Hoàng thượng sáng suốt.” Hắn thật sự sợ Hoàng thượng nuốt không trôi, lại đụng tới Tĩnh Viễn Hầu. Nơi này là Tây Bắc! Là địa bàn của Tĩnh Viễn Hầu, nếu làm không tốt sẽ gây đảo chính. Đối với tính tình của Hoàng thượng, không thể công khai nói ra những lời này, sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, khơi gợi ý chí không chịu thua của hắn.
Suy cho cùng đã làm hoàng đế lâu rồi, cả đời đế vương chưa bao giờ có chữ “thua kém người khác”.
Đại nội quan biết, giữa Hoàng thượng và Tĩnh Viễn Hầu chỉ là sự yên bình tạm thời, sau này sẽ có một cuộc đối đầu trực diện.
Bùi Chương cầm bút, đang định phê duyệt tấu chương được đưa tới, đột nhiên cất giọng hỏi mà không ngẩng đầu lên: “Thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu thật sự là con gái nhà nghèo?”
Đại nội quan bị hắn hỏi, giật mình trả lời: “Tiểu nhân nghe nói như vậy. Nhưng có gì không ổn?”
Bùi Chương lắc đầu. Chẳng có gì không ổn, nhưng hắn nhớ lại ngày ấy ở trên thành lâu, mỗi lời nói và hành động của thiếp thất kia không tầm thường chút nào. Nữ nhi của một gia đình nghèo mà dám nói chuyện kiểu đó với vua của một nước? Nàng thật sự không sợ chết, hay là quá tự tin?
Hơn nữa, thần thái và khí thế khi nàng nói chuyện làm hắn nhớ tới Hoàng hậu.
Nàng không hẳn giống Hoàng hậu. Rõ ràng là ngoại hình khác nhau, khí chất khác nhau, nhưng nữ nhân kia luôn khiến hắn liên tưởng đến Hoàng hậu. Dưới dáng vẻ nhỏ bé dịu dàng bên ngoài lại ẩn chứa một tính cách mạnh mẽ. Gia đình bình thường rất khó dạy dỗ được tính cách như vậy.
Nếu nàng không phải là nữ nhân của Bùi Duyên, và không mang thai đứa con của Bùi Duyên, e rằng hắn thật sự có ý chiếm đoạt. Có lẽ làm đế vương lâu rồi, đã quen nhìn những nữ nhân rũ mi vâng lời, đột ngột xuất hiện một người cứng đầu làm hắn có hứng thú.
Hay nói chính xác hơn, trên người nàng có bóng dáng của Hoàng hậu, có thể an ủi nỗi khát khao trong lòng hắn.
Bùi Chương không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Ngày mai ngươi đưa lễ vật đến chúc mừng Tĩnh Viễn Hầu. Nhân tiện nói với bọn họ, việc Phùng Ấp tố cáo Tĩnh Viễn Hầu không có chứng cứ nên không có tội. Vài ngày nữa Trẫm trở về kinh thành, không thể tự mình nói với Tĩnh Viễn Hầu.”
“Dạ, tiểu nhân chắc chắn sẽ làm tốt.” Đại nội quan đáp.