Editor: Trà Xanh
Bùi Chương cưỡi ngựa vọt vào thành, vệ binh gác cửa thành chưa kịp nhìn rõ là ai, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay lướt qua, bọn họ đang định gọi người theo sau xem xét thì có một người cưỡi ngựa đuổi theo, dường như là cấm vệ trong cung. Một cấm vệ dừng ngựa nói với vệ binh: “Không cần đuổi theo.”
Vệ binh hiểu ý, vội vàng lui về hai bên.
Bùi Chương chạy đến tiềm để, không thấy dấu vết loan giá của Thái Hậu liền nhảy xuống ngựa xông vào.
Cấm vệ bảo vệ tiềm để vừa bị người của Thái hậu khống chế, lúc này đang tụ tập trong sân bàn luận sôi nổi, nhìn thấy hoàng đế đột nhiên xông vào, lập tức quỳ xuống đất.
Bùi Chương chẳng màng quản bọn họ, đi nhanh đến chỗ Thẩm Oanh ở. Ngọc Bình đi tới đi lui bên ngoài nhà, rất ngạc nhiên khi thấy Bùi Chương xuất hiện: “Hoàng thượng?”
“Nàng ở đâu?” Bùi Chương hỏi thẳng.
Ngọc Bình hành lễ rồi rũ mắt nói: “Vừa rồi Thái Hậu nương nương đến đây muốn ban chết cho phu nhân. May mắn Hoắc công tử xuất hiện và khuyên Thái hậu rời đi, nhưng phu nhân bị động thai. Hiện tại đại phu và y nữ đang khám bệnh bên trong, họ nói phải giữ yên tĩnh nên nô tỳ chờ bên ngoài.”
Bùi Chương nhìn thấy đôi má của Ngọc Bình đỏ bừng, rõ ràng đã bị răn đe. Hắn nhìn hai cánh cửa đang đóng chặt rồi xoay người giận dữ rời đi.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm, cả người mướt mồ hôi, vừa nãy suýt nữa tưởng rằng hoàng đế muốn đi vào kiểm tra, như vậy sẽ rắc rối to.
Trong phòng, đại phu đứng ở sát cửa, nghe được động tĩnh bên ngoài mới thả lỏng cơ thể, ông nói với hai y nữ phía trong màn: “Xong chưa? Nhanh lên.”
Thẩm Oanh vừa tỉnh liền phát hiện hai nữ tử xa lạ đang đứng bên cạnh giường. Ngọc Bình nói với nàng, những người này đến để đưa nàng rời đi, yêu cầu nàng thay trang phục của y nữ, chút nữa cùng đi ra phủ. Hiện giờ trong phủ vừa trải qua náo loạn, là thời điểm thủ vệ lơi là, sau này sẽ không dễ dàng như vậy.
“Các ngươi là người của ai?” Thẩm Oanh hỏi.
Y nữ nói: “Phu nhân đừng hỏi nhiều, chúng ta đến đưa ngài rời đi. Chút nữa ngài đi theo sau đại phu, không cần lên tiếng. Nếu có bất ngờ, người của chúng ta sẽ tiếp ứng bên ngoài. Ngọc Bình cô nương sẽ châm lửa xung quanh tòa nhà này, sau khi lửa tắt sẽ có một thi thể cháy đen để cho bọn họ tìm.”
Thẩm Oanh gật đầu. Trò xiếc này chưa chắc lừa được Bùi Chương, nhưng chỉ cần rời khỏi đây, nàng đương nhiên cầu mà không được. Lần này Thái hậu bị Hoắc Văn Tiến khuyên nhủ rút lui nhưng đã biết sự tồn tại của nàng, lần sau có thể là phi tử nào đó trong cung đến giết nàng.
Thay xong xiêm y, đại phu mở cửa ra cho Ngọc Bình vào.
Ngọc Bình đi thẳng đến phía sau màn và nói với Thẩm Oanh: “Phu nhân, nô tỳ sẽ không tiễn ngài. Sau khi ra phủ sẽ có người tiếp ứng ngài và đưa ngài về với Tĩnh Viễn Hầu. Nếu nô tỳ còn sống thì nhất định sẽ gặp lại.”
Thẩm Oanh nhìn gương mặt sưng đỏ của Ngọc Bình, cúi người ôm nàng: “Ngọc Bình, xin lỗi ngươi, lúc đầu ta còn hiểu lầm ngươi… Ngươi đi cùng ta nhé?”
Loading…Ngọc Bình cười và lắc đầu, giơ tay ôm Thẩm Oanh: “Bọn họ nhận được mặt nô tỳ, hơn nữa cần có người giải quyết hậu quả, nếu không ngài sẽ không đi xa được. Không còn thời gian nữa, ngài đi nhanh lên! Đây là cơ hội trời cho, Hoàng thượng vừa rời đi, chắc sẽ không quay lại. Nếu ngài không đi, sau này e là không còn cơ hội! Nô tỳ sẽ nghĩ cách bảo toàn bản thân!”
“Đúng rồi, phu nhân đi nhanh lên.” Đại phu ở bên cạnh thúc giục.
Thẩm Oanh còn hơi do dự, Ngọc Bình đẩy nàng ra ngoài: “Dù ngài không suy nghĩ cho mình thì phải suy nghĩ cho hài tử trong bụng. Nếu cứ tiếp tục như vầy, hài tử có thể không giữ được! Ngài đừng lo cho nô tỳ, đi nhanh lên, đừng để nô tỳ và những người liều chết cứu ngài phải thất vọng!”
Thẩm Oanh bị một y nữ kéo về phía trước, nàng quay lại nhìn Ngọc Bình. Ngọc Bình lặng lẽ nở nụ cười xinh đẹp với nàng giống như thời điểm ở Trường Tín Cung trước đây. Chủ tớ hai người các nàng sống nương tựa lẫn nhau cùng vượt qua mấy năm. Thẩm Oanh đột nhiên trút được sự canh cánh trong lòng, cũng mỉm cười với nàng.
Từ khi Ngọc Bình quay lại bên cạnh nàng, nàng chưa từng thật lòng tin tưởng cô nương này bởi vì khúc mắc bị lừa của kiếp trước. Đến giờ phút này, nàng mới hiểu được, mình đã trách lầm Ngọc Bình.
Đại phu dẫn Thẩm Oanh và y nữ đi đến cửa hông, quả nhiên có hai người đang canh gác. Bọn họ đang nói chuyện Thái Hậu đến khi nãy và còn sợ hãi nên không để ý nhóm Thẩm Oanh. Nhóm Thẩm Oanh vừa định đi qua, một người trong bọn họ đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Thẩm Oanh rũ mắt, tim vọt lên đến cổ họng. Nàng vốn mảnh mai, lại mặc váy cập ngực như vậy, không dễ nhận ra đang mang thai. Nhưng thủ vệ đột nhiên kêu dừng lại, một số người vẫn bị căng thẳng.
Đại phu cười nói: “Vị huynh đệ này có chuyện gì vậy?”
“Ngươi khám cho phu nhân chúng ta chưa? Không có gì chứ?” Thủ vệ hỏi.
Đại phu bình tĩnh trả lời: “Ái chà, ngươi đừng nói nữa, đúng là nguy hiểm. Mang thai hài tử, thân thể yếu ớt, suýt nữa không giữ được đứa nhỏ này. Các ngươi nói xem đây là nghiệp gì hả? Mang thai còn không được sống yên ổn. Nghe nói là bị bà mẫu dạy dỗ?”
Thủ vệ giữ kín như bưng, quát lên: “Đừng tò mò chuyện người khác, cẩn thận mạng của ngươi. Được rồi, đi nhanh lên.”
Đại phu giả vờ ngượng ngùng đáp lời, dẫn Thẩm Oanh và y nữ đi ra ngoài.
Sau khi ra cửa đi vào ngõ nhỏ, bọn họ vẫn chưa dám thả lỏng cảnh giác. Đến lúc lên xe ngựa, Thẩm Oanh mới thở phào.
“Bây giờ các ngươi có thể nói cho ta biết ai phái các ngươi đến được không?”
Đại phu nói: “Ca Nguyệt Phường, phu nhân chắc biết?”
Thẩm Oanh hơi giật mình, không ngờ là Lam Yên. Nhưng Lam Yên không biết thân phận của nàng, sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng. Mục đích chủ yếu của Lam Yên là đối phó với Bùi Chương.
“Làm cách nào các ngươi liên lạc được với tỳ nữ của ta, sao biết hôm nay nên vào phủ cứu ta?” Thẩm Oanh lại hỏi.
Đại phu mỉm cười: “Quan hệ bên trong rất phức tạp, phu nhân đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi theo chúng ta. Nếu chúng ta có ý hại ngài thì chẳng cần phí công làm này nọ. Ngài sẽ sớm gặp lại Tĩnh Viễn Hầu.”
Thẩm Oanh không nói gì thêm. Nàng biết những người này làm việc cho Lam Yên, có hỏi cũng không hỏi ra chi tiết gì. Lam Yên chắc chắn có mục đích nào đó.
Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ đến cái chết của mình ở kiếp trước. Nàng cảm thấy đó là định mệnh cho nên không điều tra, cũng không trách ai.
Nhưng sau đó sự thật từng chút được hé lộ, nàng phát hiện bản thân mình vẫn sống quá ngây thơ. Mỗi người trong hoàng thành đều hy vọng nàng chết, vì tôn nghiêm, vì thể diện, vì sự ích kỷ… Cái chết của nàng không thể giải quyết mọi việc, nhưng ít nhất có một số người an tâm.
Bao gồm sự xuất hiện đột ngột của Thái hậu hôm nay, có lẽ là do người nào đó đổ dầu vào lửa sau lưng. Họ đã biết sự tồn tại của nàng, không muốn công khai là kẻ thù của hoàng đế nên mượn tay Thái hậu giết nàng. May mắn thay nàng đã thoát khỏi hoàng cung, cả đời này đều không muốn quay lại.
Xe ngựa đến y quán của đại phu, Thẩm Oanh đi vào cùng với bọn họ, đại phu đưa nàng một tấm áo choàng có mũ trùm đầu. Một lúc sau, bọn họ đổi sang một chiếc xe ngựa khác. Thẩm Oanh nhận thấy có mấy chiếc xe ngựa tương tự cùng khởi hành với bọn họ. Sau khi ra khỏi thành, chiếc xe ngựa này ngừng lại trước biệt viện của Tạ gia.
Thẩm Oanh nghĩ rằng mình nhìn lầm nhưng đại phu lại nói: “Phu nhân, ngài xuống đi, đây chính là nơi.”
Thẩm Oanh được y nữ đỡ xuống. Dịch cô cô, Hồng Lăng và Lục La từ bên trong ra đón. Cả ba người lao ra ôm chầm lấy Thẩm Oanh.
“Cô nương, chúng ta lo cho ngài muốn chết.” Dịch cô cô nói.
Hồng Lăng và Lục La chỉ lo vui mừng không nói nên lời. Lúc đó họ được Tống Viễn Hàng sắp xếp ở nông thôn Bảo Định, nói là vì bảo vệ tung tích cho Thẩm Oanh, quá nhiều người rất dễ bị bại lộ. Khi nào mọi việc lắng xuống sẽ đưa bọn họ đi gặp Thẩm Oanh. Sau đó Tống Viễn Hàng lại phái người bảo họ đợi ở biệt viện của Tạ gia ở kinh thành.
Lúc đầu họ thấy kỳ quái, sao lại có quan hệ với Tạ đại nhân, cho tới bây giờ thấy Thẩm Oanh mới biết được mọi chuyện đều là sự thật.
Đại phu thấy đã đưa người đến nơi an toàn, ra lệnh cho xe ngựa đổi hướng quay về.
Dịch cô cô và Hồng Lăng đỡ Thẩm Oanh đi vào, Lục La đi theo phía sau nói nhỏ: “Cô nương, nô tỳ đã nấu cho ngài một bàn đồ ăn ngon. Ngài gầy nhiều quá, mau ăn nhiều chút.”
“Sao các ngươi lại ở đây?” Thẩm Oanh còn sững sờ, chỉ có thể quay đầu hỏi Dịch cô cô.
Dịch cô cô nói: “Chuyện này dài lắm. Ta cũng không ngờ Hoàng thượng sẽ bắt ngài, vậy mà Tạ đại nhân có bản lĩnh cứu ngài ra.”
Thẩm Oanh cảm thấy kỳ quái, không phải đại phu nói mình là người của Lam Yên hay sao? Tại sao liên quan đến Tạ Vân Lãng? Những nghi ngờ chưa được làm sáng tỏ thì gặp được Cao Nam Cẩm ở minh gian.
Trên bàn ở minh gian đầy những món ăn nóng hổi, Cao Nam Cẩm ngồi gần cửa nhất. Nàng dường như gầy nhiều, trông tiều tụy hơn lần gặp trước. Hình tượng hào nhoáng và tinh tế đã mờ đi rất nhiều.
Cao Nam Cẩm thấy Thẩm Oanh bước vào thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt biến hóa khó lường.
“Tạ phu nhân đã đến từ sáng sớm. Nàng là người thông báo cho chúng ta biết, hôm nay sẽ có người đưa cô nương đến đây.” Dịch cô cô giải thích.
Thẩm Oanh nhìn vẻ mặt của Cao Nam Cẩm, đoán rằng nàng đã biết nội tình, liền nói với nhóm Dịch cô cô: “Ta có lời muốn nói riêng với Tạ phu nhân, các ngươi đi ra ngoài trước nhé.”
Dịch cô cô gật đầu, dẫn Hồng Lăng và Lục La lui xuống.
Thẩm Oanh lẳng lặng nhìn Cao Nam Cẩm. Cao Nam Cẩm vò khăn trong tay, không dám nhìn vào mắt nàng, chỉ nói: “Mấy ngày nay không dễ chịu phải không? Đây đều là những món mà nha hoàn thân cận của ngươi tự tay làm, mau ăn đi.”
“A Cẩm. Ngươi đã biết tất cả?” Thẩm Oanh khẽ thở dài.
Đôi mắt của Cao Nam Cẩm ươn ướt khi nghe tiếng xưng hô quen thuộc này. Dù ngốc đến đâu, giờ phút này nàng đã biết người đang đứng trước mặt mình là ai.
“Ừ. Lúc đầu ta cảm thấy lạ, sao A Lãng quen biết với một nữ nhân nơi phong nguyệt, còn muốn ta hỗ trợ cứu ngươi. Sau đó mới biết, Hoàng thượng bắt cóc ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể khiến hai nam nhân này đồng thời trở nên điên cuồng như thế. A Oanh, đúng vậy không?”
Thẩm Oanh ngồi vào bàn và không trả lời nàng ngay lập tức. Nàng cầm đũa gắp một miếng măng, sau đó nếm thịt xào. Cao Nam Cẩm ngồi cách xa nàng và yên lặng nhìn nàng ăn. Ngoại hình hoàn toàn khác nhau, thoạt nhìn rất khó tưởng tượng là cùng một người. Nhưng chỉ cần quan sát kỹ sẽ phát hiện hai người ở trạng thái tự nhiên có động tác và thần thái giống nhau một cách đáng kinh ngạc. Lúc trước Thẩm Oanh sợ những người quen nhận ra sơ hở nên cố tình che dấu.
“Đa tạ ngươi đã cứu ta.” Thẩm Oanh vừa ăn vừa nói, “Nhưng hôm đó ở Trường Tín Cung, ngươi ngửi được hương liệu có vấn đề phải không?”
Cao Nam Cẩm sững người, cúi đầu nói: “Đúng vậy, ta biết nhưng không nói.”
Thẩm Oanh gác đũa xuống, quay đầu nhìn nàng: “Vì sao? Ngươi biết có người muốn hại ta nhưng không nói cho cung nữ của ta. Bởi vì ngươi còn canh cánh trong lòng chuyện thời niên thiếu và không muốn bỏ qua hay sao?”
Cao Nam Cẩm hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng dậy: “Không phải ta không chịu bỏ qua, mà là Tạ Vân Lãng không buông ngươi được! Ngươi có biết không? Năm đó bức tranh mà ngươi vẽ bị huynh trưởng của ta đưa cho hắn, hắn tưởng ta vẽ nên đồng ý cuộc hôn nhân này! Sau này hắn biết là do ngươi vẽ nên luôn giữ kỹ trong thư phòng. Ta buông tay bằng cách nào? Làm sao ta có thể nói cho ngươi biết, tất cả hạnh phúc của ta đều dựa trên sự hối hận và nuối tiếc của hắn!”
Thẩm Oanh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng: “Thì ra đây là lý do ngươi hy vọng ta chết? Ta không ngăn được suy nghĩ của Tạ Vân Lãng. Hơn nữa lúc ngươi gả cho hắn không hỏi thăm rõ ràng hắn là người thế nào hay sao? Cuộc sống ra sao là do ngươi quyết định chứ không phải người khác. Ta gả cho Bùi Chương là mệnh lệnh của phụ thân, không phải do ta tự nguyện.”
“Hương đó cùng lắm là làm mất khả năng sinh sản, không đến nỗi mất mạng! Nếu không như thế, ta cũng sẽ không…” Cao Nam Cẩm lại ngồi xuống, ngơ ngẩn nhìn mặt bàn, “Là lỗi của ta. Nếu ta biết có kết quả như vậy, ta sẽ không làm thế.”
Thẩm Oanh không nói gì, chỉ tiếp tục gắp rau ăn. Những ngày bị nhốt ở Lệ Vương phủ, nàng không muốn ăn uống gì, miễn cưỡng ăn một ít vì hài tử trong bụng. Bây giờ đã thoát được, cuối cùng có hơi thèm ăn.
Cố nhân gặp nhau nên có chút vui mừng nhưng nàng vui không nổi.
Dù Cao Nam Cẩm ích kỷ, không phải là người làm hại nàng, nhưng nàng biết mà không thông báo, cũng không phải là tội ác tày trời. Trên thực tế, kể từ sau sự việc của Tạ Vân Lãng, giữa hai người đã có vết rạn nhưng vẫn cẩn thận giữ gìn cho nhau. Nói cách khác, việc hai người quen nhau từ lúc đầu đã không công bằng. Thẩm Oanh có gia cảnh tốt, tài cao, tính tình hoạt bát, ngoại trừ bề ngoài kém hơn, Cao Nam Cẩm vẫn luôn tự ti trước mặt nàng.
Vì vậy Cao Nam Cẩm rất tự hào khi giành được Tạ Vân Lãng. Nhưng không ngờ rằng đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Lòng Cao Nam Cẩm bị vặn vẹo, thậm chí nảy sinh một số suy nghĩ xấu, Thẩm Oanh đều hiểu được. Tuy nhiên tình bạn trộn lẫn những thứ này không thể tồn tại được nữa.
“Ngươi biết chủ nhân của Ca Nguyệt Phường là ai không?” Thẩm Oanh hỏi, né tránh chủ đề này.
“A Lãng viết thư cho ta nói sơ sơ nhưng không nói thân phận của nàng. Ta hiểu lý do A Lãng muốn cứu ngươi, nhưng ta không rõ vì sao người đó mạo hiểm lớn như vậy để cứu ngươi.”
Thẩm Oanh nuốt nước miếng và nói: “Nàng là Vĩnh Vương phi.”
“Làm sao có thể là Vĩnh Vương phi?” Cao Nam Cẩm trợn to mắt, “Chẳng phải Vĩnh Vương phi đã chết rất nhiều năm rồi sao…”
Thẩm Oanh lắc đầu: “Không chết. Nàng được người ta cứu và muốn trả thù. Trước đây Vĩnh Vương có tình cảm sâu sắc đối với nàng, nâng nàng từ thiếp trở thành thê. Vĩnh Vương bị kết án lưu đày, nàng một lòng một dạ đi theo phu quân đồng cam cộng khổ. Không ngờ trên đường đi bị Bùi Chương phái người ám sát, hai người đều gặp nạn. Nàng thoát nạn không chết, cho nên mấy năm nay ẩn mình để trả thù rửa hận cho Vĩnh Vương.”
Cao Nam Cẩm nghe nàng trực tiếp gọi tên hoàng đế, trái tim vẫn còn bị bóp chặt. Nàng là người duy nhất trên thế gian này dám gọi như vậy. Cao Nam Cẩm dĩ nhiên biết Hoàng thượng chưa từng buông tay Thẩm Oanh, nếu không sẽ không để trống trung cung, ngay cả hậu cung cũng ít đi. Một khi Hoàng thượng biết Thẩm Oanh còn sống thì nhất định sẽ đoạt lại.
Nếu không vì Tạ Vân Lãng, nàng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.
Cao Nam Cẩm thì thầm: “Chắc Hoàng thượng không ngờ ngươi lại ở đây. Theo kế hoạch của chúng ta, Tĩnh Viễn Hầu sẽ sớm trở lại gặp ngươi”
Hai người ngồi cùng bàn nhưng không còn gì để nói. Cao Nam Cẩm rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra sau khi Thẩm Oanh chết, nhưng dường như có gì đó ngăn cách giữa hai người, rất khó để quay lại như xưa.
Sau khi ăn xong, Cao Nam Cẩm rời đi.
Dịch cô cô hỏi Thẩm Oanh: “Cô nương và Tạ phu nhân nói gì vậy? Ta thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm lúc rời đi.”
Thẩm Oanh nhàn nhạt nói: “Không có gì, ta chỉ cảm tạ nàng thu nhận ta. Sắc mặt của nàng không tốt chắc bởi vì Tạ gia muốn mạo hiểm đối đầu với Hoàng thượng, nàng hơi sợ.”
Dịch cô cô có rất nhiều thắc mắc trong lòng, thấy Thẩm Oanh không muốn nhiều lời nên không hỏi thêm. Suy cho cùng, việc này liên quan đến hoàng đế, Tạ gia là danh môn vọng tộc hàng trăm năm ở Đại Nghiệp. Dịch cô cô không biết loại nội tình gì có thể khiến Tạ đại nhân quyết tâm như vậy.
Thẩm Oanh lo lắng cho sự an toàn của Ngọc Bình, vốn định nằm trên giường nghỉ ngơi một chút nhưng vẫn không ngủ được. Cho dù tiềm để bị cháy, cũng phải nửa ngày mới có tin tức. Ai có thể truyền tin?
“Cô nương.” Hồng Lăng từ bên ngoài chạy vào, “Ngài nhìn xem ai đến này?”
—
Hoa trong gương, trăng trong nước: những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào