Editor: Trà Xanh
Đã qua giờ Thìn, Bùi Duyên đi ra hoàng thành, đứng ở trước phố đợi một lát.
Thanh Phong đi tới hỏi: “Gia, chúng ta không quay về sao?” Rõ ràng thời điểm ra cửa buổi sáng là bộ dáng ảo não, nghĩ đến đêm qua tính toán đi qua chỗ Thẩm di nương, nhưng đọc sách quên thời gian, sáng sớm hôm nay bị gọi vào trong cung, lúc này nóng lòng về nhà mới đúng.
Chờ một chút. Bùi Duyên phất vài thế tay.
Ở trong lòng hắn, tư tình nhi nữ không quan trọng hơn đại cục.
Đối diện phố, các cửa hàng đều đã mở cửa. Cửa tiệm bán bánh bao đặt một chồng lồng hấp cao cao trong nồi, nóng hầm hập bốc lên khói trắng. Mùi thơm bánh bao thịt thổi tới thường xuyên.
Thanh Phong nhìn đến đói bụng, ráng nuốt nước miếng, tội nghiệp liếc nhìn Bùi Duyên một cái.
Lúc này, Tạ Vân Lãng từ trong cung đi ra. Hắn thấy Bùi Duyên chưa đi, không nghĩ hắn đang đợi mình, chỉ ôm quyền chào một cái, rồi chuẩn bị tránh ra.
“Tạ đại nhân dừng bước.” Thanh Phong mở miệng gọi.
Tạ Vân Lãng dừng bước chân, quay đầu lại.
“Hầu gia muốn mời ngài đi đối diện ăn một chút, không biết ngài đồng ý hay không? Hầu gia có mấy câu muốn nói với ngài.” Thanh Phong vừa xem thế tay Bùi Duyên vừa nói.
Tạ Vân Lãng định cự tuyệt. Hắn từ trước đến nay chỉ lo thân mình, không cùng triều thần lui tới, bởi vì không cần phải vậy. Nhưng hôm nay bỗng nhiên điều hắn đi Tây Bắc, nghĩ đến sau này hai người còn là cộng sự, quan hệ quá cương cũng không tốt, liền gật đầu.
Hai người đi qua phố, cùng nhau tới tiệm bánh bao đối diện. Vào canh giờ này, cửa hàng không có người nào, bốn cái bàn đều trống không. Bùi Duyên đi đến cái bàn tận cùng bên trong ngồi xuống, Tạ Vân Lãng đi theo vào, nhìn thấy trên bàn có chút vết bẩn, nhíu nhíu mày. Hắn xuất thân cao quý, chú ý ăn mặc, cũng có chút tính sạch sẽ.
Nhưng nhìn bộ dáng Bùi Duyên dương dương tự đắc, người ta đường đường là Hầu gia cũng chưa nói chuyện, nếu hắn mở miệng muốn đổi nơi khác có vẻ quá kiêu căng.
Hắn đành ngồi xuống, móc khăn từ trong tay áo, yên lặng lau mặt bàn.
Tiểu nhị cầm hai lồng bánh bao, ba chén sữa đậu nành đặt ở trên bàn, nhìn thấy Tạ Vân Lãng lau bàn, vội vàng lấy khăn trắng từ trên vai giúp hắn lau.
“Khách quan, chúng ta lau bàn thường xuyên, không có dơ.” Hắn cười nói.
Mặt Tạ Vân Lãng chẳng có biểu tình gì, nhìn lướt qua chén sữa đậu nành kia, ít ra nhìn còn sạch sẽ. Trên viền lồng hấp bằng tre có lốm đốm đen, chắc do sử dụng lâu rồi, bên ngoài nhìn không thoải mái lắm. Hắn hỏi: “Hầu gia tìm ta có chuyện gì?”
Bùi Duyên cầm một cái bánh bao ăn, lại uống hớp sữa đậu nành.
Thanh Phong đứng bên cạnh, nói với hắn: “Tạ đại nhân, sáng sớm tiến cung ngài không đói bụng sao? Hay là lấp đầy bụng trước rồi từ từ nói chuyện?”
Tạ Vân Lãng liếc nhìn Bùi Duyên một cái, Bùi Duyên chỉ lo vùi đầu ăn, không có ý nói chuyện. Tính tình hắn nhẫn nại, bưng chén sữa đậu nành lên chậm rãi uống, lúc hắn ngẩng đầu định lấy cái bánh bao, hai lồng bánh bao kia đã thấy đáy, cái cuối cùng cũng bị Thanh Phong cầm lấy vội vàng nhét vào miệng.
Thanh Phong nhếch miệng cười: “Tạ đại nhân đừng trách móc. Chúng ta ở trong quân ăn cơm đều phải giành lấy, không giành ăn không đủ no. Thong thả ung dung giống ngài sợ đã sớm chết đói. Sau này tới Tây Bắc cần phải sửa lại.”
Tạ Vân Lãng lấy khăn lau miệng, không cho là đúng: “Ta còn rất nhiều công vụ muốn trao đổi với người Lại Bộ, nếu Hầu gia không có chuyện gì quan trọng, ta đi về trước.” Hắn nói xong đứng dậy, Bùi Duyên giơ tay ngăn lại, phất vài thế tay kêu Thanh Phong nói.
“Tạ đại nhân, ngài biết Hoàng thượng điều ngài đi Tây Bắc có dụng ý gì không? Ngài không có kinh nghiệm tòng quân, nhiều thế hệ tổ tiên là quan văn, không thấy kỳ quái sự tiến cử này của Hoàng thượng à?”
Tạ Vân Lãng lại ngồi xuống, nhìn Bùi Duyên: “Vậy Hầu gia cảm thấy, Hoàng thượng có ý gì?”
“Hoàng thượng muốn đề bạt Tạ đại nhân vào nội các, trong thời gian ngắn, lập quân công so ra là biện pháp tốt nhất. Đại nghiệp từ trước đến nay coi trọng quân công, đặc biệt mấy năm nay xảy ra nhiều sự cố ở biên cảnh, rất nhiều con em quý tộc đều muốn nhập quân, lấy công cầu kiến lập nghiệp để sớm thăng chức. Nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, có lẽ chưa đến mức đánh bạc tánh mạng, nhưng bị thương, đau đến nửa chết nửa sống là chuyện thường.”
Trước đây Tạ Vân Lãng không rành sự tình trong quân, cho rằng tham tán tùy quân chỉ ở quân trướng bày mưu tính kế cho chủ soái, chẳng khác với làm quan theo quân. Bùi Duyên vừa nói vậy cảm giác được vài phần nguy hiểm sắp tới.
Loading…“Hầu gia yên tâm, Tạ mỗ không phải hạng người tham sống sợ chết, sẽ không kéo ngài lui về phía sau. Chuyện nhập các hoàn toàn do tâm ý Hoàng thượng, không muốn cưỡng cầu.”
Hắn nói chuyện vân đạm phong khinh(*), một bộ dáng không màng danh lợi.
Thanh Phong xem xong thế tay của Bùi Duyên, cúi người đến trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Nhưng Tạ đại nhân muốn điều tra nguyên nhân chết của Gia Huệ hậu, đúng không?”
Tạ Vân Lãng trong lòng chấn động, không biết Bùi Duyên làm cách nào biết được. Chuyện này được giấu kín, ngay cả hoàng đế đều tưởng Cao Nam Cẩm làm, tuyệt đối không nghĩ là hắn. Có lẽ Bùi Duyên chỉ muốn thử mà thôi.
“Nội tử cùng tiên Hoàng hậu từng là bạn thân khuê trung.” Hắn nói một câu như gần như xa.
Bùi Duyên dùng tay chấm nước trong ly, viết trên bàn: Các ngươi xém chút đã thành hôn.
Sắc mặt Tạ Vân Lãng rốt cuộc biến đổi, ngón tay run rẩy không kiềm được. Hắn nhìn chăm chú vào Bùi Duyên, chậm rãi mở miệng: “Xem ra Hầu gia đã chuẩn bị trước khi đến. Ta và tiên Hoàng hậu trong sạch, đã từng hiểu lầm nàng khi niên thiếu, không cách nào cởi bỏ khúc mắc này. Sau khi nàng ra đi ta cảm thấy áy náy, cho nên muốn vì nàng làm chút việc thôi.”
Bùi Duyên gật đầu: Ta tất nhiên tin tưởng con người Tạ đại nhân. Chẳng qua cái chết của tiên Hoàng hậu, dù có kỳ quặc cũng không thể dễ dàng tra được manh mối. Ta muốn nhắc nhở ngươi, chỉ có tiến vào nội các, đạt được sự tín nhiệm hoàng đế, việc ngươi suy nghĩ trong lòng mới có khả năng đạt thành. Bởi vậy sau khi tới Tây Bắc, mong rằng Tạ đại nhân có thể cùng ta hợp tác chân thành, mọi người đều có nhu cầu của mình.
Thanh Phong nhỏ giọng truyền đạt cho Tạ Vân Lãng nghe.
“Vô công bất thụ lộc, ngươi vì sao phải nói điều này cho ta?” Tạ Vân Lãng hỏi ngược lại.
Bùi Duyên dừng một chút, cuối cùng làm một chuỗi thế tay, đứng dậy đi ra ngoài. Thanh Phong lưu lại nói: “Hầu gia nói hắn từng nhận ân huệ của cố nhân Tạ gia, Tạ đại nhân cứ coi như hắn muốn báo ân. Cáo từ.”
Bùi Duyên đi ra tiệm bánh bao, đi hướng ngừng trước hoàng thành, leo lên xe ngựa. Thanh Phong theo ở phía sau, hỏi: “Hầu gia phải về Tây Bắc à?”
Hắn không có tư cách vào cung, vừa rồi đoán được một vài điều dựa vào cuộc đối thoại giữa Bùi Duyên và Tạ Vân Lãng.
Bùi Duyên một chân bước lên xe ngựa, ngồi ở trong xe làm điệu bộ với hắn: trong vòng mười ngày sẽ rời kinh.
“Chuyện của Vương cô nương và Tống đại nhân còn chưa có tin tức, Thẩm di nương bên kia ngài tính nói thế nào…”
Hồi phủ, ta tự mình nói với nàng. Bùi Duyên buông rèm, ngồi trong xe ngựa.
Theo hắn nghĩ, Thẩm Oanh sẽ không khóc sướt mướt, càng sẽ không càn quấy không cho hắn đi. Cùng lắm là đòi gì đó nơi hắn. Tiểu hồ ly kia không có biểu hiện quyến luyến như vậy đối với hắn. Hắn có thể cảm nhận được nàng có tâm lạnh, cố tình nịnh nọt hắn.
Nhưng chỉ cần nàng đối với hắn giả vờ, hắn vẫn không tiếc đem lại cho nàng niềm vui.
Đại khái giữa người với người cũng có duyên phận. Nàng lớn lên xinh đẹp, có điểm thông minh, tác phong hành sự đều là bộ dạng tiểu thư khuê các, vừa đúng lúc hắn cần, bởi vậy nàng tính gặp dịp thì chơi, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Cả đời này hắn đánh thắng vô số trận, cố tình bại trận trước nữ nhân này. Hắn rất muốn thoát khỏi sự khống chế của nàng, nhưng bất tri bất giác đã thấm vào tâm, biến thành một loại nhớ mong.
Bùi Duyên vào phủ, ngay cả xiêm y đều không thay, đi thẳng đến Duyên Xuân Các.
Vương Thiến Như đang làm khách ở Duyên Xuân Các, Thẩm Oanh pha trà hoa lài cho nàng uống, nàng thẳng thắn khen ngợi: “Sao ở chỗ ngươi bảo bối gì cũng có?”
Thẩm Oanh cười nói: “Ta chỉ tương đối chú ý đến cuộc sống.”
Hồng Lăng tiếp lời: “Cô nương chúng ta đâu chỉ chú ý, quả thực là tinh tế. Đồ xức trên mặt và trên người đều mua ở cửa hàng son phấn trong hoàng thành. Hương trong phòng, bồ kết tắm gội đều điều chế theo phương thuốc. Ngay cả dụng cụ uống trà và đồ vật sử dụng một phần do phu nhân nhà ta dành dụm, phần còn lại do Hầu gia thưởng. Chỗ khác ở Hầu phủ đều không có.”
Vương Thiến Như cầm một cái ly sứ trắng vẽ con gà, tán dương: “Cuộc sống này của ngươi như thần tiên tiêu dao. Chẳng kém mấy với nhà giàu có.”
Thẩm Oanh từng ở trong cung, tuy rằng đề xướng tiết kiệm nhưng vì là Hoàng hậu cao quý, thứ tốt cũng chảy vào Trường Tín Cung như nước. Hiện tại vẫn kém xa khi đó. Nhưng làm người phải hiểu được thấy đủ, với thân phận hiện giờ của nàng, có thể trôi qua cuộc sống như vậy là đã được ông trời ban ân rồi.
“Ngươi cảm thấy Tống đại nhân như thế nào?” Thẩm Oanh vừa uống trà vừa hỏi.
Vương Thiến Như mặt ửng đỏ, có chút ngại ngùng: “Hắn có chút cổ hủ, nhìn ra được ngày thường cũng tiết kiệm, hơn nữa hắn lớn tuổi rất nhiều so với biểu huynh.”
“Nói như vậy, ngươi không đồng ý việc hôn nhân này? Vừa đúng lúc, chờ Hầu gia trở về, ta nói với hắn một tiếng, đi từ chối Tống đại nhân.”
“Đừng mà!” Vương Thiến Như nóng nảy, nhìn ý cười trên mặt Thẩm Oanh mới biết mình bị nàng trêu chọc, nhỏ giọng nói, “Ta và hắn tuy rằng chỉ ở chung mấy canh giờ ngắn ngủn, nhưng thấy mầm biết cây, có thể nhìn ra hắn là người tốt. Yêu cầu của ta không cao, có thể thành thật kiên định cùng nhau sinh hoạt là đủ rồi.”
Đây là một cô nương hiểu chuyện, biết mình muốn gì, Thẩm Oanh cũng nguyện ý giúp nàng.
Thẩm Oanh đặt chén trà trong tay xuống: “Việc này một mình ngươi gật đầu không thể được, chỗ mẫu thân ngươi, ngươi tính toán nói như thế nào? Bà một lòng một dạ muốn ngươi gả vào nhà cao cửa rộng.”
Nhắc tới Vương phu nhân, sắc mặt Vương Thiến Như liền suy sụp. Với điều kiện của Tống Viễn Hàng, mẫu thân khẳng định sẽ không đồng ý. Nàng không có chủ ý, chỉ có thể thở ngắn than dài, Thẩm Oanh nhìn không đành lòng, trấn an nói: “Đừng lo lắng. Ta và Hầu gia sẽ nghĩ biện pháp, nhất định nghĩ cách để ngươi đạt thành mong muốn.”
Trên mặt Vương Thiến Như lúc này mới có chuyển biến, lôi kéo tay Thẩm Oanh nói: “Nếu ta biết ngươi sớm chút thì tốt rồi. Không biết Tống đại nhân có ấn tượng thế nào đối với ta, lỡ như người ta không vừa mắt ta thì sao?”
Thẩm Oanh lắc đầu: “Sao lại thế được? Vương cô nương chúng ta hiền hậu, băng thanh ngọc khiết, Tống đại nhân khó mà không thích. Một đại khuê nữ hoa cúc nguyện ý làm tục huyền cho hắn là quá tiện nghi cho hắn. Đến lúc đó nhớ cùng hắn ước pháp tam chương, kêu hắn đối đãi ngươi thật tốt, nếu không thì đuổi hắn ra khỏi nhà!”
Vương Thiến Như che miệng cười rộ lên, nghĩ thầm nếu Thẩm Oanh là biểu tẩu chính thức của nàng thì tốt rồi. Các nàng hợp ý như thế, sau này có thể thường xuyên lui tới. Hiện giờ Hầu phủ do đại biểu tẩu làm chủ, đại biểu tẩu là người rộng rãi, còn hứa để người nhà mẹ đẻ cô mẫu thường xuyên tới chơi, thay đổi người chủ mẫu lợi hại thì khó biết được.
Hai người cười cười nói nói, Dịch cô cô ở bên ngoài nói: “Hầu gia, sao ngài sáng sớm đã tới đây?”
Hoàng thành cách Tĩnh Viễn Hầu phủ cũng không xa, Bùi Duyên về đến nhà còn chưa tới giờ Thìn.
Hắn rảo bước nhanh vào Duyên Xuân Các, Thẩm Oanh nhìn thấy hắn, trong lòng còn giận giả bộ không phát hiện, tiếp tục cùng Vương Thiến Như nói chuyện. Một người sống cao to như vậy, Vương Thiến Như không thể vờ như không thấy, đứng dậy hành lễ với hắn.
Bùi Duyên phất tay, ý bảo Vương Thiến Như đi ra. Vương Thiến Như liếc nhìn Thẩm Oanh một cái, liền lui ra.
Thẩm Oanh ngồi ở vị trí phía trên, không có động tĩnh gì. Hắn nói đêm qua muốn tới, làm nàng đợi trắng đêm, dựa vào trên giường ngủ, buổi sáng cả eo và lưng đều đau. Tuy nói nàng không chờ mong hắn tới, nhưng rốt cuộc là hắn lỡ hẹn. Lúc này không muốn cho hắn sắc mặt tốt.
Bùi Duyên đi đến trước mặt nàng, đôi tay chống trên hai bên thành ghế, cúi đầu nhìn nàng. Nàng quay đầu đi, bị hắn nắm cằm, hôn khóe miệng nàng một cái để lấy lòng.
Thẩm Oanh né tránh: “Đêm qua Hầu gia lạc lối đến ôn nhu hương nào? Để thiếp thân phải chờ.”
Miệng nàng tuy nói kính ngữ, khẩu khí lại không có nửa điểm ý tứ cung kính.
Bùi Duyên bật cười, bế nàng lên, đổi chính mình ngồi trên ghế, đặt nàng ngồi trên đùi, nhẫn nại viết vào lòng bàn tay nàng: Đêm qua ở thư phòng đọc sách, quên mất thời gian. Buổi sáng tiến cung, vội đến bây giờ. Xin lỗi.
Thẩm Oanh muốn rút tay về, Bùi Duyên bắt lấy, lại viết: Ta chỉ có một nữ nhân là nàng, ôn nhu hương ở đâu ra?
Thẩm Oanh “Hừ” một tiếng, lại hỏi: “Hoàng thượng triệu ngài tiến cung có phải muốn ngài quay lại Tây Bắc?”
Bùi Duyên gật đầu: Nhiều nhất mười ngày, ta phải rời kinh.
“Khi nào trở về?”
Bùi Duyên lắc đầu: chưa định ngày về.
Thẩm Oanh trầm mặc. Trong lòng nàng tựa như có một chút bị rút cạn, rất khó tưởng tượng ngày tháng không có hắn sẽ trôi qua thế nào. Trước đây nàng chỉ một mình ở Trường Tín Cung, rõ ràng cũng sống khá tốt. Đột nhiên trở nên rất sợ tịch mịch. Làm người quả nhiên không thể tạo thói quen với một thứ gì đó, thói quen bị lấy đi thật đáng sợ.
Nàng dựa vào trong ngực Bùi Duyên, vòng tay ôm eo hắn, không nói một lời. Bùi Duyên giơ tay rờ đầu nàng, viết vào lòng bàn tay nàng: luyến tiếc ta sao?
Thẩm Oanh bật cười, định nói không phải, nhưng lời đến bên miệng lại không phát ra được chữ nào. Nàng nhớ Ngụy thị và tổ mẫu nói, nàng phải nắm chắc cơ hội. Nếu không Bùi Duyên trở về Tây Bắc, qua một hai năm mới trở về, có thể còn cảm giác mới mẻ với nàng hay không? Đến lúc đó nếu có thêm một người thiếp từ Trương gia, một người thê từ Lý gia, nàng phải làm sao bây giờ?
Không thể đợi nữa.
Nàng nâng tay ấn trước ngực Bùi Duyên, nhìn thẳng mắt hắn: “Hầu gia đi rồi, thiếp thân làm sao bây giờ?”
Bùi Duyên nhìn nàng khó hiểu, không biết nàng nói lời này có ý gì.
Thẩm Oanh kề sát miệng hắn, cùng hắn môi răng khắng khít, hàm hàm hồ hồ nói: “Ngài không định trước khi rời đi muốn thiếp thân sao?”
Bùi Duyên cứng đờ thân mình một chút, nàng bỗng nhiên chủ động hôn hắn, hắn có chút chống đỡ không được, lại nghe ý tứ trong lời nói của nàng là muốn cùng hắn viên phòng. Hắn hít sâu một hơi, ấn bả vai nàng, mạnh mẽ đem nàng tách ra, nhìn chăm chú mắt nàng giống như muốn xác định ý tứ trong đó.
Thẩm Oanh rũ mắt, loại thoại bản này khó có thể mở miệng, nàng làm thế nào lặp lại lần nữa cho được? Nàng bị buộc đến đường cùng, không thể không đi bước này.
Biểu tình này ở trong mắt nam nhân chính là đồng ý. Bùi Duyên kích động bế nàng lên, đi nhanh vào nội thất, đặt nàng lên giường. Hắn vội cởi triều phục, đặt ở trên bình phong, sau đó chỉ mặc trung y bò lên giường, buông màn xuống.
Hiện tại vẫn là ban ngày, trong màn đều nhìn rất rõ ràng. Chăn gấm gối mềm, còn có nữ tử mảnh mai ở trên giường.
Thẩm Oanh bị hắn ngắm phát ngượng, kéo chăn qua che lại.
Bùi Duyên đặt tay nàng trên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào nàng. Mặt mày nàng ôn nhu tựa xuân thủy, phong tình vạn chủng. Sắc thái sặc sỡ của thế gian hòa vào ánh mắt nàng giống như lưu li. Nét mỹ miều khắc vào lòng người.
“Ngài nhìn thiếp thân như vậy làm gì?” Thẩm Oanh không sử dụng tay được, chỉ có thể duỗi chân, quay đầu đi.
Bùi Duyên cúi xuống bắt đầu hôn nàng, từ vành tai hôn xuống môi. Lúc đầu là cơn mưa phùn kéo dài trong cảnh xuân. Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, giông tố đan xen. Thẩm Oanh nghe được tiếng động nứt ra, kinh ngạc nhìn hắn. Nam nhân chắc đã chịu áp lực lâu lắm, áp đảo người nàng, không cho nàng cơ hội đổi ý.
Mỗi khi lui tới hắn đều mang theo vài phần lấy lòng trêu đùa, động tác mềm nhẹ. Nhưng hôm nay khi động, hắn bày ra quyết đoán cầm binh ngàn vạn trên chiến trường, dùng tư thế bẻ gãy nghiền nát, công thành đoạt đất, không chút nào lưu tình.
Thẩm Oanh đau phải kêu ra tiếng, cả người ướt đẫm, đã không phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước miếng.
Nàng giống như bị vùi ở sa mạc, cổ họng khô rát, đỉnh đầu cực nóng như thái dương. Loại cảm giác này thật sự chưa thể nói là thoải mái.
“Hầu gia…” Nàng đẩy đẩy, nam nhân giống như núi đè nàng nặng trĩu.
Tới bước này, không ai có thể dừng lại.
Bùi Duyên cũng khát, trong thân thể có một lực thật lớn đẩy hắn, hắn sử dụng như bản năng. Tựa như trúng cổ, mà nàng là giải dược duy nhất.
Dịch cô cô và các nàng đều cho rằng Hầu gia tới tìm cô nương nói chuyện phiếm, giống bình thường lui tới ngồi xuống sẽ đi liền. Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ lại trôi qua, người bên trong cũng chưa ra.
Hồng Lăng có chút lo lắng, nói với Dịch cô cô: “Chúng ta có đi hỏi một chút hay không, cô nương còn chưa ăn cơm trưa.”
Dịch cô cô nhìn thoáng qua minh gian, đã không có người ở đó từ lâu, hai người hẳn đã chuyển vào nội thất. Một nam một nữ ở trong nội thất có thể làm gì? Khẳng định là không thể quấy rầy. Bà biết cô nương vẫn còn thân hoàn bích, Hầu gia đối với nàng rất tốt, nhưng không có chạm vào nàng, không chừng lần này thật sự nhịn không được.
“Chờ một chút.”
Cú chờ này là chờ tới thời điểm hoàng hôn. Thẩm Oanh thật sự chịu không nổi, cả người suy yếu, khóc sướt mướt trong ngực Bùi Duyên, muốn uống nước, muốn ăn. Bùi Duyên không còn cách nào, chỉ có thể tạm dừng lại, để nàng kêu Dịch cô cô tiến vào.
Hai nha đầu Hồng Lăng và Lục La chưa trải qua chuyện này, nhưng Dịch cô cô là người từng trải. Dịch cô cô nhìn thấy một đống lộn xộn, màn bị kéo hư, vội vàng cúi đầu không dám nhìn loạn.
Trong màn, hai cái bóng dáng vẫn đang quấn quít bên nhau, Thẩm Oanh từ trong màn vươn tay ra, muốn lượm quần áo trên mặt đất thì bị Bùi Duyên bắt vào lại.
Nàng bất đắc dĩ, thanh âm khàn khàn: “Ngươi đi lấy chút đồ ăn và nước.”
Dịch cô cô ngước mắt nhìn thoáng qua bàn tròn trong phòng, ấm nước và cái ly ngã trái ngã phải trên bàn, còn có một vệt nước dài. Ngay cả nơi này đều không thoát khỏi.
“Vâng.”
Dịch cô cô được lệnh, chạy nhanh ra khỏi nội thất, không quên đóng cửa lại. Thời điểm lui ra ngoài, bà nhìn thoáng qua giường theo bản năng, hai bóng dáng lại giao hòa bên nhau như dãy núi phập phồng.
Thẩm Oanh khóc: “Ta không cần… Ngài buông ta ra…”
Dịch cô cô đóng cửa lại, thanh âm này ngày càng rách nát, dần dần không thành ngữ điệu. Đương nhiên bà biết câu kia có ý nghĩa gì, có chút lo lắng thân mình cô nương mảnh mai sẽ chịu không nổi. Nhưng Hầu gia là nam nhân từ trên chiến trường trở về, vốn cao to, sẽ không dễ dàng thỏa mãn.
Dù sao cô nương phải trải qua một chuyến này, từ từ quen đi thì tốt rồi.
Thời điểm buổi tối, Văn Nương ở Thọ Khang Cư cố ý tới một chuyến. Vương thị nghe nói Bùi Duyên từ trong cung đã trở lại, vẫn đang đợi tin tức của hắn. Đợi suốt một ngày cũng chưa thấy hắn tới, hỏi thăm hạ nhân mới biết được, hắn hồi phủ thì đến thẳng Duyên Xuân Các, sai Văn Nương tới tìm hắn.
Dịch cô cô khó xử nói: “Hầu gia hiện tại, chỉ sợ là không tiện. Hay là ngươi trở về bẩm báo lão phu nhân, ngày mai kêu Hầu gia đi qua?”
Bùi Duyên đến giờ này còn chưa ra. Buổi chiều Dịch cô cô đi vào đưa đồ ăn, định dọn dẹp một chút nhưng động tĩnh trên giường cũng chưa ngừng. Bà sợ tới mức không dám ở lâu. Lúc này đi quấy rầy giống như nhổ râu cọp, bà không dám.
Văn Nương nói: “Lão phu nhân không dễ nói chuyện như vậy. Bà đã đợi cả ngày, nếu Hầu gia không đến sợ bà sẽ đổ tội lên đầu Thẩm di nương.”
Dịch cô cô biết Văn Nương có ý tốt, thở dài, đi vào cạnh cửa nội thất.
Bà dựng lỗ tai nghe động tĩnh, hình như không kịch liệt giống buổi chiều, mới nói: “Hầu gia, lão phu nhân muốn gặp ngài.”
Thẩm Oanh mệt đến nỗi nói không ra lời, nằm trong ngực Bùi Duyên. Nàng nghe được tiếng Dịch cô cô, giật giật thân mình, hàm hồ nói: “Ngài đi mau đi…”
Bùi Duyên thấy nàng giống đóa hoa bị mưa gió tàn phá, cả người không có tinh thần, lại càng thêm vẻ thủy nhuận diễm lệ. Hắn cúi đầu ngậm môi nàng, ôm nàng sờ loạn.
Thẩm Oanh sợ hắn lại làm bậy, cả người nàng không còn sức lực, bụng đói kêu vang từ lâu. Bữa cơm lúc trưa ăn ở bên cạnh bàn dùng một loại tư thế gần như cảm thấy thẹn mới ăn xong.
Nàng cắn bờ môi của hắn, đá cẳng chân hắn, giống con mồi giãy giụa phía dưới móng vuốt con mãnh hổ.
Tuy rằng lực đạo của nàng giống gãi ngứa, Bùi Duyên vẫn buông nàng ra.
“Ngài…” Thẩm Oanh cắn môi, tìm không được từ nào để hình dung “hành vi man rợ” của hắn. Nàng chưa bao giờ biết, giữa nam nữ lại đa dạng như vậy. Mỗi một kiểu giống như đem tôn nghiêm của nàng xé rách hoàn toàn, làm nàng không hề giấu được mà biểu hiện ra cho hắn xem.
Nàng cũng không dám tưởng tượng chính mình sẽ biến thành như vậy, giống như chuyên cung nam nhân tìm nhạc kỹ tử, mà chính mình cũng thích thú, xấu hổ đến nỗi muốn tìm khe đất chui vào. Sự giáo dục theo kiểu cao quý nàng từng học tựa như hết thảy đều bị quăng nát, không dư thừa chút nào.
Người nam nhân này làm theo ý mình, căn bản không hiểu cái gì phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa. Hắn giống con bò hoang, đấu đá lung tung, nàng không cách nào tự chủ được.
“Ta sẽ nhanh trở lại.” Bùi Duyên nói cực nhẹ bên tai nàng. Chỉ có hơi thở, nhưng nàng nghe là hiểu.
Hắn vén rèm bước xuống giường, Thẩm Oanh nhìn bóng dáng cao lớn kia, trong lòng ngũ vị tạp trần. Người nam nhân này đã trở thành nam nhân của nàng. Hắn rất cường đại, từ khí thế muốn chinh phục không trung đại địa này có thể nhìn thấy hắn ở trên chiến trường biết bao hùng phong, mị lực cá nhân cực mạnh. Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được nam nhân mê luyến thân thể nàng, sự cuồng nhiệt không ngừng cũng lây lan tới nàng. Cả người giống bị tách ra, nhưng nàng cũng cảm nhận được niềm sung sướng khi hai người giao hòa. Đây là thứ nàng chưa từng cảm thụ trong quá khứ.
Mỗi khi tâm nàng bị đình trệ, nàng sẽ nhắc nhở chính mình mau thoát ra.
Hắn không có khả năng hoàn toàn thuộc về mình. Nàng có thể đón ý nói hùa hắn, có thể thỏa mãn hắn, nhưng không thể thích hắn. Một khi thích, sẽ khó tách ra, cuối cùng người bị thương vẫn là chính mình.
Nam nhân không ai đáng tin.
Nàng xoay người, không nhìn hắn, cuộn người nhắm mắt lại.
Mộng ngọt ngào bao nhiêu cũng có lúc tỉnh lại, nàng thời thời khắc khắc cần duy trì sự thanh tỉnh.
——-
(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, không màng điều gì
(**) Vô công bất thụ lộc: không có công mà nhận lộc